Mộ Phần Người Yêu

Chương 1




Tôi là người gốc Liêu Ninh, đến Thành Đô bằng cách thi đại học. Bốn năm hao mòn thanh xuân ở đại học Tứ Xuyên, tôi học được thứ tiếng Tiêu Diêm* nửa mùa, lúc nói ra khó nghe hơn cả tiếng phổ thông ở bản địa. Mang tiếng là sinh viên xuất sắc của khoa ngoại ngữ mà tôi lại chịu thua trước tiếng địa phương ở nơi này, kể cũng thật hổ thẹn.

(*)

Tiếng Tiêu Diêm: tiếng phổ thông không chuẩn của người Tứ Xuyên. Thành Đô là thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên.

Vào năm nhất, tôi quen Giả Khoa, cậu ta đến từ Miên Dương, học Luật. Ngoài việc hơi thiếu quyết đoán ra thì con người ổn ra phết. Hồi căn tin trường tôi chưa chơi bài quẹt thẻ, phiếu cơm của tôi toàn nhờ cậu ta làm giả hết. Sau này có quẹt thẻ rồi, không tiết kiệm được tiền ăn thì cậu ta quay sang tiết kiệm dùm tôi tiền điện thoại. Mỗi lần hết thẻ điện thoại là cậu ta lại cho tôi một cái mới, dĩ nhiên cũng do cậu ta làm ra. Tôi thật sự không hiểu cậu ta học luật để làm gì.

Ai cũng bảo khoa ngoại ngữ đại học Tứ Xuyên lắm gái xinh, câu này không lệch một ly nào. Lăn lộn trong khoa ngoại ngữ bốn năm, tôi đã kinh qua hằng hà các mỹ nữ ấy, chỉ tiếc rằng không một cô em nào thuộc về mình cả. Tất cả cũng vì năm nhất ngây thơ, lại xa quê nhát người lạ nên để lỡ mất cơ hội. Sang năm hai, ngoái đầu lại thì gái xinh bị bế đi hết rồi. Đến cả tên Giả Khoa nhạt thếch kia cũng đã hai chân hai thuyền, đúng là ông trời không có mắt. Khi Giả Khoa còn đang bận êm ấm cho hai chiếc thuyền cùng với những niềm vui giả tạo của cậu ta, thì một đàn anh năm tư tiếp cận tôi.

Ngày quen anh, tôi và anh qua đêm tại căn nhà anh thuê bên ngoài trường. Ngần ấy năm trôi qua, tôi chỉ còn nhớ chiếc kính gọng vàng cùng giọng nói trong trẻo của anh. Còn cảm giác lần đầu thì tôi đã quên gần hết, vì sau đó tôi quen nhiều người quá nên chai sạn cả rồi. Tôi lên giường với họ không chỉ vì thỏa mãn ham muốn, mà còn vì niềm hân hoan của thử thách khi nhử được con mồi.

Nhưng tôi không kể những chuyện này cho Giả Khoa, tuy cậu ta có chút máu lăng nhăng nhưng bản chất thì rất truyền thống. Tôi thì giấu kỹ, đổ cho cậu ta là có sức hút quá, cô nào quen tôi cũng bị cậu ta cuốn mất làm tôi cứ ế chỏng ế chơ mấy năm liền. Kiểu nịnh hót ấy ai mà chẳng thích nghe, cũng vì thế mà Giả Khoa luôn cho rằng cậu ta nợ tôi thứ gì đó, nên tôi nói gì cũng nghe theo răm rắp. Cậu ta bị tôi huấn luyện thành một tác phẩm vô cùng ưng ý, trọng bạn khinh sắc tuyệt đối.

Trong bốn năm sau tốt nghiệp, tôi nhảy việc sáu lần, chuyển nhà bốn lần. Dù rằng trong tay không có khoản tiết kiệm nào nhưng được cái tự do. Tôi thích cuộc sống trôi qua ngẫu hứng như vậy, không biết hết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nên có thể ôm hy vọng cho ngày mai. Vậy nên, tùy theo tâm trạng mà tôi chơi bời khắp nơi. Ban ngày ở công ty, tối thì mò đến quán bar cho người trong giới, chỗ nào vui thì chơi ở đó. Thường thì chưa đến cuối tháng đã ngập trong nợ nần, sau đó chạy đến chỗ Giả Khoa cầu cứu.

