Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 100




"Hãy đi về với anh." Lộ Thần Tường đứng dậy, quyết định công khai chống đối lại trước mặt tất cả mọi người. Anh đi tới bên Hàm Hinh, ôm vai cô: "Cô ấy muốn trở về, hi vọng các người hãy tôn trọng ý kiến của cô ấy." Rõ ràng là tìm kiếm sự đồng ý, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại giống như mệnh lệnh quyết đoán, không cho người khác lý do cự tuyệt.

Mộ Dịch Kỳ tiến lên kéo Hàm Hinh lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, anh không thèm quay đầu nhìn lại, ôm chặt cô vào trong ngực: "Cậu có tư cách quái gì mà nói với tôi, quyết định của tôi chính là quyết định của cô ấy."

"Thật sao? Hãy để chính cô ấy nói xem nào." Lộ Thần Tường cười lạnh, nhếch miệng cười khẩy tỏ vẻ đắc ý. Gương mặt tuấn tú âm trầm, ánh mắt nham hiểm đảo một lượt, có vẻ hết sức tà ác, dáng vẻ của anh ta toát ra vẻ tự tin khó hiểu.

Nhất thời, ánh mắt đều tập trung trên người Hàm Hinh. Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Thấy vậy, dù cảm thấy sống lưng mơ hồ rét lạnh, Hàm Hinh vẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng nói: "Tôi..."

"Hãy ở lại đây đi, chỉ ba ngày mà thôi, Hàm Hinh, hãy đồng ý với tôi?" Khổng Ý Yên lên tiếng ngăn lại tất cả. Cô ta ung dung mỉm cười tao nhã, vẻ bất đắc dĩ của Hàm Hinh đều rơi hết vào trong đôi mắt tinh tế của cô ta.

Nên Khổng Ý Yên mới chớp thời cơ nói câu nói kia, dường như chắc chắn khiến Hàm Hinh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo cô ta.

Đọc FULL bộ truyện.

Tất cả đáp án giờ đây đều vô nghĩa.

"... Được không?" Khổng Ý Yên lại tới gần, nắm lấy tay Hàm Hinh, gương mặt thanh thuần, dịu dàng mỉm cười nhìn Hàm Hinh.

Hàm Hinh liếc nhìn Lộ Thần Tường, trong lòng hết sức mâu thuẫn.

Ngay khi Hàm Hinh còn do dự, ánh mắt Lộ Thần Tường lập tức biến đổi rất lớn vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Anh lạnh lùng liếc nhìn cô: "Ba ngày sau, anh sẽ đến tìm em." Anh không cần cái gọi là đáp án này.

***

Trên đường trở về, Mộ Dịch Kỳ lái xe, Diệp Thiếu ngồi ở ghế lái phụ, ba phụ nữ ngồi đằng sau, Hàm Hinh ngồi cạnh cửa sổ xe, Đường Tiểu Nhu ngồi giữa.

"Hàm Hinh, tớ nói với cậu một chuyện." Nửa đường, Đường Tiểu Nhu gọi cô, liếc nhìn hai người đàn ông trong cái kính chiếu hậu, một người chuyên tâm lái xe, một người nhắm mắt chợp mắt, không hề để ý đến bọn họ. Mà người phụ nữ bên cạnh cầm một cây bút, đang làm gì đó, hình như là đang tập trung chấm bài tập, cũng không để ý tới chỗ này.

Hàm Hinh ngoảnh lại nhìn Đường Tiểu Nhu: "Có chuyện gì thế?"

Vì âm thanh của Đường Tiểu Nhu rất khẽ, nên Hàm Hinh cũng bất giác nói nhỏ đi. . Truyện mới cập nhật

"Nhớ trước khi thai được ba tháng thì không thể làm chuyện phòng the, hiểu chưa?"

"..."

"Tớ biết, tớ sẽ chú ý." Hàm Hinh đang nghĩ cách khi đến khách sạn làm sao để ngủ riêng phòng với Mộ Dịch Kỳ.

"Nhớ thì tốt, nhất định phải chú ý an toàn của cục cưng, có biết hay không?"

Từ khi khi nghe thấy "Chuyện phòng the" thì sắc mặt Hàm Hinh đã cực kỳ không tốt, cô thấy đang nói đến vấn đề nhạy cảm. Nhưng mà sao một cô gái nhỏ như Đường Tiểu Nhu lại biết nhiều như vậy?

"Vậy thì được rồi, nhớ kỹ đấy, tuyệt đối đừng để anh ấy chạm vào thân thể cậu."

Dọc đường dặn dò một hồi, cuối cùng cũng đến khách sạn.

"Dịch Kỳ, anh mang toàn bộ hành lý của em đến khách sạn này rồi à?" Lúc này, Khổng Ý Yên hết sức kinh ngạc, vô cùng bất ngờ trước hành động của Mộ Dịch Kỳ.

"Ừ, em không thể ở khách sạn đó một mình được, không an toàn." Mộ Dịch Kỳ nói thẳng.

Hàm Hinh và Đường Tiểu Nhu cùng sánh vai đi vào, lơ đãng nghe được câu nói này, hơi liếc mắt quan sát.

