Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 288




“Khải Minh, xin lỗi.”

Lý Thư Hàm và Giang Ngọc Tình trăm miệng một lời nói.

Trên mặt cả hai người đều có chút xấu hồ.

“Không sao!”

Khải Minh cười nhạt đáp lại.

Tuy rằng thái độ lúc này của Khải Minh đối với các.

cô cũng không tính là quá xa lạ, thế nhưng nói thật, nó cũng đã không còn thân thiết như trước đây nữa rồi.

Khải Minh cũng chỉ xem các cô là người quen mà đối xử, ngoài ra không còn gì khác.

Hơn nữa Lý Thư Hàm và Giang Ngọc Tình cũng thấy được ý tứ lạnh nhạt trong giọng nói của Khải Minh.

Đúng là những quan tâm thân thiết trước đây, không trở lại được nữa rồi! Trong lòng hai người đều dâng lên một nỗi đau không tên.

Nếu như bọn họ vẫn duy trì quan hệ với Khải Minh, như vậy tình huống bây giờ, không biết sẽ tốt hơn so.

với tường tượng biết bao nhiêu a! Sau này, nhất định Khải Minh cũng sẽ không trò chuyện với bọn họ nữa.

Khải Minh nhìn đồng hồ thấy cách giờ hẹn buổi chiểu còn vài tiếng nữa, chính anh cảm thấy cũng nên trờ về chuẩn bị sửa soạn một chút mới được.

Lần này trở lại, không biết cái cô bé Ngô Duyên đã chạy đi đâu.

Có lẽ cô bé đã rời đi từ lâu rồi.

Khải Minh cũng không thể quốc bộ về nhà.

Thế nên, anh quyết định lái một chiếc Audi A6 của công ty về.

Mới vừa lái xe ra đến cổng công ty.

Khải Minh lại đụng phải một người quen.

Tay người đó đang cầm bánh bao, có về như đang đợi ai đó lái xe qua đón.

Người đó là một cô gái.

Mà cô cô gái này không phải Hạ Thảo thì còn có thể là ai cơ chứ.

Bời Khải Minh cửa sổ xe đang hạ xuống, thế nên chờ đến lúc Khải Minh muốn nâng cửa xe lên để đi qua, cũng là lúc Hạ Thảo nhìn thấy anh.

“Khải Minh?”

Hơn nữa Hạ Thảo còn trực tiếp gọi tên Khải Minh nữa.

Làm cho Khải Minh muốn đi cũng không đi được.

Thành thật mà nói ấn tượng của Khải Minh với cô gái này cũng không tốt.

Hai người hẹn nhau đi xem mắt, bởi vì ghét bỏ anh, thế nên cô ta đã đề em gái mình đi xem thay.

Chuyện này đối với anh mà nói có thể coi là một loại sỉ nhục vô cùng lớn.

Thế nên từ đó đến nay, hay nói chính xác hơn là cả ngày hôm nay Khải Minh cũng không muốn chủ động nói chuyện với cô ta lấy một câu.

“Có việc gì sao?”

Thấy Hạ Thảo đi về phía xe của mình, Khải Minh lạnh nhạt hỏi.

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé.

Nếu không có anh, bọn em cũng không vào đó đề chơi được.

Những người ban nãy đều là đồng nghiệp của em, có mấy.

người trong số bọn họ vừa về rồi, chỉ còn hai đứa em đứng đây thôi!”

Bên cạnh Hạ Thảo còn có một cô gái nữa đang đứng đó đợi cùng cô ta.

“À, không liên quan đến tôi đâu.

Thế nên cô không cần phải cảm ơn.

Nếu như theo ý của tôi, họ đã không để cho các cô đi vào.

Là Đặng Nam để cho các cô vào đó mới đúng: Ha ha.

Khải Minh thẩm nghĩ không nhất thiết phải cho cô cô gái này mặt mũi, thế nên có sao thì anh nói vậy.

không hề khách khí chút nào.

Trên mặt Hạ Thảo có chút xấu hồ.

Đương nhiên cô ta biết rõ, bởi vì chuyện xem mắt kia, đã làm phát sinh khoảng cách giữa cô ta và Khải Minh.

Hơn nữa cô ta cũng tự cảm thấy bản thân có chút quá phận quá đáng.

Thế nên ngoài cảm giác chột dạ đuối lý, cô ta cũng không biết làm thế nào cho phải.