Tất nhiên, Giả Khoa tốt với tôi khỏi phải bàn. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta vào một công ty bất động sản tầm trung, từ một nhân viên bán hàng quèn thăng tiến lên nhà hoạch định kế hoạch kinh doanh như ngày hôm nay, thành tích cũng không phải dạng vừa. Giả Khoa vẫn thường khuyên tôi đàn ông chí ở bốn phương thì mới thành được nghiệp lớn. Nhưng tôi có quan niệm riêng về cuộc sống, tôi chưa từng nghĩ sẽ làm nên việc gì lớn lao cả. Cậu ta là con một, phải thành gia lập nghiệp rồi nối dõi tông đường cho dòng họ Giả. Trong khi tôi có nhiều anh trai, chăm lo cho cha mẹ lúc về già cũng không đến lượt tôi gánh vác, vậy nên tôi tự do hơn Giả Khoa nhiều, muốn yêu ai thì yêu, vui là được.

Nhưng không có tiền thì ngày vui ngắn chẳng tày gang, sống dựa vào tiếp tế của Giả Khoa mãi cũng nào phải kế lâu dài, bởi rồi thì cậu ta cũng phải tính đến chuyện kết hôn nữa. Thế là tôi cắn răng theo Giả Khoa vào nghề con buôn đất cát, suy cho cùng thì làm nghề này mới nhanh kiếm tiền. Nếu may mắn thì sau hai năm, tôi có thể mua cho mình một căn nhà.

Có tiền trong tay, chơi bời càng đã. Tiểu Khang là người tôi quen sau một năm buôn bán bất động sản. Một thằng ranh ham tiền hám sắc thực thụ. Nhưng tôi cũng không có ý định lâu dài với cậu ta. Bình sinh tôi đã ưa kích thích, có mới nới cũ là bản tính rồi, tôi không đủ kiên nhẫn để ở bên một người trong thời gian dài, ngột ngạt lắm. Quen với Tiểu Khang chắc cũng vì nhu cầu của đôi bên. Kiểu bù trừ cho nhau ấy.

Thế nhưng dạo gần đây, Tiểu Khang ngày càng được đà, thường tán tỉnh kẻ khác trong bar ngay trước mặt tôi. Kể có là ‘đi bán’ thì cậu ta cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, biết trước biết sau chứ. Tôi nào phải thằng tiêu tiền như rác mà vung tiền cho thằng khác hưởng thụ.

Vì chuyện này mà tôi và Tiểu Khang ầm ỹ một trận. Thoạt đầu, Tiểu Khang còn mềm mỏng, bảo là chỉ chơi bời vớ vẩn với người ta, còn với tôi mới thật lòng thật dạ. Tất nhiên tôi không tin, lời nói dối ngây thơ ấy thì gạt được ai? Sau đó, Tiểu Khang quay ra mắng tôi nhỏ nhen, nói rằng bản tính cậu ta thế rồi, chịu không chịu thì chia tay. Cậu ta tưởng như thế là đe được tôi, cho rằng với nhan sắc ấy thì tôi sẽ nhân nhượng mấy phần. Nhưng cậu ta đâu biết rằng, ba tháng cặp kè đã khiến tôi ngán đến tận cổ. Và khi tôi hét vào mặt cậu ta, cút đi, cậu ta cút thật.

*

Sắp tới giờ tan làm hôm nay, đột nhiên Tiểu Khang gọi điện cho tôi. Trong điện thoại, giọng cậu ta lả lơi nói em sai rồi, muốn được làm hòa với tôi, còn hẹn tôi gặp nhau ở quán ‘Tùy Duyên’ vào tám rưỡi tối. Vốn dĩ tôi không muốn đếm xỉa gì đến cậu ta nữa nhưng hôm nay chán quá, kiếm đại ai đó để chơi bời kể cũng được, thế là tôi đồng ý.

Sau đó, tôi lại càng cảm thấy Tiểu Khang thật rẻ tiền. Có câu ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chia tay cũng đã chia tay rồi, làm hòa để được gì, càng chứng tỏ cậu ta chẳng có chí khí. Cũng đâu phải cậu ta không có giá trị, sợ gì thiếu kẻ nuông chiều. Nhưng càng rẻ tiền thì càng tiện cho tôi, muốn bỏ lúc nào thì bỏ, chẳng cần lo lắng đến trách nhiệm. Nào có ai quăng miếng giẻ lau còn than ngắn thở dài.

