Hôm nay là sinh nhật của mình nên sáng sớm ông cụ đã dậy, mặc chiếc áo khoác ngoài mới đặt làm, hoa văn rồng đen trông rất cao quý.
Tóc chải chỉnh tề mượt mà, không một sợi bạc, tuy gậy ba –toong chỉ là vật trang trí nhưng ông vẫn làm một cái mới bằng gỗ đỏ, cầm trong tay cực kỳ có sức nặng.
Sáng sớm ba Phó đã đến, mang theo đội ngũ hoàn thành bước trang trí cuối cùng của bữa yến tiệc.
Vừa nhìn ông cụ tinh thần dồi dào minh mẫn đi xuống tầng, ông vội vàng tiến lên đỡ, cười nói: “Bố, hôm nay ngài trông phấn chấn lắm.”
Ông cụ trừng mắt liếc con trai: “Mày là con ruột của tao sao? Ngày nào tao chẳng phấn chấn? Ông đây có thể sống đến đưa thằng con trai là mày đi trước đấy!”
Ba Phó vẻ mặt đã quen ăn mắng, cười ngây ngô tiếp lời: “Phải phải phải.
Giờ này khách chưa tới, không bằng bố đi ngồi trước nhé?”
Ông cụ hừ một tiếng, cũng lười mắng con trai nữa.
Tính cách của ông chính là như thế, nếu ba Phó cãi lại ông hai câu thì ông có thể măng nhiều hơn, nhưng khi ba Phó bày ra vẻ mặt “bố nói gì cũng đúng” thì ông lại cảm thấy vô vị.
Tính ra, hiện tại ông càng thích nhiều lời với Phó Việt Ninh hơn…
Nghĩ đến thằng cháu đích tôn nhà mình, ông cụ hếch mũi hỏi: “Phó Việt Ninh đâu? Sao còn chưa tới?”
ba Phó thành thật nói: “Thời gian còn sớm mà, nó cũng chưa tan làm đâu.”
“Nó thì vội lắm đấy…” Ông cụ không vui, đi một vòng trong đại sảnh, đi đến nơi đặt bình hoa thì dùng gậy ba –toong gõ gõ: “Cái bình này quá xấu, ai chọn, thay ngay thay ngay!”
Lại đi đến bên khác, chỉ vào khăn trải bàn, nói: “Sao màu của cái khăn trải bàn này lại là màu trắng? Hôm nay là sinh nhật ông đây, không phải tang lễ, đổi!”
Ông chọn trái chọn phải, đi tìm lỗi để bắt bẻ, thời gian cũng vậy mà trôi qua.
Sắc trời tối lại, tất cả đèn trong biệt thự đều bừng sáng, lập tức mang đến một không gian tráng lệ mà huy hoàng.
Rất nhanh cũng có khách tới, ông cụ mới dừng hành động soi mói của mình lại, chậm rì rì đi đến vị trí chủ nhân, ngửa cằm chờ người khác tới chúc mừng thọ mình.
Khi Lâm Thiên Quất khoác tay Phó Việt Ninh tới thì yến tiệc đã có không ít người, ba Phó mẹ Phó và bố mẹ của cô đang trò chuyện vui vẻ trong đám người, nhưng bọn họ cũng không tính là đến muộn.
Cô kéo Phó Việt Ninh đi chúc thọ ông cụ trước.
Bên cạnh ông cụ có mấy người đang ngồi, đều là bạn bè thời trẻ của ông, thuộc mấy người dạng hiếm, có thể nói đùa mắng nhau với ông cụ.
Mỗi lần nhìn một đám ông già ngồi mắng nhau, mắng xong lại cười ha ha thì Lâm Thiên Quất không nhịn được mà cảm thán, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”!
Lúc này thấy Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất từ xa tới, một đám người cười ha hả trêu ghẹo.
“Lão Phó à, mỗi lần tôi nhìn thấy cháu trai của ông thì tôi đều nghĩ, sao trúc xấu như ông lại có thể sinh ra măng tốt như thế.
Nếu không phải năm đó tôi tự mình đến bệnh viện, còn từng ôm nó thì tôi phải nghi ngờ cháu trai này của ông là bị bắt từ bên ngoài về đấy.”
Ông cụ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Phó Việt Ninh một cái, biểu cảm hơi tự đắc, lại hơi ghét bỏ.
“Nếu không phải mẹ nó trông chặt thì thằng khốn này sớm bị tôi ném rồi, chỉ biết chọc tức tôi!”
“Haiz, nếu ông không cần thằng cháu này thì tôi nhặt về nhé.”
“Nhà ông có 5 cháu trai, không đến lượt ông nhặt đâu.
Nhà tôi chỉ có cháu gái, cho tôi nhặt là thích hợp nhất.”
…
Một đám người câu nối câu, nói cứ như thật, ông cụ lại không vui, “Đi đi đi, có muốn thì cái thằng này đều theo họ Phó của tôi rồi, muốn nhặt sẵn? Kiếp sau đi.”
“Nhìn xem, tôi biết ngay ông già này ngoài miệng nói khó nghe nhưng trong lòng vẫn thích lắm.”
“Càng thích càng mắng người, ông bảo đây là tật xấu gì vậy.”
“Ha ha, ông ta chính là người như thế đấy.
Nếu không phải năm đó Hồng Ngọc bị cái mồm của ông ta chọc tức thì sao muộn mới gả cho ông ta?”
Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh đến gần liền nghe được một câu như thế.
Lâm Thiên Quất nghĩ thầm, ôi trời, mình đến chúc thọ còn nghe được dưa ngày xưa của ông cụ?
Có vẻ ông cụ cũng hơi xấu hổ, trừng mắt liếc người vừa nói chuyện một cái, "khụ" một tiếng.
Lâm Thiên Quất chủ động mở miệng chúc thọ trước, chu đáo làm ông cụ không hề xấu hổ, “Ông nội, hôm nay là sinh nhật của ông, cháu dâu chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân.”
Cô mỉm cười chúc thọ thì ông cụ cũng sẽ không nói quá khó nghe, hất cằm ừ một tiếng, mí mắt lại liếc thoáng Phó Việt Ninh.
Lâm Thiên Quất nói xong, Phó Việt Ninh mới chậm rì rì mở miệng: “Như ý cát tường, phú quý an khang.”
Ông cụ hừ hừ, biểu cảm không hài lòng lắm, đang muốn dạy dỗ hai câu thì đúng lúc có người đến mừng thọ, lúc này mới không tình nguyện buông tha cơ hội mắng Phó Việt Ninh.
Chỉ lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối!!”
Lâm Thiên Quất thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Phó Việt Ninh sang một bên, vỗ ngực nói: “Anh nói nhiều hai câu cho ông cụ vui không được sao?”
Tuy hiện tại người trong giới đều biết tính tình của ông nội nhà bọn cô không tốt nhưng cô vẫn không muốn bị mắng trước mặt người ngoài đâu.
Phó Việt Ninh nhướng mày: “Em cảm thấy anh nói nhiều hai câu thì ông sẽ vui?”