Mộ Thiếu Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 57: Chương 57







Mới sáng sớm, cả thành phố S còn chìm trong làn sương sớm mờ ảo, không khí mát lành, trong trẻo mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu.

Lục Kiều Kiều hít căng lồng ngực không khí mát lành ấy, quyện vào đó hương thơm thoang thoảng của muôn hoa đang nở rộ trong mùa xuân.

Những tia nắng vàng nhạt, nhẹ nhàng chiếu xuống muôn vật, đánh thức chúng sau giấc ngủ.

" Đi thôi.

" Mộ Tư Thần chìa bàn tay ra trước mắt Lục Kiều Kiều, mỉm cười dịu dàng.

Lục Kiều Kiều cũng thuận tiện nắm lấy, ánh mắt trũng sâu xuống, mang đậm nét buồn, đôi mắt cô cũng dày đặc những ánh sương mờ ảo như bầu trời ngoài kia.

Hôm nay là ngày dỗ của mẹ cô.

Lái xe khoảng hai mươi phút, Mộ Tư Thần cùng Lục Kiều Kiều đã ra tới nơi.

Những cơn gió thổi nhẹ qua lạnh lẽo và hoang vắng.

Một vài bóng người loáng thoáng cũng đi thăm mộ người thân.

Trước phần mộ mẹ cô, một nhóm người vẻ mặt u buồn, trang phục màu đen, đang bày lễ, đồ cúng lên, cắm thêm bó hoa cúc vàng lên lọ hoa gần đó.

Sau khi làm xong, bọn họ đứng lặng trước ngôi mộ mẹ.

" Bà Cố, Cố chủ tịch, Tiểu Vy, Tử An! "

Tất cả bọn họ đều đồng loạt quay lại khi nghe thấy tiếng gọi của cô.

" Kiều Kiều, sao cậu biết nhà tớ ở đây? " Cố Tiểu Vy là người phản ứng đầu tiên.

" Kiều Kiều mau lại đây, con cũng thắp một nén hương cho con gái Cố Nhã Lam của chúng ta đi! " Chu Mạn mỉm cười hiền hậu, bàn tay vẫy vẫy gọi Lục Kiều Kiều lại gần.

Lục Kiều Kiều cũng đi lại chỗ mộ mẹ cô.


Nhìn hình ảnh mẹ cười rực rỡ, Lục Kiều Kiều thấy lòng mình buồn một cách lạ kì.

Mẹ mất khi cô còn rất nhỏ, cô cũng không thể nhớ được hình ảnh của mẹ ra sao, nhớ được mẹ đã yêu thương cô như thế nào, không thể nhớ được những kỉ niệm về cô.

Lục Kiều Kiều lần đầu tiên được đứng trước nơi an nghỉ của mẹ.

Những kỉ niệm của cô và mẹ, về nụ cười rạng rỡ của mẹ khi cô chào đời, về ánh mắt yêu thương, cái ôm ấm áp khi mẹ bế cô, tất cả những khoảnh khắc đẹp nhất, ấn tượng đẹp nhất về mẹ cô khi mẹ cô vẫn còn sống, không còn đọng lại trong cô một chút nào hết.