Thế nhưng, vì lúc tan ca giám đốc đột ngột thông báo triệu tập toàn bộ nhân viên bán hàng về công ty họp, nên khi tôi tới ‘Tùy Duyên’ thì muộn một tiếng, đã chín rưỡi tối. Trước cuộc họp, tôi gọi điện báo với Tiểu Khang rằng cậu ta hãy chờ tôi. Nhưng khi đã đến ‘Tùy Duyên’, tôi dạo một vòng mà chẳng thấy người đâu, gọi vào số cậu ta thì ngoài vùng phủ sóng. Tôi đâm ra bực bội.

Tôi ngồi vào quầy bar và yêu cầu ông chủ một cốc bia. Ông ta đưa tôi cốc bia kèm một tờ hóa đơn tính tiền.

“Chưa uống đã tính tiền à? Quy tắc thay đổi lúc nào thế?”



“Không phải cho cốc này, là cho ly Tiểu Khang đã uống. Tôi cũng nói với cậu ấy là như thế không hay đâu, nhưng cậu ta lẩn như trạch vậy, nhoáng cái đã không thấy đâu rồi.”

Ông chủ cũng bất lực, Tiểu Khang nổi tiếng là người hay sủi ở đây. Tôi chỉ đành ném tiền thêm một lần nữa.

Tôi bực tức nốc cạn cốc bia trong hai ngụm rồi đứng dậy ra về.

Lúc ra khỏi Tùy Duyên, tôi thề sẽ tìm Tiểu Khang để tính sổ. Dám bỡn tôi như bỡn một đứa nít ranh à, thật chán sống!

Tôi đưa tay định vẫy taxi thì thấy dưới cột đèn đường có một người đang đứng. Thoạt nhìn hình thể, tôi tưởng đó là Tiểu Khang, định xông ra túm cổ cậu ta thì mới nhận ra mình nhầm người.

Trông em chừng ngoài đôi mươi, dáng vóc bình thường, mặt mũi tàm tạm, không đẹp bằng Tiểu Khang. Có chăng thì gầy quá, như bị suy dinh dưỡng vậy.

Em ngẩng đầu, do dự nhìn tôi giống như muốn nói điều gì.

Bằng kinh nghiệm kinh qua vạn cuộc chơi, chỉ bằng ánh mắt đó của em đủ để tôi biết em đang cầu khẩn thứ gì. Dù sao Tiểu Khang cũng chạy mất rồi, thay vì tức điên cậu ta cả đêm thì chi bằng tìm niềm vui mới.

Tôi bước đến bắt chuyện với em.

“Đang chờ ai à?”

Đầu tiên em gật đầu, hai giây sau lại lắc đầu.

“Tôi mời em uống rượu nhé.”

Em suy nghĩ rồi gật đầu.

Tôi đi trước còn em bước theo sau, tôi quay lại ‘Tùy Duyên’

Sau khi ông chủ ngạc nhiên với tốc độ thay đổi tâm trạng của tôi thì hỏi tôi uống gì. Tôi để em chọn trước.

“Sao cũng được.” Em dửng dưng đáp.

“Một cái tên được không, bia hay là gì. Sao cũng được thì biết chọn thế nào?”

“Sao cũng được.” Em vẫn lặp lại câu đó.

Ông chủ nghe vậy thì vội vàng chen vào: “Có ‘Sao cũng được’ nhé, món mới của chúng tôi. Cậu thử nhé?”

Hay thật, lại có thức uống tên ‘Sao cũng được’ cơ đấy. Tôi gọi hai ly ‘Sao cũng được’, dù sao hôm nay cũng tùy hứng thôi mà.

Một lát sau, ‘Sao cũng được’ được mang ra. Đúng là tùy tiện, hai ly chả giống nhau, hệt như cái tên của nó vậy, thế nào cũng được. Chắc chỉ có người Thành Đô sành ăn mới nghĩ ra trò này.

Tôi hỏi em lấy ly nào, em vẫn đáp: “Sao cũng được.”

