Mở Sở Thú Trong Nhà

Chương 37: Đại kết cục - MÙA HÈ GIỚI HẠN CỦA ĐƯỜNG BÂN




Dưới sự trấn an của Hám Thanh Châu, Đường Bân từ từ bình tâm trở lại. Đường Bân đẩy nhẹ hắn một cái, rời khỏi cái ôm của Hám Thanh Châu.

Hám Thanh Châu vội vàng nắm tay Đường Bân lại, cậu hoảng sợ suýt chút nữa đã xuất thủ. Đường Bân ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm tay mình, bình tĩnh nói: "Em muốn...đi thăm bọn họ."

Vương Thời nháy mắt nói: "Hai người đi đi, tôi tự bắt taxi về."

Hám Thanh Châu gật đầu, hắn đưa Đường Bân đến nghĩa trang, dọc theo đường đi hắn không nói lời nào trong bầu không khí u thương này, hắn không biết phải làm thế nào để Đường Bân cảm thấy vui vẻ hơn.

Hám Thanh Châu lái xe có chút nhanh, Đường Bân ngồi bên cạnh đồng dạng không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa giờ chạy xe, Đường Bân xuống xe nhìn Hám Thanh Châu cũng muốn đi theo, nhàn nhạt nói: "Em muốn đi một mình."

"Đường Bân..."

Hám Thanh Châu muốn nói gì đó nhưng không biết nói gì.

"Sao vậy?" Đường Bân hỏi.

Hắn lắc đầu: "Không có gì, anh ở đây chờ em."

Cậu gật đầu, xoay người đi vào.

Hám Thanh Châu sững sờ nhìn bóng lưng Đường Bân, sau khi bóng dáng cậu khuất mắt hắn mới yếu ớt dựa vào xe, lấy tay che mặt mình lại.

Hắn cảm thấy sợ hãi, hắn biết lý do vì sao cha mẹ Đường Bân lại gặp tai nạn qua đời, bởi vì cảnh sát từ trong tay đầy máu của mẹ Đường Bân lấy ra một quyển sổ hộ khẩu.

"Dinh---"

Di động vang lên, Hám Thanh Châu xoay người lấy điện thoại từ trong xe ra - là Vương Thời gửi tin nhắn.

"Thoải mái đi, Đường Bân sẽ không đổ lỗi cho cậu đâu. Sự ra đi của cha mẹ cậu ấy chỉ là phần mở đầu cho chứng rối loạn tâm thần của cậu ấy thôi, nguyên nhân chính là do cậu."

"Dù đã bình phục nhưng tinh thần của Đường Bân bây giờ còn rất mỏng manh. Cậu có thể đưa cậu ấy đi du lịch để thay đổi môi trường, điều quan trọng là phải có cậu đi theo."

Đường Bân ở bên kia lẳng lặng đứng trước bia mộ, nhìn tấm ảnh đen trắng đang mỉm cười của cha mẹ. Cậu cảm thấy đau đớn không chịu được, nhưng cậu không muốn khóc, cậu không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, đầu óc Đường Bân vô thức nghĩ về quá khứ.

Hám Thanh Châu tưởng rằng đây là lần đầu tiên Đường Bân nhạy cảm cẩn thận như vậy, nhưng hắn đã sai rồi, Đường Bân đã từng như vậy rất nhiều lần nhưng hắn không thấy được.

Trước đó Đường Bân đã từng cẩn thận làm hài lòng mẹ và chú ý đến cảm xúc của bà.

Như việc cậu không thích uống sữa, nhưng dù bằng cách nào, cậu cũng sẽ mang hộp sữa rỗng về cho mẹ mình theo yêu cầu của bà.

Tựa như việc cậu cảm thấy bực bội với những bộ quần áo mà mẹ chuẩn bị, nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn mặc vào, sau đó trước khi đi ngủ sẽ hằn học cởi chúng ra, dậm mạnh chân.

Đường Bân có những suy nghĩ không thể nói ra, từng mong ba mẹ ly hôn càng sớm càng tốt, từng mong người mẹ trút gận với mình sẽ biến mất. Nhưng...khi chạm vào bia mộ lạnh lẽo không độ ấm, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.

Cha...

Đường Bân nghĩ tới cha mình, mọi người đều nói ông rất cưng chiều cậu, nhưng thực chất là ông không quan tâm, đang nuôi thả.

