Quê của Lâm Thiên Quất là Nam Thành, vùng sông nước, địa linh nhân kiệt.
Mấy năm nay phát triển cực kỳ nhanh chóng, bắt kịp xu hướng marketing internet nên trở thành một thành phố nổi tiếng trên mạng, ngày nào cũng có không ít du khách từ bên ngoài tới tham quan, chỉ vì muốn thấy vẻ đẹp đặc biệt của Nam Thành một lần.
Thực ra làm người địa phương, Lâm Thiên Quất thật sự không cảm thấy quê mình có chỗ nào đẹp để đi, quang cảnh cũng chỉ có mấy nơi, hai ba ngày là có thể ngắm hết, phần lớn vẫn là cảnh đẹp nhân tạo, mà cảnh đẹp nhân tạo thì thành phố nào cũng có, thật sự không có gì thú vị.
Nhưng cẩn thận suy ngẫm, hình như cảm tưởng của mỗi người về quê hương của mình luôn… xấu.
Khắt khe mà nói thì Phó Việt Ninh không phải là người cùng quê với cô.
Phó gia vốn ở Chiết Thành, chỉ là sau này suy bại, lại gặp bão lũ nên cả nhà mới dọn đến Nam Thành.
Nếu dựa theo nơi sinh thì Phó Việt Ninh vẫn là người Chiết Thành.
Lúc anh với ông nội cãi nhau đều dùng giọng Chiết Thành cơ mà.
Đương nhiên, anh nói tiếng Nam Thành cũng không kém, ví dụ như hiện tại anh đang thuần thục dùng giọng Nam Thành hỏi thăm một bà cụ ngồi ở cửa nhà mình rằng ông cụ bán bì lạnh ở đầu đường năm đó còn ở đây không.
Lâm Thiên Quất cầm một cây kem nước muối, vừa cắn kem vừa chờ anh.
Về qua rất nhanh, tàu cao tốc cũng chỉ tốn 3-4 tiếng, buổi sáng hai người đã đến nơi rồi.
Vừa xuống tàu cao tốc thì họ trực tiếp xách vali về nhà cũ, hàng xóm quanh nhà cũ đã đổi i, cũng không ai nhận ra hai người họ, miễn nói đến chuyện tiếp đón nhau.
Nhưng nhà cũ đã lâu không có người ở nên trong phòng không có hơi người, chỉ toàn tro bụi, mà thời gian nghỉ tuyệt vời này không thể tiêu tốn hết vào việc quét dọn nhà cửa được.
Cho nên, hai người quyết đoán xách vali đi phố bên cạnh tìm một khách sạn.
Ở khách sạn thì bớt việc hơn nhiều, miễn luôn cả dự tính đi dạo siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, chỉ thu xếp đồ đạc đơn giản, thay bộ quần áo thoải mái, hai người tay nắm tay cùng nhau đi ôn lại tuổi thơ.
Phó Việt Ninh cầm kính râm, mặc một chiếc áo phông mềm mại màu xanh trắng, quần đùi màu đen, hai tay đút túi trông dào dạt thanh xuân, không ai nhìn ra năm nay anh sắp 30 tuổi.
Lúc ra cửa Lâm Thiên Quất vốn muốn trang điểm thành một dân chơi xinh đẹp môi đỏ, vì thế còn lấy một chiếc chân váy ngắn có thắt lưng.
Nhưng sau khi thấy cái mặt non choẹt của Phó Việt Ninh sau khi thay bộ đồ thoải mái thì quyết đoán thả son môi trong tay xuống, búi tóc, rồi cầm một thỏi son bóng màu cam.
Xắn ống tay áo, mặc quần jean, kết hợp với giày xăng đan đế bằng.
Hừ, ai mà chẳng là tiểu khả ái tươi mát.
Hai người đang đứng trong một hẻm nhỏ ở quê, đi qua ngõ nhỏ này chính là trường cấp ba của cả hai.
Trước kia, ngõ nhỏ này là phố ẩm thực, tan học là các quán nhỏ chen đầy học sinh, hiện tại đường phố bên cạnh tu sửa lại thành phố đi bộ, rộng rãi hơn, sáng sủa hơn, náo nhiệt hơn nên ngõ nhỏ này cũng tiêu điều hẳn.
Tuy là tiêu điều nhưng vẫn có các ông các bà sống ở trong ngõ nhỏ này vẫn bày một cái sạp nhỏ ở trước cửa, trên mấy cái biển còn viết gì mà hương vị mười năm, trăm năm.