Tôi không biết có phải tối nay mình có duyên với sự tùy tiện này hay không. Tôi đưa ly màu đỏ sang cho em, tôi không quá ưa thứ đồ uống có màu đỏ như máu.

Em nâng ly uống cạn trong một hơi, sau đó cúi đầu ngồi yên không nói không rằng. Tôi không quen với không khí tẻ nhạt ấy, bèn hỏi: “Uống nữa không?”

Em gật đầu. Tôi lại gọi thêm ly nữa. Ly ‘Sao cũng được’ mới được bưng ra có màu xanh ngọc, em lại nâng lên uống cạn.

Tôi hoài nghi phải chăng em đến từ nơi sa mạc cằn cỗi. Em uống liên tục bốn ly ‘Sao cũng được’ mới dừng. Tôi nói: “Đến chỗ anh đi”.

Tôi không để em chọn, bởi vì kiểu gì em cũng sẽ nói ‘Sao cũng được’ thôi.

Em vẫn cứ lặng thinh, đứng dậy đi theo tôi.

Tôi đưa em về nơi ở của mình ở Tây Môn. Nơi đây từng là nhà của ông Giả Khoa, hai năm trước vì tuổi cao sức yếu nên đã quay về Miên Dương, để ngôi nhà lại cho cậu ta. Nhưng Giả Khoa chê nhà xa công ty nên không vào ở, nhường lại cho tôi, còn mình thì ở trong ký túc xá của công ty.

Vào nhà, tôi hỏi em có muốn tắm không, em gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tôi cười, biết đây chắc là lần đầu tiên của em nên căng thẳng ra mặt.

“Vậy thôi, cởi đồ đi.” Tôi sợ em sẽ hồi hộp đến mức té xỉu trong phòng tắm mất, nom mồ hôi rịn đầy trên trán em rồi kìa.

Em ngập ngừng cởi áo, sau đó túm chặt lưng quần không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Tôi đến ôm lấy em để em thả lỏng hơn. Thế rồi đột nhiên, em bổ nhào ôm chầm lấy tôi. Tôi có thể nghe rõ nhịp tim của em đập, rồi không một báo hiệu nào, em cúi đầu xuống. Răng em nghiến lên môi tôi vì động tác quá vội vàng. Tôi “ối” lên thành tiếng, mà lòng thì buồn cười trước sự ngô nghê của em. Tôi biết, đêm nay sẽ lý thú lắm đây.

Tôi muốn cởi quần áo cho em trước, nhưng bỗng dưng em thở gấp gáp rồi đẩy tôi ra. Tôi loạng choạng đổ người ra ghế, nhìn em hốt hoảng túm chặt quần áo lao ra cửa.

Gì vậy? Tôi nhổm khỏi ghế, chạy ra tóm lấy em.

Em cố sức vùng vẫy để thoát khỏi tôi, sau đó nói bằng giọng oan ức: “Không làm nữa được không?”

“Ý gì đây hả? Thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao!” Tôi đang tự hỏi có phải hôm nay không xem hoàng lịch trước khi ra ngoài hay không, sao mà đen đủ đường thế.

“Trả lại tiền cho anh là được chứ gì?” Em móc trong túi ra được hai trăm tệ rồi nhét vào tay tôi, kéo cửa chạy mất. Lúc mở cửa, em còn va phải giá áo đằng sau cánh cửa, tôi xui xẻo thế nào mà lại bị cái giá chết tiệt đó đập trúng vào đầu. Tôi cáu bẳn ném phắt tiền xuống đất, ôm đầu co ro trên sofa.

Đầu tiên là Tiểu Khang chạy mất để lại cho tôi một đống hóa đơn, giờ thì hàng đến tay rồi còn để bay mất, đầu thì đau điếng. Tất cả là do Tiểu Khang, nhất định phải cho cậu ta biết thế nào lễ độ!

Vì những trắc trở tối qua, tôi quyết định sẽ an phận thủ thường trong hai ngày kế tiếp.