Cậu nhớ, có một lần làm kiểm tra được điểm cao, cậu muốn có một phần thưởng và muốn cả nhà đi du lịch cùng nhau, nhưng cuộc gọi nhanh chóng kết thúc chỉ bằng câu nói 'Ba đang bận', sau đó là tiếng tút tút làm người chán ghét.

Tiếp đó là giọng nói đanh thép của mẹ bên cạnh: "Hắn ở bên ngoài mây mưa với tiểu yêu tinh làm sao có thời gian để lo cho con chứ!?"

Cậu lại nhớ có một lần mẹ ôm mình khóc, nhớ bà nói xấu ba hết lần này đến lần khác bên tai cậu. Đường Bân cảm thấy mệt mỏi, tầm mắt tối dần, cậu lắc lắc đầu xua đi cảm giác khó chịu khắp người.

Đường Bân chợt nhớ đến cảnh mẹ hạnh phúc ôm hôn mình, khen cậu có tiến bộ trong học tập.

Cậu nhớ tới việc cha dễ dàng vung tay một cái liền dễ dàng mua được chiếc xe hơi thể thao mà cậu đã xin mẹ mua từ mấy tháng trước mà không được, ông vỗ vai cậu nói: "Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, đâu quan trọng bằng sự vui vẻ của con."

Đường Bân một mình ngồi đó thật lâu, lâu đến mức chân cảm thấy tê rần, sau đó cậu đột nhiên nhớ đến Hám Thanh Châu còn đang chờ mình, cho nên cậu phủi bụi rồi loạng choạng đứng lên.

Lúc Đường Bân đi ra thì thấy Hám Thanh Châu đang sững sờ dựa vào xe, đầu tóc ướt đẫm mồ hồi, đối phương rất nhanh đã thấy cậu: "Em..."

Đường Bân: "Về nhà thôi."

Hám Thanh Châu duỗi ngón tay ra, lau nước mắt trên mặt cậu: "Được."

Đường Bân kinh ngạc sờ mặt mình: "Em khóc sao?"

Trong nháy mắt Hám Thanh Châu cảm thấy đau lòng muốn chết, cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay lớn chèn ép, khó thở.

Hám Thanh Châu lên xe: "Em muốn về đâu."

Đường Bân quay đầu không tin nổi nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: "Anh bị ngốc sao? Hám Thanh Châu."

Hám Thanh Châu sờ sờ mũi mình, vắt óc nghĩ: "Em muốn ăn bánh ngọt không?" Hắn muốn Đường Bân cảm thấy vui vẻ.

"Tùy anh." Đường Bân nói.

Hám Thanh Châu nhướng mày, chợt nhận ra mình và Đường Bân đã xa cách bốn năm, cậu bây giờ không phải là nhím không phải là thỏ nữa, không biết Đường Bân đã trở thành con người thế nào trong bốn năm qua.

Điều hòa của tiệm bánh được mở hết, Hám Thanh Châu gọi rất nhiều loại bánh cho Đường Bân, bánh phô mai, kem xoài, bánh socola,...đầy ắp cả một bàn.

Đường Bân cầm nĩa, xiên một miếng bánh nhưng không cho vào miệng.

"Không muốn ăn?"

Hám Thanh Châu cảm thấy mình cực kì ngu ngốc, Đường Bân bây giờ làm gì có tâm trạng ăn bánh. Cậu cúi đầu, đột nhiên nói: "Chúng ta mua đứt cái tiệm bánh này đi."

"Hả?"

Đường Bân ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí ra vẻ thoải mái: "Không phải anh là chủ tịch sao?"

Trái tim vốn đang treo cao của Hám Thanh Châu lập tức hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Được."

Đường Bân cuối cùng cũng chịu cắn một miếng, cảm nhận vị ngọt trên đầu lưỡi, kết luận: "Anh đúng là đồ ngốc."

Hám Thanh Châu: "..."

Hắn lẳng lặng nhìn Đường Bân đang tập trung ăn bánh, đột nhiên nói: "Muốn đi du lịch không?"

"Hả? Sao đột nhiên lại đi du lịch?"

Hám Thanh Châu: "Thay đổi môi trường."

"Vương Thời nói? Không cần, công ty còn rất nhiều việc phải làm."

Đường Bân biết vô luận là công ty của mình hay của Hám Thanh Châu thì đều có việc cần xử lý, cậu biết trong thời gian mình bị bệnh, mọi chuyện đều do hắn hỗ trợ quản lý.

