Mở Nhầm Cửa Không Gian

Mở Nhầm Cửa Không Gian - Chương 54




"Các ngươi đã làm chuyện gì với Chu Nghĩa?" Trần Khải vừa lúc mở cửa đã phát hiện Chu Nghĩa đang nằm cuộn tròn cả người run rẩy,hắn liền một quyền hướng Clovis.

"Chuyện của nhà ông,ông tự giải quyết." Clovis nói xong liền biến mất,nắm đấm của Trần Khải xuyên qua người Clovis,hắn mở to mắt chẳng lẽ bản thân gặp quỷ? Hắn cũng chẳng có quá nhiều thì giờ xem xét,một phen bế người đang nằm trên mặt đất đặt lên bàn.

Trần Khải thất thanh khóc rống:"Nghĩa em sao vậy? Không cần có chuyện gì,anh không muốn em gặp chuyện gì." Mấy năm nay quan hệ của hắn cùng Chu Nghĩa càng lúc càng sa sút,hắn cũng không biết đây là vì sao, từ lúc chuyện kia phát sinh rõ ràng hắn đã nói bản thân sẽ không để ý nhưng Chu Nghĩa cũng sẽ không cho hắn chạm qua,hắn đều có thể nhịn,hắn biết Chu Nghĩa đã bị tổn thương,cần thời gian để chữa trị nhưng là suốt 5 năm Chu Nghĩa cũng không nguyện ý cho hắn gần bên,hắn thực sự vô cùng khổ sở,chuyện của ba,chuyện của người yêu làm tâm hắn cũng tiều tụy hắn cũng không biết phải làm như nào để ở bên với Chu Nghĩa,muốn quan tâm y rồi lại sợ y không vui.

Vào lúc Trần Khải khóc nước mắt nước mũi che kín khuôn mặt Chu Nghĩa vươn tay sờ nước mắt trên mặt hắn,y suy yếu mỉm cười với Trần Khải:"A Khải về sau chúng ta đều ở bên nhau đi,không bao giờ tách ra nữa được không? Chân em có cảm giác,thật sự có thể động,em rất cao hứng,lão gia tử cảm ơn ngài,không,ba cảm ơn người có thể thành toàn cho con cùng Khải."

"Khải có phải là không muốn hay không? Vẫn là chê em dơ bẩn hoặc anh đã yêu người khác rồi? Tất cả đều là do em mơ tưởng? Anh đã có người khác nên cùng người nhà làm em cút đi?" Chu Nghĩa cười khổ.

Trần Khải gắt gao ôm chặt lấy người yêu,cuối cùng người yêu của hắn đã đồng ý cùng hắn trải qua sinh hoạt,5 năm là 1500 ngày đêm hắn đều ở ngoài cửa phòng bồi Chu Nghĩa,hắn có bao nhiêu là hi vọng có thể ôm lấy người hắn yêu vào lòng:"Cái gì trễ? Vĩnh viễn cũng không trễ,em vĩnh viễn là của anh,chỉ là của anh,trừ bỏ anh những nơi khác cũng không được đi!"

"Ba cảm ơn ba,cảm ơn ba đã tiếp nhận chúng con." Trần Khải còn vươn nước mắt đối với lão gia tử nói lời cảm tạ.

"Đừng nghĩ các ngươi như vậy là có thể bên nhau,Chu Nghĩa nếu như ngươi không sinh cho Trần gia ta một đống cháu thì đừng nghĩ được sống tốt." Lão gia tử trong lòng vui vẻ nhưnh bên ngoài vẫn thở phì phò nói,không được ông còn phải tìm Tô lão gia tử,nhất định phải để tên Clovis suy nghĩ biện pháp!

"Ba ngài già đế hồ đồ? Chu Nghĩa ngài cũng biết là nam nhân,sau có thể sinh con? Huống chi chính ngài đã đồng ý,con cũng không đồng ý hắn sinh con với nữ nhân khác!"

