Mở Sở Thú Trong Nhà

Chương 4: Nhím nhỏ thật ngốc




Editor: Sasaswa

Hám Thanh Châu định đưa Đường Bân đi ngủ sau bữa tối.

Mấy ngày nay hắn không đến công ty vì chuyện của bố mẹ Đường Bân, hiện tại hắn có rất nhiều việc cần giải quyết, đặc biệt là chuyện ở công ty cậu.

Hắn nhìn Đường Bân đang ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trên giường, tặng nhiệt độ điều hòa lên mấy độ.

Cậu nhắm mắt nói: "Nhím con ngủ rồi."

Hám Thanh Châu nở nụ cười, Đường Bân như bây giờ thật sự là hiếm thấy, lúc trước chưa từng có như vậy, hai người trong mắt đối phương đều là bộ dáng kiêu ngạo tự phụ.

Hám Thanh Châu xoa đầu, đứng dậy đi đến phòng làm việc giải quyết công việc - hắn sợ tiếng gõ phím của mình sẽ ảnh hưởng đến cậu.

Trước khi đóng cửa lại hắn quay lại nhìn Đường Bân một cái, đối phương dang rộng hai tay hai chân nằm trên giường, bộ dáng khá tùy tiện.

- ---------

Hám Thanh Châu vừa bật máy thì ngay lập tức hàng chục email đổ vào, hắn không giải quyết ngay mà gọi Wechat cho Vương Thời để nói về biểu hiện hôm nay của cậu.

Khi hắn đang tập trung làm việc thì cánh cửa phòng làm việc đột nhiên hé ra một khe nhỏ.

Hám Thanh Châu thoáng thấy một cái đầu nhỏ ló qua khe cửa.

"Sao vậy, không ngủ được à?" Hắn hỏi.

Đường Bân bĩu môi: "Nhím nhỏ sợ bóng tối, nhím nhỏ sợ ngủ một mình."

Cậu trước đây rất can đảm, không sợ bóng tối, nhưng từ khi cậu gặp chuyện đến bây giờ thì dường như trở nên rất dính người.

Đường Bân mở to hai mắt nhìn hắn, thận trọng hỏi: "Anh có thể ngủ cùng nhím nhỏ được không?"

Trái tim Hám Thanh Châu tan chảy ngay lập tức, đừng nói đến việc ngủ cùng, bây giờ cậu muốn cái gì hắn cũng đồng ý.

Hắn nói: "Anh phải làm việc, có thể làm phiền đến em."

Cậu một tay nắm cửa, nửa người nghiêng đầu dựa vào: "Không sao, mỗi con nhím nhỏ đều phải thông cảm cho trái táo của mình."

Hám Thanh Châu cảm thấy thích thú.

Đôi khi hắn không hiểu cậu đang nói gì, điều này khiến hắn cảm giác Đường Bân vừa bình thường vừa bất thường.

Hám Thanh Châu dễ dàng thỏa hiệp, sau khi hắn ôm máy tính ngồi lên giường thì cậu cũng leo lên.

Cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, sau đó tò mò mở mắt ra nhìn ngón tay đang gõ phím của Hám Thanh Châu.

Dường như cảm thấy còn chưa đủ, cậu chậm rãi đặt đầu lên bàn phím.

Hám Thanh Châu bất lực nhìn những kí tự bị cắt xen được gõ trên giao diện Wechat.

Đường Bân quay đầu nhìn hắn: "Anh đang làm gì vậy?"

"Trò chuyện với Vương Thời."

Cậu lại hỏi: "Hai người nói cái gì?"

Hắn xoa đầu cậu: "Để anh cho em xem."

Đường Bân lại bĩu môi: "Nhưng nhím nhỏ rất ngốc, không biết đọc chữ."

Hám Thanh Châu mỉm cười: "Anh đọc cho em nghe được chứ?"

Cậu gật đầu.

Hắn và Vương Thời đang nói về sự việc xảy ra trong hôm nay, Đường Bân cau mày khi nghe, cậu ngồi dậy nghiêm túc hỏi hắn: "Tại sao anh lại không khen nhím nhỏ?"

"Là lỗi của anh." Hắn ngoan ngoãn nói: "Vậy anh nên khen nhím nhỏ thế nào đây?"

Đường Bân đổi tư thế ngồi xếp bằng, sờ sờ cằm, nhất thời nghĩ không ra nên khen cái gì, lại nói: "Anh còn phải hỏi sao? Anh là một trái táo mà không biết điểm tốt của chủ nhân mình à?"

Hám Thanh Châu mỉm cười.

Đường Bân nói: "Anh không được nói chuyện với bác sĩ thiểu năng nữa, không phải anh nói phải giải quyết công việc sao?"

"Được rồi, không nói nữa." Hai người cũng sắp kết thúc câu chuyện rồi nên nhanh chóng thỏa hiệp.