Lâm Thiên Quất cắn kem cây, chỉ vào một cửa hàng bán đậu hủ thúi, nhỏ giọng thì thầm với Phó Việt Ninh: “Em nhớ cửa hàng này mở lúc chúng ta học lớp 11.”
Phó Việt Ninh nhìn thoáng qua, trên tấm biển của cửa hàng treo một câu “hương vị mười năm”, anh bật cười, vui đùa nói: “Em còn từng tìm anh vay tiền để mua.”
Lâm Thiên Quất cười ha ha: “Chuyện này anh cũng nhớ cơ à, sao em không ấn tượng gì nhỉ?”
Phó Việt Ninh liếc mắt nhìn cô một cái: “Bởi vì anh bịa.”
Lâm Thiên Quất: “…Anh cố ý!”
Trong mắt của Phó Việt Ninh chất chứa ý cười, nói: “Thời cấp ba quan hệ của chúng ta không tốt, nhìn mặt nhau còn không thèm nói chuyện, anh thuận miệng nói thế em đã tin?”
Lâm Thiên Quất tức giận nhai kem trong miệng, nhớ lại: “Bởi vì khi đó thật sự là em thường xuyên vay tiền mua đồ ăn vặt mà…” Thời đi học cô rất thích những thực phẩm rác đó, nhưng ăn nhiều lại bị mắng.
Cho nên cô thường xuyên để tiền tiêu vặt ở nhà, không mang theo mình, vốn cho rằng không mang theo tiền thì sẽ không ăn được.
Nhưng một khi muốn ăn thì có ngăn cũng chẳng được, vay tiền cũng muốn ăn.
Lâm Thiên Quất cũng bật cười, tự nói xấu bản thân: “Khi đó sao em lại thèm như thế nhỉ?”
Phó Việt Ninh nhướng mày, vô tình nói: “Thực ra hiện tại em cũng chẳng khá hơn là bao.”
Rõ ràng công ty có nhà ăn nhưng cứ thích gọi cơm hộp.
Lúc hứng lên thì còn coi đồ ăn vặt thành món chính.
So với trước kia, chắc điểm khác duy nhất là hiện tại cô càng quan tâm vóc dáng hơn thôi, mỗi lần ăn xong đều vác cái mặt tội lỗi mời huấn luyện viên đến nhà dạy riêng.
“Tuổi trẻ không ăn, chờ 6-70 tuổi không còn răng thì muốn ăn cũng chẳng được.” Lâm Thiên Quất nói đạo lý rõ ràng: “Cũng không phải ai về già cũng khỏe như vâm giống ông nội đâu.”
Trước loại ngụy biện này, từ xưa giờ Phó Việt Ninh đều không cãi nổi.
Vẻ mặt của anh kiểu "em nói gì cũng đúng", nhắc nhở: “Còn ăn bì lạnh nữa không?”
“Ăn!”
Hai người tìm được quán bì lạnh sâu trong hẻm trong trí nhớ, trước kia người làm bì lạnh là một ông lão tóc hoa râm, hiện tại người bán bì lạnh là một người đàn ông trung niên, chân hơi thọt, hình như là con trai của ông ấy.
Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất đều ăn ý không hỏi ông lão đâu, chỉ gọi một chén bì lạnh, ngồi ở cửa quán nhỏ.
“Hai người là học sinh Nhất Trung phải không?”
Hiện tại là 3,4 giờ, hẻm nhỏ không có nhiều người, ông chủ vừa nạo dưa chuột thành sợi vừa trêu ghẹo bọn họ: “Yêu đương không có gì, nhưng đừng nên trốn học.”
Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh liếc nhau, khóe miệng đồng thời cong lên, buồn cười.
Lâm Thiên Quất càng đắc ý, chuyện này chứng minh cái gì? Này chứng minh cô vẫn trẻ trung, xinh đẹp y như thời cấp ba.
Cô hứng lên, ý muốn đùa giỡn, cào cào lòng bàn tay của Phó Việt Ninh, vẻ mặt giả trân: “Anh ơi, có phải em làm chậm trễ việc học của anh không?”
“…” Phó Việt Ninh nhìn cô, phối hợp trả lời, “Không có.”
Lâm Thiên Quất mỉm cười, khẽ tựa vào anh: “Vậy anh ơi, đi học quan trọng hay là em quan trọng?”