"Dịch Kỳ, anh cứ luôn chu đáo như thế, em thấy ngại quá."

"Đi vào đi." Mộ Dịch Kỳ không nói nhiều, vì anh đã nhìn thấy biểu lộ của Hàm Hinh.

Ban đêm, tất nhiên Đường Tiểu Nhu ở cùng phòng với Diệp Thiếu, đôi tình nhân vừa đi vào phòng thì đã quấn lấy nhau rồi. Hàm Hinh ngay sát vách, thật sự là không chịu nổi: "Không được, mấy ngày nay tôi không ở chỗ này đâu." Cô mặt đỏ tim đập loạn. Sao cô không biết cô gái nhỏ Đường Tiểu Nhu này chẳng khác gì yêu tinh chứ. Ngay cô là phụ nữ còn không kìm chế được, huống hồ Diệp Thiếu là đàn ông hoàn toàn bình thường.

Cô nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiếu là đàn ông phụ nữ đang đùa giỡn trong một phòng bao. Tiếng cười nói tùy ý vang lên, đó là thú vui tiêu khiển của người trẻ tuổi trong thành phố. Thỉnh thoảng, cô còn lo lắng Đường Tiểu Nhu không khống chế được người đàn ông như Diệp Thiếu, không ngờ cô ấy lại có thể thuần phục một tay lãng tử thành như này, cô ấy thật có bản lĩnh. Được, Được.

Nhưng phản ứng của Mộ Dịch Kỳ hoàn toàn không giống cô, có lẽ, đây không phải lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng như thế này. Đúng vậy, lần đó anh cũng ở đấy, anh cũng đã cảm thụ rồi.

Hàm Hinh hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đi tới: "Chuyện đó, từ đêm nay trở đi chúng ta ngủ riêng đi."

Âm thanh khe khẽ vừa thốt ra đã khiến Mộ Dịch Kỳ cảm thấy chấn động. Nhìn vẻ mặt anh dường như đang nghe thấy những lời nói lung tung. Anh liếc mắt nhìn cô: "Em nói cái gì?"

Hàm Hinh đã sớm đoán được: "Không có gì, chỉ là muốn ngủ riêng phòng, muốn bình tĩnh một chút, được không? Cô cố ý nói theo hướng để anh tưởng là cô vẫn giận anh chuyện anh thờ ơ với cô tối qua. Ít nhất bây giờ anh vẫn chưa rõ rốt cuộc tối qua cô đã gặp phải cái gì.

"Không được." Mộ Dịch Kỳ trực tiếp lạnh lùng cự tuyệt, trừng mắt nhìn cô.

"Tại sao? Em cũng có quyền lợi của mình, Mộ Dịch Kỳ, anh cho rằng lời anh nói chính là thánh chỉ sao?"

"Em có thể cho rằng như vậy." Anh không hề phủ nhận.

"Thật sao? Nói em biết có phải anh định xây dựng hậu cung ba nghìn mỹ nữ không?"

"..."

Đôi khi phụ nữ suy nghĩ rất rắc rối.

"Ngủ riêng sao, em có biết tối qua Ý Yên đã trải qua chuyện gì không, ba người đàn ông đang định phá cửa mà vào, sai, là đã tiến vào, nguy hiểm biết bao." Mộ Dịch Kỳ lấy ví dụ, hết sức không tình nguyện nói.

Nhưng Hàm Hinh lại cười: "Vậy đêm nay anh làm thế nào? Cô ấy ngủ một mình, không phải anh không biết nguy hiểm cỡ nào nhỉ?"

Mộ Dịch Kỳ: "..." Mẹ kiếp, cô ấy lại có thể vận dụng linh hoạt đến như vậy.

"Nhất định phải tức giận với anh sao, em học phòng sát vách một chút không được sao?"

Cùng lúc, một tiếng rên rỉ tê dại đến tận xương xuyên tường vọng sang. Hàm Hinh cũng không chịu nổi nữa, cô cảm thấy xấu hổ đến ức không thể đợi được nữa. Cô ôm quần áo, lao ra khỏi cửa, trước đó vẫn có phòng chưa trả, nên cô có thể tùy ý đi vào một phòng.

Mộ Dịch Kỳ đi sát phía sau, anh không cho phép, nắm chặt tay cô, cố chấp muốn bắt cô trở về: "Hàm Hinh, đừng gây chuyện như trẻ con thế, rất ấu trĩ."

Cô có chết cũng sẽ không để anh chạm vào mình, dựa theo tác phong của anh, không làm hỏng cái thai thì sẽ không bỏ qua cho cô.

"Nhìn phía sau anh đi." Vốn chỉ định mượn cơ hội dời đi sự chú ý của anh, nhưng lại đúng ngay cửa phòng của Khổng Ý Yên. Không ngờ, cô vừa dứt lời, cửa thật mở ra, rõ ràng tay anh hơi lỏng ra, Hàm Hinh hơi do dự một chút rồi lập tức tiến vào một gian phòng khác, khóa trái cửa lại.