Cậu nhìn hắn tắt khung trò chuyện, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không vui, vì vậy lại kéo lấy tay hắn.

Sau đó Hám Thanh Châu nhìn thấy nhím nhỏ nhà mình - người vừa rồi nói không biết chữ đột nhiên lại gửi hai đoạn tin nhắn cho Vương Thời.

Hắn nhìn hai đoạn tin nhắn, bất lực xoa đầu: "Đừng lắm phiền."

Đường Bân trợn to hai mắt nhìn Hám Thanh Châu, sau đó xoay người thật mạnh thu mình thành một quả bóng, như muốn nói 'Em đang giận, mau tới dỗ em.'

Hám Thanh Châu bật cười: "Anh không cố ý nói em."

Đường Bân im lặng quay lưng về phía hắn.

Hám Thanh Châu đưa tay sờ lưng cậu, cậu càng kéo căng hơn.

"Đừng giận được không?"

Cậu vẫn mặc kệ hắn.

Hám Thanh Châu thở dài, hạ mình: "Em còn muốn mắng hắn cái gì nữa, anh nhắn cho em một tin được không? Không giận nữa nhé?"

Đường Bân bất động không nói.

Hắn hoảng sợ: "Đường Bân? Nhím nhỏ?"

Nhím nhỏ giận rồi thì sao? Hám Thanh Châu nghĩ.

Hắn định lên mạng tra thử xem nên làm gì khi nhím nhỏ tức giận, nhưng cuối cùng hắn lại cảm thấy mình nên tra từ khóa 'Nên làm gì khi vợ giận' thì đúng hơn.

Vợ? Danh xưng này làm tim Hám Thanh Châu khẽ động, tuy thần trí của Đường Bân không ổn định nhưng hắn lại thích trạng thái của cậu bây giờ, điều này làm hắn ảo tưởng rằng cậu rất thích mình.

Hám Thanh Châu không biết dỗ dành người khác, huống chi là một con nhím.

Vì vậy, hắn call video cho Vương Thời.

Hám Thanh Châu hướng màn hình về phía lưng Đường Bân hỏi: "Em ấy tức giận, tôi phải làm sao?"

Vương Thời vừa đặt điện thoại xuống muốn đi ngủ thì thấy lời mời call video của hắn, sau khi kết nối lại hỏi câu này, đột nhiên suy sụp: "Tôi nói nè đại ca, vợ chồng trẻ hai người cãi nhau thì hỏi tôi làm gì?"

"Không phải anh là bác sĩ tâm lí tôi thuê sao? Tôi không gọi anh thì gọi ai?"

"Vậy tôi hỏi, tại sao cậu ấy lại thu mình như bây giờ?"

Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút: "Có lẽ là do chửi anh chưa đủ?"

Vương Thời: "?"

Vương Thời: "Nhím nhỏ sẽ co người lại khi cảm thấy sợ hãi. Trên mạng nói xoa mông sẽ giúp nhím nhỏ thư giãn. Mặc dù tình hình hiện tại hoàn toàn không giống vậy nhưng anh có thể thử xem."

Hám Thanh Châu: "..."

Thành thật mà nói, hắn biết phương pháp này, từ lúc Đường Bân nói mình là một con nhím nhỏ, hắn đã lên mạng tra xem thói quen liên quan tới nhím.

Nhưng...Hám Thánh Châu nhìn cậu đang thu mình lại thành quả bóng, ánh mắt hắn rơi vào...

Hắn cảm thấy nếu mình dùng phương pháp này, không chỉ không giúp cậu thư giãn mà còn làm cậu tức giận hơn.

Hám Thanh Châu ngắt cuộc gọi với Vương Thời.

"Nhím con?" Hắn gọi.

Đường Bân vẫn không đáp.

Hám Thanh Châu thở dài, hắn không làm được loại chuyện này.

"Đừng giận." Hám Thanh Châu trực tiếp duỗi tay ra ôm quả bóng vào lòng.

Đường Bân chống cằm, hung ác nhìn hắn.

Hám Thanh Châu gật gật đầu, lại xoa bụng, xoa nhẹ như vậy cũng có thể giúp nhím nhỏ thả lỏng.

Chắc chắn rồi, Đường Bân chậm rãi thả lỏng cơ thể, Hám Thanh Châu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu thả lỏng cơ thể cũng không thành thật, cậu nắm lấy tay hắn đóng máy tính lại, ngao ngán muốn ngủ cùng hắn.

Cậu gắt gao kéo Hám Thanh Châu nằm xuống, thất thường nói: "Cùng nhau ngủ đi."

Hám Thanh Châu do dự liếc nhìn máy tính trên bàn, nếu hắn không xử lí công việc sẽ ngày càng chất đống.

Cậu giả viờ xoa đầu hắn: "Ngoan."

