“Chắc chản không sai, là Khải Minh, hiện tại cậu ta quá đáng sợ”
Người thanh niên rõ ràng là sợ vỡ mật, khóc lóc nói.
“Thăng khốn! Mới một năm sao thắng nhóc Khải Minh lại có sức mạnh như vậy? Dù thế nào tôi cũng phải khiến cho nhà họ Trần trả giá gấp mấy.
lần.
Vũ Kim Long đâu?”
Vũ Trường Không tức giận, cả người run lên.
“Ông Hai, Ông Hai!”
Lúc này, có người loạng choạng chạy về phía bên này.
ôi phát hiện ở phía trước… phát hiện thí thể của cậu hai và quản gia Văn Sơn”
Anh ta khóc lóc nói.
“Cái gì?”
Tiếng hét bi thương của Mạc Trường Không như sấm sét giữa trời quang vang dội khắp Bắc.
Giang.
Huế, nhà họ Khải.
“Gần đây có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Dạo này tôi cứ thấy phiền muộn trong lòng, cảm.
thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra”
Bên trong phòng khách trên đảo.
Khải Đức Hải không khỏi cau mày nói.
“Có thể có chuyện gì được.
Đức Hải, có phải vì chuyện Khải Minh mất tích nên gần đây ông áp lực không?”
Dương Ngọc Bình bước tới, có chút đau lòng nói.
“Ai dai Chớp mắt một cái đã trôi qua hơn một năm.
Theo như thỏa thuận của chúng ta, năm nay Khải Minh sẽ kết hôn với Tân Lan.
Mọi chuyện vốn dĩ rất tốt, nhưng bây giờ, tất cả đã tan thành mây: khói.”
Một nét đau lòng hiện lên trong mắt Khải Đức.
Hải “Nhưng nhắc đến Tân Lan, dạo này tôi thấy hơi kỳ lạ.
Từ nửa năm trước, sau khi Tân Lan và Tiểu Bối về Hưng Yên, giống như biến thành người khác vậy.
Hai đứa nhỏ này gái thường xuyên len lén nói chuyện, còn cười trộm, tôi thấy rất nhiều lần, nhưng hỏi hai người bọn họ có chuyện gì thì cá hai đều không nói”
Dương Ngọc Bình nói “Thật không? Nghe bà nói như thế tôi cũng nhớ.
ra, nửa năm trước Tân Lan và Tiểu Bối ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, đặc biệt là đứa nhỏ Tân Lan này, nghe nói còn ở trong phòng khóc cả ngày.
Mỗi lần tôi thấy nó thì hai mắt nó đều đỏ hoe.”
“Quả thực từ nửa năm trước thật sự có chút không giống nữa.”
“Đúng vậy.
Đứa trẻ Tân Lan này là do chúng ta nuôi dưỡng.
Mặc dù nó chưa từng sống chung với Khải Minh, nhưng tình cảm với Khải Minh cũng rất sâu sắc.
Còn Tiểu Bối cũng có tình cảm sâu đậm với Khải Minh.
Theo lý mà nói thì không thể như thế được? Dương Ngọc Bình tiếp tục nói “Khụ khụ, chúng ta đừng ở đây đoán nữa, rõ ràng có thể tìm bọn nó tới hỏi.
Không phải vậy sẽ rõ sao?”
Khải Đức Hải nói xong lập tức phái người gọi Tân Lan và Dương Tiểu Bối tới.
“Ba mẹ, hai người tìm con ạ?”
Tân Lan bước.
vào cười nói.
“Tân Lan, gọi con và Tiểu Bối tới, chủ yếu là muốn hỏi một chút.
Nửa năm trước các con đi tới biên giới Hưng Yên là nơi nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nửa năm qua ba bận bịu chuyện ở tổ khảo sát, chưa kịp hỏi kỹ.
Đúng rồi, ba nhớ hai chị em các con muốn đi mua nhân sâm vua, sao không.
mang nhân sâm vua về?”
Khải Đức Hải nói “Hả? Nhân sâm vua..”
Tân Lan mặt đỏ bừng.
Nhân sâm vua thực ra là mua cho Khải Minh.
Nhưng khi đó, Khải Minh vì không muốn để lộ hành tung của mình, làm liên lụy đến nhà họ Khải nên bảo Tân Lan cố ý che giấu.
Cho nên nửa năm qua Tân Lan đều không nói gì.
Cô ấy sợ nói ra thì ba mẹ sẽ không nhận nại được.
Một khi bị bại lộ, Khải Minh sẽ gặp nguy.
hiểm, để nhà họ Vũ có cơ hội lợi dụng.
“Nhân sâm vua quả là có mua được, nhưng do.
không cẩn thận nên đã bị người khác trộm mất rồi”
Tiểu Bối thấy chị Tân Lan không biết nói dối, vội vàng nói “Thì ra là như vậy, ngoại trừ lần đó ra, hai chị em không gặp người nào nữa chứ?”
Khải Đức Hải cau mày hỏi.
“Há? Không có, không có”
Tân Lan lắc đầu.
Ngay lúc này quản gia bước vào.