Hám Thanh Châu: "Anh sẽ tập trung giải quyết hết trong mấy ngày này, để dành ra một khoảng thời gian đi với em."

"Quá cực."

"Không cực chút nào."

Đường Bân liếc mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí không vui: "Tùy anh."

Sau khi gắp thêm một miếng bánh, cậu ngẩng đầu nhìn Hám Thanh Châu, nghiêm túc hỏi: "Chỉ đi du lịch thôi à?"

Hám Thanh Châu hiếm khi hiểu ngay ẩn ý trong câu nói: "Không phải du lịch, là hưởng tuần trăng mật."

Đường Bân khẽ hừ một tiếng, lúc này đã vui hơn một chút.

Giữa hai người có quá nhiều thứ cần giải quyết, phần lớn là chuyện của công ty, cho nên chờ đến khi hai người thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường thì đã là một tuần sau đó.

Hám Thanh Châu ban đầu muốn đi xe hơi nhưng Đường Bân lại phản đối: "Đi tàu lửa đi, xuống một trạm bất kì nào đó." Thực ra, điều Đường Bân quan tâm nhất là sợ Hám Thanh Châu sẽ quá sức nếu đi bằng ô tô.

Hám Thanh Châu hết thảy đều nghe theo Đường Bân.

Mình thật sự rất tuyệt, Đường Bân nghĩ thầm.

Một tình yêu vĩ đại là một tình yêu âm thầm quan tâm đến đối phướng, Đường Bân nghĩ tiếp.

Không được!

Đường Bân xoay người nhìn Hám Thanh Châu đang say sưa ngủ, bóp mũi hắn: "Này, anh không được ngủ."

"Làm sao vậy? Hám Thanh Châu bị đánh thức mơ mơ màng màng không thèm mở mắt mà hôn Đường Bân một cái.

Đường Bâ: "Anh có biết vì sao em lại chọn đi tàu lửa không?"

Chỉ có kẻ ngốc mới chọn cách yêu âm thầm, quan tâm lặng lẽ thôi.

"Hmm..." Hám Thanh Châu kinh ngạc nói, "Chắc là do cảm giác ngạc nhiên khi xuống một trạm bất kì."

"Chậc..." Đường Bân cau mày, "Anh sao lại ngu ngốc như vậy chứ."

Hám Thanh Châu vẫn mơ hồ: "Ừm..."

"Thiệt tình, sao em lại thích anh được vậy?"

Hám Thanh Châu lập tức lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn Đường Bân. Cậu tiếp tục phun tào: "Không thích anh chút nào."

Hám Thanh Châu: "...Sao vậy? Bảo bối?"

Đường Bân như nghĩ ra cái gì, xoay người ngồi khóa trên người Hám Thanh Châu: "Hám Thanh Châu, muốn làm không?"

Hám Thanh Châu cảm thấy mình đã biết cách làm cho Đường Bân trở nên vui vẻ rồi, cậu ôm cổ hắn, thở hổn hển nói: "Hám Thanh Châu, em rất thích anh.", câu nói này làm cả trái tim hắn đều run rẩy.

Ngày hôm sau, Hám Thanh Châu thay đổi lộ trình xuất phát từ buổi sáng sang buổi chiều.

Hai người chỉ mang theo quần áo, đồ dùng cũng không nhiều, hai cái balô đã đựng đủ.

Đường Bân vừa bước lên tàu đã cảm thấy buồn ngủ, dùng chân đá vào chân Hám Thanh Châu: "Anh ngồi bên kia đi, em muốn gối đầu lên đùi anh."

Hám Thanh Châu gấp một tấm chăn mỏng đặt lên đùi mình để cậu ngủ được thoải mái hơn.

Đường Bân nằm xuống, hắn dùng tay ôm cậu vào trong lòng, chưa kịp ngủ say đã cảm thấy Đường Bân lộn xộn, nằm không yên.

Hắn mở mắt, thấy Đường Bân đang lén lút dùng điện thoại - là điện thoại của hắn.

"Em xem gì vậy?" Hám Thanh Châu lên tiếng.

Đường Bân sợ tới mức run lên, di động nhất thời không cầm chắc là rơi xuống.

Hám Thanh Châu xoay người cầm lên, trong nháy mắt Đường Bân chuyển từ vẻ hoảng hốt sang vẻ mặc kệ sự đời: "Sao, anh không cho em xem điện thoại của anh?"

