Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Chương 25: 25: Phán Đoán Theo Góc Nhìn Của Tội Phạm! 2






Nghe Tô Minh nói những lời này.



Từ Trường Thắng vốn có một chút hoài nghi không hiểu, càng nghe Tô Minh giải thích càng kinh ngạc, ngạc nhiên đến sững sờ!



Bởi vì.



Đây không phải là phân tích đơn thuần, mà là Tô Minh đặt mình vào vị trí hai nghi phạm, sử dụng tâm lý để phân tích.



Dùng cách này để điều tra án, thật sự khiến người ta không thể tin được!!!



Lúc này.



Tô Minh vẫn đang từ góc độ nghi phạm kể lại.



"Lợi dụng lúc trời tối, với sức khỏe tốt và khả năng chịu đựng tâm lý không tồi của ta, ta trực tiếp nhảy xuống sông Hoài Nam vớt thi thể lên.



"



"Nhưng do thi thể bị ngâm nước sưng to, không thể lấy nhẫn ra được, ta buộc phải quay lại lấy dao rồi mới cắt đứt ngón tay.



"



"Trên đường đi lấy dao, do sợ thi thể bị người khác phát hiện, ta lấy bao tải đựng rác xây dựng buộc vào người thi thể, khiến thi thể hoàn toàn không thể nổi lên.



"



"Như vậy, ta chặt đứt hai ngón tay của thi thể, lấy được hai chiếc nhẫn, đồng thời lục túi lấy đi điện thoại hoặc ví tiền.



"





"Lần này thu hoạch cũng không tồi, có đồng hồ và hai chiếc nhẫn, xem có thể sửa chữa được không.



"



"Ban đầu định đợi việc này lắng xuống rồi mang những thứ này đi bán, nhưng một tên đánh cá khốn kiếp lại vớt được thi thể.



"



"Một đám cảnh sát tới, thi thể bị vớt lên, mọi người xung quanh đổ xô đến xem, ta hơi lo sợ bị phát hiện, có nên bỏ chạy hay không?"



"Không được.



"



"Ta không phải kẻ giết người, tối qua cũng không để lại manh mối gì, trước mắt không vội bỏ chạy, trà trộn trong đám đông xem cảnh sát tìm ra manh mối gì rồi tính.



"



Lúc này.



Tô Minh ngừng miêu tả từ góc độ nghi phạm.



Nhìn đám đông dân chúng xung quanh băng phong tỏa, sau đó tự tin nói với Từ Trường Thắng.



"Thắng ca.



"



"Ta cảm thấy hung thủ phạm tội lần hai, rất có khả năng là người dân sống gần đây, bây giờ đang trà trộn trong đám đông kia xem.



"



"Dựa theo thời gian chết và xác trôi nổi trên sông, tội ác thứ hai chắn chắn xảy ra vào tối hôm qua, người ở nơi khác hoặc tình cờ đi qua khó có được dụng cụ phạm tội.



"



"Ta cảm thấy!.



"



"Trước tiên hãy hỏi thăm những người dân ở xung quanh đây, chú ý kiểm tra những người bơi lội giỏi, hoàn cảnh khó khăn, đến tột cùng là ai đang đục nước béo cò!’’



"Họ tên?"




"Trần Khoa Quân.



"



"Tuổi?"



"60.



"



"Bây giờ làm gì?"



"Làm gì ư, đã nghỉ hưu rồi, bây giờ không làm nữa.



"



"Không sao đâu lão bá, người tiếp theo lên đi.



"



! !



Đề nghị trước của Tô Minh.




Rõ ràng đã được Từ Trường Thắng chấp nhận.



Bởi vì sau vài giây suy nghĩ, Từ Trường Thắng kinh nghiệm phong phú cũng tán đồng với phán đoán của Tô Minh.



Có thể tìm ra thủ phạm phạm tội ác thứ hai trên xác nạn nhân.



Người dân sống gần sông Hoài Nam, từ nhiều góc độ phân tích, thật sự là có khả năng rất cao.



Hơn nữa.



Số người đứng ngoài vòng phong tỏa tuy đông nhưng loại trừ người già khó di chuyển, chỉ còn lại khoảng 10 nam giới.



Vậy nên.



Từ Trường Thắng mau chóng dựng một cái bàn.



Do một mình Vương Hổ tiến hành thẩm vấn đơn giản, còn hắn và Tô Minh quan sát phản ứng của người bị thẩm vấn.



Chỉ cần xem các hung thủ thô bạo xử lý các ngón tay nạn nhân.



Nghi can này chắn chắn không phải tội phạm tinh vi, chỉ cần quan sát biểu cảm trên mặt và động tác cơ thể có thể đánh giá ra.





Cùng với quá trình thẩm vấn.



Chỉ còn một người nam tử có khả năng là nghi phạm trong số cư dân gần đó, người này đã trốn vào đám đông khi Từ Trường Thắng báo trước sẽ tiến hành hỏi cung, dường như muốn tìm cách trốn thoát.



Cho nên.



Thứ tự thẩm vấn cố ý sắp xếp để người này cuối cùng.



Để tên này có thể nghe những câu có thể bị hỏi, muốn sớm chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.



Người một khi nói dối chắc chắn sẽ biểu hiện ra ngôn ngữ cơ thể, những cảnh sát hình sự ra nghề đều sẽ được đào tạo qua một khóa về giải đọc ngôn ngữ cơ thể, ngay cả những tội phạm tinh vi đều sẽ có lúc biểu hiện ra ngôn ngữ cơ thể khi nói dối chứ đừng nói là tội phạm tự phát ngẫu nhiên.



! !



Lúc này.



Người nam tử mặc áo phông cũ sờn, quần dài thoải mái, dép lê cũ kỹ, rõ ràng kinh tế không mấy khá giả bước lên.



Tô Minh thì ấn vai Vương Hổ, ra hiệu không được hỏi gì, sau đó tự mình lên tiếng.



"Họ tên?"