“Ông chủ, đội khảo sát do ông Vũ Vệ Bình dẫn dắt đã đến rồi, đang đợi ở ngoài cửa”
sâm”
Khải Đức Hải vội vàng đứng lên: “Mau mau mời vào”
Trong hơn một năm nay, dựa vào sự giúp đỡ âm thầm của Vũ Vệ Bình, nên không bị Vũ Trường Không chèn ép quá nhiều Vì vậy, Khải Đức Hải vô cùng kính trọng ông.
“Anh Bình”
“Chủ tịch Hải.”
Hôm nay anh Bình đến đây có phải là do vụ đắm tàu ở Huế có tin tức rồi à?”
Khải Đức Hải có chút kích động nói.
Vũ Vệ Bình ngồi xuống: “Cuối cùng, ông trời cũng không phụ người có lòng.
Công lao vất vả của một năm qua rốt cuộc cũng không uống phí, Đúng vậy, chuyện Thái Dương Minh đã có chút tung tích rồi.
Đám người Khải Đức Hải nhìn nhau mỉm cười.
‘Sau đó, Vũ Vệ Bình lấy ra một tấm bản đồ dài từ.
trong ba lô ra.
Trên bản đồ dài này là bức tranh phong cảnh.
Non xanh nước biếc, giống như thế giới thần tiên Mà trên góc bên trái của bản đồ phong cảnh này có một ký hiệu.
Rõ ràng, đó là ký hiệu của Thái Dương Minh.
“Đây là?”
Khải Đức Hải ngạc nhiên.
“À à, đây là bức tranh được in từ trên mặt tắm bia đá chúng tôi vớt được từ một vị trí kia.
Tôi đã bảo người ta làm bức tranh từ gỗ thô nguyên dạng thành bản gốc mang về cho anh xem”
“Ký hiệu trên này đã thu hút sự chú ý của tất cả chúng ta.
Nó giống hệt với ký hiệu của Thái Dương.
Minh, rất có thế là do Thái Dương Minh lưu lại”
Vũ Vệ Bình nói.
“Nhưng mà anh Bình, tại sao bức tranh này cho ôi cảm giác thiếu gì đó, hình như là không hoàn chỉnh?”
Dương Ngọc Bình ở một bên nói.
“Bà chủ thật có đôi mắt tỉnh tường.
Đúng vậy, tấm bia đá mà chúng tôi phát hiện đã bị gấy mất một nửa, phần còn lại chúng tôi không tìm được.
Có điều bức tranh này có thể nhìn ra là một bức tranh phong cảnh về thế giới thần tiên.”
Vũ Vệ Bình không khỏi cau mày.
“Khải Đức Hải tôi đã đi du lịch đến những ngọn núi và con sông nổi tiếng trên khắp thế giới, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nơi kỳ lạ như vậy”
Khải Đức Hải thảo luận với Mạc Vệ Bình.
Vẽ phần Tân Lan, cô ấy đang ngồi một bên nghe Đồng thời, cô ấy cũng tò mò đứng lên nhìn bức tranh phong cảnh.
Nhìn bề ngoài bức tranh phong cảnh này thực sự trông giống như một thế giới thần tiên.
Nhưng cây cối rậm rạp, mang đến cho người ta cảm giác thần bí.
“Hả? Ba mẹ, chú Bình, mọi người nhìn đỉnh núi này xem.
Hình như có cái gì đó.”
Tân Lan chỉ vào.
một chỗ.
“Đâu?”
Mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy nhưng nhất thời không nhìn ra.
Tân Lan nói: “Chỗ này hình như là một tượng đá người phụ nữ ngã xuống, bị vỡ phần dưới.
Ba, ba không thấy sao?”
Khải Đức Hải liếc nhìn Vũ Vệ Bình.
Đó quả thực là một vật thể giống như tảng đá trắng, nhưng làm sao nó có thể là đá? ột bức tượng Cả hai lắc đầu.
Tần Lan hít một hơi.
Thật là lạ, cô có thể thấy rõ tượng đá người phụ nữ bị vỡ này ngã xuống, hơn nữa tuy hơi mờ nhưng dáng người của người phụ nữ, cơ thể to lớn đã được hiện rõ nên rất dễ nhận biết.
Dương Tiểu Bối và Dương Ngọc Bình cũng cẩn thận quan sát.
Mọi người đều nói rằng đó là một vật thể giống như tảng đá trắng, không phải tượng đá.
“Ö, chẳng lẽ mắt của cô Tần Lan lại khác người, có thể nhìn thấy những thứ mà không ai trong chúng ta có thể nhìn thấy được?”
Vũ Vệ Bình trêu chọc cười nói.
“Để ông Bình chê cười rồi, có thể là Tân Lan nhìn lầm rồi”
Tân Lan vội vàng lắc đầu cũng không nói thêm gì nữa “Nhưng Chủ tịch Hải, còn có một chuyện khác, tôi muốn hỏi anh.”
Vũ Vệ Bình như nghĩ đến điều gì hỏi.
“Anh cứ hỏi..”
“Đó là ngoài nhà họ Vũ chúng tôi anh có nhờ ai tương trợ không? Anh cứ nói đi, đừng ngại”
Vũ Vệ Bình nghiêm túc hỏi.
Khải Đức Hải lắc đầu: “Làm sao vậy? Tôi chưa.
từng mời”
Mạc Vệ Bình cau mày: “Thật kỳ lạ, vậy người này… là ai?”