Chiều đó khi quay về công ty để nhận lương, tôi gặp Giả Khoa đang ngồi trong phòng quản lý. Chắc cậu ta đến vì dự án mới, công ty cậu ta đang lập kế hoạch bất động sản cho công ty tôi. Lúc tôi ra khỏi phòng kế toán, Giả Khoa đang bắt tay với giám đốc chúng tôi để chào tạm biệt. Nhìn Giả Khoa trong bộ tây trang giày da với cái bụng bia to phưỡn của mình, nom giống một ông chủ thực thụ ra trò. Dù sao thì tôi cũng không định ra ngoài nên tôi sang chỗ của Giả Khoa. Gần một tháng không gặp, đã đến lúc cải thiện tình bạn rồi.

Trên đường đi, Giả Khoa hỏi đầu tôi bị làm sao vậy, tôi sờ hai miếng OK, bảo rằng tối qua không bật đèn nên bị đập đầu. Giả Khoa cười bảo không tin. Tôi đáp tin hay không thì tùy.

Chúng tôi lại buôn sang chuyện công ty. Giả Khoa kể tuần trước vừa tuyển được một cậu lính mới, và thế là phòng kí túc của cậu ta bị chia đôi.

Giả Khoa nói thằng nhóc sống cùng làm việc nhanh ra phết, mỗi tội nhiều tật xấu quá, có đam mê mãnh liệt với dọn phòng, cọ nhà vệ sinh và luôn khử trùng căn phòng mỗi khi rảnh rỗi. À, cũng rất ghét người khác dùng đồ của mình nữa. Sáng hôm qua, Giả Khoa không tìm thấy bàn chải đánh răng nên mượn của cậu ta xài đỡ, nào ngờ cậu ta giật phắt lại, còn nhìn hoắm vào Giả Khoa bằng đôi mắt đầy căm ghét.

Giả Khoa vừa nói vừa lắc đầu.

Tôi cười ha hả mắng Giả Khoa đáng đời, ai bảo tự tiện dùng đồ của người ta làm chi. Có người quét dọn phòng miễn phí còn không biết điều, đúng là tham lam.

Chúng tôi đến Evening Rain dùng bữa tối, sau đó định tìm một quán yên tĩnh để thư giãn thì Giả Khoa chợt nhớ ra mình còn kế hoạch phải nộp vào sáng hôm sau, thế là chúng tôi đành quay về ký túc xá của cậu ta. Ký túc xá nằm trên tầng mười bảy của tòa nhà công ty họ.

Lúc ra khỏi thang máy, Giả Khoa nhìn cánh cửa phía đối diện thang máy đang để mở thì bảo: “Cậu ta không ra ngoài.”

“Ai? Cái đứa sạch sẽ đó à?” Tôi tò mò hỏi.

“Ngoài nó thì ai! May có mày đến, chứ tao không muốn ở chung phòng với nó một tý nào.”

Vừa vào phòng, tôi đã nghe thấy tiếng máy giặt đang quay rì rì, ‘sạch sẽ’ đang giặt quần áo. Tôi tiến thẳng vào phòng vệ sinh ngay khi bước vào nhà, để xem cái đứa sạch sẽ ấy trông như thế nào.

Đứng trước cửa nhà tắm, tôi đã sững người, giây phút đó tôi mới cảm nhận được sự nhỏ bé của Thành Đô này. Chính là cậu trai tối hôm qua. Em đang đổ bột giặt vào trong máy, vừa nhác thấy tôi, em đã bất cẩn đổ ụp vào.

“Đàm Minh Lâm. Đây là Tiêu Kiến Vũ, bạn anh.” Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Giả Khoa ngồi vào bàn làm việc, mở notebook chạy deadline.

Tôi ngồi trên sofa lẳng lặng nhìn em. Tôi có thể cảm nhận thấy rằng em đang thực sự xấu hổ và luống cuống trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. Tôi nhẩm đắc ý trong lòng: Đã là của mình thì quả nhiên chạy đâu cho thoát. Em đứng trong nhà vệ sinh liếc mắt nhìn tôi mà không hé câu nào. Tôi đoán chắc em toát cả mồ hôi rồi đây.

“Đêm nay tao ở đây.”

Vừa nói xong, tôi đã nghe thấy có tiếng rơi đồ trong nhà tắm. Tôi quay đầu thấy em đang cúi xuống nhặt bột giặt rơi trên sàn. Tôi cúi đầu cười trộm, thề rằng đêm nay sẽ cho em biết tay.