"Câm miệng,ta là nói muốn Chu Nghĩa sinh cháu cho Trần gia,cũng là của cậu, không cho nó tìm nữ nhân sinh." Trần lão gia tử vểnh râu tức giận mắng,thật tiện nghi cho tên tiểu tử này,con trai anh tuấn nhất của ông đã bị cái tên này đoạt đi rồi,lão gia tử chu lòm nghĩ.

Lão gia tử chướng mắt hai người,vung tay áo rời khỏi nhà không được ông muốn đến nhà Tô gia.

An Lạc Vũ hưởng thụ sự phục vụ của Clovis uy nho xác thật được người khác đưa đến miệng hương vị cũng điều ngon hơn:" Clovis việc của Trần gia thế nào rồi? Anh trị hết không?"

Clovis cười đem một quả nho lột ra uy vào miệng của An Lạc Vũ:"Anh xem chúng ta quả thật sẽ bị lão gia tử quấn chặt."

An Lạc Vũ có chút khó hiểu:"Vì sao? Anh không phải đã chữa hết cho con dâu của ông rồi sao? Vì sao còn bị quấn lên?"

"Ông ấy còn nghĩ đem con dâu ông sinh một đống cháu đây."

"Ông ấy muốn con dâu sinh cháu? Tìm anh làm gì? Này phải tìm con dâu ông ấy mới đúng chứ."

"Vấn đề đây là con dâu ông ta là nam."

"Cái gì? Anh có cách sao? Vị kia khẳng định lại đến tìm ông ngoại"

"Cách tất nhiên là có,nhưng ông ta là muốn con dâu hắn mang thai bình thường,đây mới là phiền toái."

"Vậy anh liền nói cho ông ta,anh không có cách đi,nữ nhân sinh con đã thống khổ huống chi còn là nam nhân? Mang thai không phải đã muốn lấy đi nửa cái mạng y sao? Người này nghe liền biết bị khổ không ít."

"Em nói rất đúng,tuy rằng Trần lão gia tử muốn cháu,nhưng con ông chỉ cần vợ việc này không đến phiên anh quản."

Trần Phàm nhìn về phía Tô Nghi hỏi:"Lão đại sao rồi? Tìm được không?"

"Không có,bên trong cái gì cũng tìm không có." Tô Nghi nói.

"Các cậu đi lên thuyền đem mấy con ấu tể đó ra,chúng ta cho nó dẫn đường."

Lưới phòng hộ sớm được đội viên làm xong,bọn họ vừa mới dùng hai tiếng đem toàn bộ khe nước đều kiểm tra qua kết quả đều không phát hiện ra bất cứ thứ gì.

Sau khi những con ấu tể rời khỏi tàu chiến lên đảo những sinh vật vốn nằm tho thóp chờ chết lập tức xao động không ngừng phát ra âm thanh bén nhọn,thân thể mềm mại không ngừng va chạm vào vách tường. Tô Nghi nhìn đến biểu hiện của đám ấu tể nói:"Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi,mẫu thú khẳng định là ở chỗ này."

"Các cậu đi lấy túi lưới đến,lấy loại thật tốt,đem bọn nó bỏ vào chúng nó sẽ không thể thoát được."

Rất nhanh đội viên lấy một cái túi lưới đến,Tô Nghi đem sáu con ấu tể bỏ vào túi,mấy con ấu tể vừa vào nước liền hướng đến một phương hướng bơi đi,hơn ba mươi đội viên trên tay cầm súng,vũ khí hạng nặng mặc trang phục không thấm nước,có ba người đội viên mang theo súng phun lửa chính là vì đạo lý lửa cùng nước là tương khắc.

Tôi Nghi lôi kéo dây thừng cột lại với túi lưới,đi nhanh theo ấu tể:"Nhanh chóng đuổi kịp."

"Nơi này có cái hang,đám ấu tể đi vào." Tô Nghi nói,khó trách vừa rồi bọn họ không phát hiện thì ra ở chỗ không dễ phát hiện,nếu không phải đến gần rất khó có thể phát hiện ra sau ấu tể đi vào,Tô Nghi mạnh mẽ kéo dây thừng trong tay cấp túi lưới trở về.

Tô Nghi đối với tổ viên phía sau nói:"Các cậu ai nguyện cùng tôi đi vào? Muốn vào nước như vậy rất có thể sẽ bị ký sinh."