"Cho xem." Hám Thanh Châu nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của cậu mà buồn cười.

Đường Bân: "Mật khẩu."

"Không đổi."

"Không đổi? 105105?"

"Ừm."

Mật khẩu này là hồi trung học có một lần Đường Bân mượn điện thoại hắn mà biết được.

"Nhiều năm như vậy mà vẫn không đổi?" Đường Bân vừa nghi hoặc vừa nhập mật khẩu vào. "Có hàm nghĩa gì sao?"

Đường Bân biết đây không phải là sinh nhật mình, chắc chắn cũng không phải là sinh nhật Hám Thanh Châu.

"Có."

Đường Bân lập tức ngồi dậy: "Sinh nhật của ai?"

Hám Thanh Châu cười nhẹ: "Không phải sinh nhật, là số nét bút."

"Sốt nét bút... Đường- Bân?" Cậu nói xong liền nở nụ cười: "Ừm... em rất thích mật khẩu này."

Hám Thanh Châu: "Mật khẩu của em là gì?"

Tuy Đường Bân biết mật khẩu của hắn đã nhiều năm nhưng hắn vẫn chưa biết mật khẩu điện thoại của cậu.

Đường Bân trộm cười, nói: "Không khác của anh mấy."

"Hả?"

Số nét bút của hắn? Không có khả năng, nếu vậy Đường Bân không thể không đoán được 105 là số nét nút của cậu, đó là...ngày sinh của hắn?

Hám Thanh Châu nhẹ giọng: "Là sinh nhật của anh sao?"

Đường Bân nở nụ cười, xem như âm mưu đã thành công: "Sao lại như thế được, là sinh nhật của em."

Hám Thanh Châu: "..."

"Bất quá thì..." Đường Bân chớp chớp mắt, "Nếu anh làm em cảm thấy vui vẻ, em có thể đổi thành sinh nhật anh bất cứ lúc nào."

Hám Thanh Châu: "Hiện tại em có vui không?"

Đường Bân: "...Anh khẩn cấp như vậy?"

Hám Thanh Châu thành thật nói: "Đúng vậy."

Đường Bân cười: "Ừm, hiện tại tâm tình em rất tốt."

Hám Thanh Châu: "Sao lại muốn xem điện thoại của anh?"

Đường Bân nghe vậy thì quay lưng về phía hắn, nói: "Nhìn xem anh có lén quay video lúc em mất trí không."

Hám Thanh Châu bật cười.

Đường Bân nhấn vào album ảnh - trống không.

"Thật sự không ghi lại sao?" Đường Bân nghi ngờ, "Em còn tưởng rằng anh sẽ dùng nó để cười nhạo em chứ."

Hám Thanh Châu: "Anh không giống em."

Cậu lập tức nhíu mày: "Em thì sao?"

Hắn cười không nói lời nào.

Đường Bân chọc vào màn hình, lẩm bẩm: "Điện thoại rác, sao một tấm ảnh của mình cũng không có vậy?"

Tàu đi được một lúc lâu, Đường Bân trước khi đến nơi thì chợp mắt một hồi.

Cậu ngủ đủ giấc trên tàu nên khi xuống tàu rất vui vẻ kêu Hám Thanh Châu chụp hình cho mình, hào hứng nói: "Em phải chụp hình tại mỗi điểm dừng chân của chúng ta mới được."

"Được." Hám Thanh Châu phụ họa theo.

Hắn mở điện thoại ra tìm một góc chụp đẹp rồi mới hô nhấn chụp, hắn phát hiện trong album ảnh của mình không biết từ lúc nào đã có nhiều hơn vài tấm ảnh, Hám Thanh Châu mở ra xem - là ảnh Đường Bân selfie lúc ngồi trên tàu.

Hắn không tự giác được nở nụ cười, lướt ngón tay mở album ảnh riêng tư - trong đó chứa hàng trăm bức ảnh của Đường Bân, lúc mặc đồng phục học sinh, lúc học bài, lúc chơi bóng, từ sơ trung đến trung học, chưa bao giờ dừng lại, ngoài ra trong album còn có một số video quay cảnh Đường Bân ôm cây lớn, nói chuyện với thỏ nhỏ...

Giữa hai người có rất nhiều hiểu lầm trong bốn năm qua, may là hiện tại hết thảy đều đã được giải quyết ổn thỏa, chỉ trong một mùa hè.

- HOÀN-