Ký túc xá này ban đầu là một văn phòng. Chỉ có hai gian, một lớn và một nhỏ. Giả Khoa ở phòng nhỏ, Đàm Minh Lâm thì ngủ trên sofa gian ngoài. Giả Khoa nói không có chỗ ngủ, bây giờ không như trước, có thêm người ở rồi. Nhưng tôi kiên quyết bảo chật tý cũng không sao. Tôi phải thanh toán món nợ tối qua cho sòng phẳng mới được.

Chưa đầy một tiếng sau Giả Khoa đã ngáp rồi đi ngủ. Tôi cũng hết chịu nổi rồi, rón ra rón rén bước ra phòng ngoài. Tôi biết Giả Khoa dính gối là ngủ say như chết, bốn năm đại học đều thế cả, nên tôi không lo việc mình bị cậu ta phát hiện đã bốc hơi đi đâu.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng Giả Khoa và nhìn thấy thứ đang nhúc nhích trên sofa. Quả nhiên là em cũng chưa ngủ, đang thò đầu ra khỏi chăn nhìn tôi.

Tôi ngồi lên ghế, định vén chăn chui vào, nhưng em nhất quyết túm chặt chăn không buông.

“Cho anh vào.” Tôi hơi mất kiên nhẫn.

“Đi ra!” Em nói một cách nghiêm túc.

“Vờ vịt cái gì, anh biết là em muốn mà.”

“Tôi hối hận rồi, anh đừng quấn lấy tôi nữa.”

“Muốn hối hận thì chờ qua đêm nay. Anh điêu luyện lắm, không làm em mới hối hận đấy.” Tôi tung miếng mồi thường nhử Tiểu Khang.

“Cút ra!” Đột nhiên, em quát lên, lông mày dựng đứng và đôi mắt như tóe lửa.

Cơn bực tức của tôi cũng nổi lên, tôi gằn giọng nói: “Ra vẻ thanh cao cho ai xem? Không phải cũng là loại đi bán thôi sao. Hôm qua, em làm bươu đầu tôi, tôi còn chưa thèm tính sổ đâu đấy! Nếu giờ em không chịu thì tôi sẽ rêu rao mọi chuyện của em ra hết!” Nói xong câu cuối, tôi thấy bản thân mình khốn nạn như mấy thằng đầu đường xó chợ chuyên cưỡng bức gái nhà lành.

Quả nhiên, sức nặng của sự uy hiếp lớn đến mức khiến cho em khiếp đảm. Ánh mắt em ảm đạm và sợ hãi, bàn tay túm chăn cũng buông lơi. Tôi nhân cơ hội vén chăn chui vào, đặt em ở dưới thân rồi bắt đầu hôn. Em không một chút nhiệt tình, hoàn toàn chẳng buồn đáp lại.

“Di chuyển đi chứ, đừng có đơ như người chết vậy.” Tôi làu bàu. Sau đó, em bắt đầu ôm lấy tôi rồi đáp lại nụ hôn của tôi. Tay em đang run, hơi thở em dồn dập bất bình thường. Tôi muốn em thả lỏng mà em lại càng căng thẳng hơn. Chưa được hai phút, em lại đẩy tôi ra thật mạnh, hệt như ngày hôm qua.

“Lại làm sao vậy?” Tôi tỏ ra khó chịu với sự thất thường của em.

Em rũ mi, thở hổn hển thật lâu mới cắn răng nói: “Muốn nói sao thì nói. Tôi không sợ!” Nói rồi em ngước mắt lên nhìn tôi, nghiêm túc như đã đặt một lời thề không thể bị xâm phạm. Tôi ngẩn ra nhìn em cả phút, sau đó rời khỏi người em.

Tôi lại rón rén trở về phòng của Giả Khoa, nằm lên giường và trằn trọc không tài nào ngủ được. Tôi lăn lộn trong giới này bao năm, chưa thấy ai không sợ bị người khác phát hiện mình đồng tính, lại còn là người đi bán. Rẻ tiền như Tiểu Khang còn phải tìm bạn gái để che mắt thiên hạ. Tính cách Đàm Minh Lâm thật cứng đầu. Đã lâu rồi chưa có ai kích thích ý chí chiến đấu của tôi đến thế. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một sự thôi thúc tôi phải thử.