"Đội trưởng không cần phải nói,chúng tôi hôm nay nếu đã đến thì sẽ không nghĩ đến việc bị ký sinh." Mấy người đội viên trả lời,bọn họ vào lúc đến đây cũng đã được nói qua rất có thể sẽ bị chết thảm nhưng bọn họ là quân nhân vì vậy cho dù có chết thảm thì thi cốt vô tồn* vẫn như cũ không lùi vế phía sau.

(Thi cốt vô tồn: thi là thi thể xương là xương cốt vô tồn là không còn=)))

"Tốt,có anh em thì đi trước,con một thì đi sau,chúng ta đi vào trước năm người xem xét." Tô Nghi vừa định tiến vào đã bị Dương Tuấn kéo lại.

"Từ từ đội trưởng,anh cũng là con một."

"Dương Tuấn cậu sao thế? Không phải bảo cậu ở lại cửa biển sao? Mau trở về." Tô Nghi gầm nhẹ,hắn không nghĩ đến thời điểm này Dương Tuấn lại đến gây cho hắn thêm chuyện.

"Vừa rồi đổi với Trần Phàm,lão đại cho tôi đi thôi,nhà tôi còn có một đứa em trai,nếu tôi thật sự gặp chuyện về sau liền mong đội trưởng có thể chiếu cố một chút,cậu là con một,cậu ngẫm lại đi nếu như dì biết cậu gặp chuyện,dì sẽ như nào?" Dương Tuấn nói hướng một chân dẫm đi xuống,hắn lặn xuống nước ngay cả cơ hội ngăn cản Tô Nghi cũng không có,Tô Nghi hận không thể một phát bắn chết Dương Tuấn,ban đầu hắn con nghĩ đem một người có tiền đồ lưu lại,hắn cũng có một chút tâm tư riêng hy vọng Dương Tuấn trong nhiệm vụ này sẽ sống sót hắn không hi vọng đoàn bộ đội đặc chủng cuối cùng của hắn bị tiêu diệt,Trần Phàm vào lúc Trương Hoa đi rồi cũng đã luôn không có điểm thích hợp,lần này thật ra trong danh sách cũng chẳng có tên Trần Phàm hay là Dương Tuấn,kết quả hai người này thế nhưng tự mình đi xin nhiệm vụ. Tô Nghi thầm rủa một tiếng:"Hỗn đảng."

"Đến năm người,anh em long tổ nếu như chúng tôi bên trong gặp chuyện,về sau liền nhờ các cậu mang đội diệt mẫu thú." Tô Nghi nói,hắn biết nhóm long tổ này rất kiêu ngạo thực lực của bọn họ căn bản là không chịu phối hợp với bọn hắn.

"Tôi cùng các cậu đi." Một đội viên trong long tổ lớn lên đặc biệt soái đứng dậy,người này chính là người mà bọn Trần Phàm vô cùng bất mãn,thật sự là quá kiêu căng hoàn toàn không chịu phối hợp.

Tô Nghi cũng không thích người không chịu phối hợp đi theo,phải biết mỗi một vấn đề nhỏ cũng có thể làm toàn bộ nhiệm vụ thất bại:"Sẽ có nguy hiểm,bị ký sinh liền mất mạng."

"Tôi vốn tồn tại cùng nguy hiểm,yên tâm sẽ không kéo chân sau của mọi người,ta là dị năng hỏa,đối phó với vật trong nước rất hữu ích." Long Dật nói,hắn là vì tò mò nên một hai phải đi theo căn bản nhiệm vụ này không cần hắn đi.

"Lão đại không gian bên trong rất lớn,tôi đã nhìn thấy con kia rất nhiều xúc tu ít nhất cũng lớn bốn năm mét,thế nhưng trên người giống như bị cái gì đó khóa lại,hơn nữa không thèm để ý bộ dáng của tôi đi vào." Dương Tuấn nói.

Nếu mẫu thú kia có thể nói được,nó nhất định sẽ nói ta làm sao có thể ra tay với con của mình a.