Mấy ngày nay Hám Thanh Châu ngủ không ngon, thực đêm nhiều cơ thể chắc chắn không chịu nổi, hắn nhìn Đường Bân thỏa hiệp nói: "Ngủ ngon."

Cậu di chuyển cơ thể mình như một con sâu chui vào vòng tay của Hám Thanh Châu trước khi nhắm mắt lại.

Hám Thanh Châu nhúc nhích, đưa tay ra ôm lấy Đường Bân.

Đây là lần đầu tiên họ ngủ với tư thế thân mật như vậy trên cùng một chiếc giường sau khi kết hôn. Trước khi Đường Bân bị bệnh, hai người mỗi người chiếm một bên giường, tư thế ngủ của cậu rất đàng hoàng, lúc đi ngủ tư thế như thế nào thì sáng dậy vẫn giữ nguyên, như thể vạch ra một ranh giới ở giữa giường.

Giấc ngủ này Hám Thanh Châu ngủ rất sâu, lúc hắn tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học thì khoảng sáu giờ, nhìn Đường Bân vẫn đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình, hắn nhịn không được hôn nhẹ lên môi cậu.

Dậy sớm có thể làm rất nhiều việc như tập thể dục buổi sáng, giải quyết công việc, nấu ăn.

Hán Thanh Châu gửi một tin nhắn cho dì Lý, kêu bà sáng nay đến làm việc.

Thói quen dậy sớm tập thể dục của hắn đã được duy trì từ khi học cấp ba. Nguyên nhân là vì Đường Bân lúc học cấp ba luôn than phiền tại sao mình không có cơ bụng, sau đó lấy nó làm cớ để kéo hắn tập thể dục chung trong quảng thời gian học tập căng thẳng.

Về sau Hám Thanh Châu vẫn kiên trì cho đến bây giờ, hôm qua khi nhìn thấy bụng dưới bằng phẳng của Đường Bân, hắn đoán chắc người kia đã không kiền trì được nữa.

Ngoài ra, lúc ở trường, nói hay là Đường Bân năm giờ sáng dậy chạy thể dục nhưng trên thực tế là cậu vừa chạy được mấy bước đã ồn ào than mệt, sau đó kéo hắn đi ăn mấy món không phù hợp để dùng cho bữa sáng.

Đường Bân vẫn chưa dậy, trong nhà có phòng tập riêng, Hám Thanh Châu tập luyện được nửa tiếng thì đi tắm, tắm xong mà Đường Bân vẫn chưa tỉnh, hắn nhẹ nhàng lấy máy tính ngồi làm việc trong phòng khách.

Sau khi kết hôn Đường Bân thường thức giấc lúc tám giờ, và Hám Thanh Châu sẽ cố gắng tranh thủ nấu bữa sáng cho cậu khi hắn không bận việc.

Bữa sáng rất đơn giản, hơi hướng phương Tây, bánh mì sandwich, sữa và một ít các loại hạt.

Hắn làm xong bữa sáng, Đường Bân ngửi thấy mùi thơm của thức ăn mà xuống lầu.

Cậu giật giật cái mũi, suýt chút nữa ngồi thẳng lên bàn.

Hám Thanh Châu phát hiện rằng người kia không ngồi lên ghế đúng cách vì cậu nghĩ mình là một con nhím.

"Em rửa mặt chưa?" Hắn nhìn những sợi tóc vểnh lên trên đầu Đường Bân, hỏi.

Cậu thuận tay cầm lấy một miếng sandwich, nói: "Nhím nhỏ rất ngốc, nhím nhỏ không biết rửa mặt."

Hám Thanh Châu cảm thấy vui vẻ khi bị đặt vào tình huống bắt phải chăm sóc một đứa trẻ như bây giờ, thậm chí còn trân trọng tình trạng hiện giờ của Đường Bân.

"Sau này anh tắm cho em được chứ?"

Đường Bân chớp mắt, nhìn hắn gật đầu.

Cậu quả thật rất ngoan ngoãn, hắn kêu mở miệng liền mở miệng, bị khăn tắm cọ đau cũng chỉ rên rỉ phản kháng vài lần.

"Được rồi." Hám Thanh Châu đặt lược xuống, "Chúng ta đi ăn cơm."

Đường Bân chớp mắt: "Nhím nhỏ muốn đi tiểu."

Hám Thanh Châu nghi ngờ nhìn cậu.

Cậu tự tin nói: "Nhím nhỏ thật ngốc, nhím nhỏ không thể tự đi tiểu được."

Hám Thanh Châu: "..." Hắn đột nhiên muốn kêu người kia liệt kê ra những lí do vì sao nhím nhỏ không tự đi tiểu được.

Bảng trắng----------

Đường Bân: Nhím nhỏ ta không biết làm gì hết! *kiêu ngạo chống nạnh*