Đáng lẽ ra, cô ta không nên bắt chuyện với Khải Minh mới phải.

Bắt chuyện như thể này có khác nào tự.

rước lấy nhục.

Làm hai người xa lạ, đôi bên không quen, không thân, không nói với nhau một lời nào là được rồi, đúng không? Đó không phải là những gì cô ta hằng mong muốn sao? Thế nhưng sau khi trải qua sự việc ban nãy mọi chuyện đã không còn như trước nữa rồi.

Hạ Thảo không cam lòng để mọi chuyện cứ xảy ra như thế.

Đây cũng là suy nghĩ trong lòng đa số cô gái bây giờ.

Chính anh! Trước đó chỉ là một người cô ta nhìn không lọt mắt, một nam sinh bỏ đi.

Nếu như một đời này anh cũng cứ tầm thường không phấn đấu, không có thành tích gì đáng nói.

Hay nói chính xác hơn là không có bất cứ cái gì trong tay, như vật trong lòng cô ta còn thấy rất vui vẻ thỏa mãn.

Thế nhưng, ngàn vạn lần cô ta không ngờ tới, một nam sinh bỏ đi như thế, lại có năng lực lốn như vậy.

Chuyện này làm cô ta thấy rất khó chịu.

Cho nên khi cô ta nhìn thấy Khải Minh lái chiếc.

Audi chuẩn bị vượt qua trước mắt cô ta, mà không có.

chút ý định nào chào hỏi cô ta như thế, làm cho trong lòng Hạ Thảo thấy rất không dễ chịu.

“Chuyện xem mắt kia, là do em sai! Anh cho em xin lỗi nhé!”

Hạ Thảo cắn cắn môi nói.

“Không cần phải xin lỗi.

Nói thật, hai ta cũng chẳng có quan hệ gì, nếu cô không có chuyện gì nữa, tôi đi trước nhé!”

Khải Minh lạnh nhạt nói.

Anh vừa nói vừa giẫm chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi.

Đề lại Hạ Thảo đứng đó, trong lòng vừa thẹn vừa giận.

Cái loại cảm giác bị nam sinh lạnh nhạt không thèm nhìn đến thế này, cũng là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ cô ta phải chịu, mắt cô ta cũng đỏ cả lên.

Từ khi anh trở nên có bản lĩnh, lliền không thèm đề ý đến cô ta nữa...

Khải Minh nhanh chóng đi qua trấn nhỏ, về đến khu anh đang ở.

Lúc đi đường anh đã phát hiện xung quanh có chút quái dị, bời vì xung quanh chỗ này đột nhiên có ‘thêm rất nhiều loại hình xe đắt giá.

Đặc biệt trước cửa khách sạn, xe dừng ở đó không hề ít.

Tuy vậy, Khải Minh cũng không nghĩ nhiều.

Đúng lúc này.

Chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên tên người gọi là bác gái Ngô đang gọi tới.

“Bác Ngô ạ, có chuyện gì thế bác?”

Khải Minh cười cười hỏi.

“Khải Minh, con đang ở đâu thế? Ban nãy bác thấy.

một mình Ngô Duyên lái xe về.

Nhìn con bé có vẻ không vui cho lắm.

Hai đứa không cãi nhau đấy chứ? Có phải nó vứt mình con ð đấy không!”

Anh vừa bắt máy bác gái Ngô lập tức quan tâm hỏi han anh.

“Không có chuyện gì đâu ạ.

Con đang lái xe của bạn con về đó, đang ở trên đường rồi ạ!”

Vì không muốn để bác gái Ngô phải suy nghĩ nhiều, Khải Minh không thể làm gì khác hơn là nói thế cho qua chuyện.

“Vậy là tốt rồi.

À phải rồi Khải Minh này, con đang trên đường về đúng không? Tiện ghé qua siêu thị lấy giúp bác túi gạo nhé, để bác Ngô của con không phải qua đó nhé”

Bác gái Ngô nói với anh.

“Không thành vấn đề! Để con mang về cho bác”

Khải Minh tìm được một cái siêu thị nhỏ gần đó, nhanh chóng đi vào mua hai túi gạo, còn mua thêm dầu đậu nành với mấy thứ linh tinh khác nữa.

Nói mới nhớ, lúc anh mới trở lại, cũng có ý định muốn trà công ơn cho vợ chồng bác Ngô, thế nhưng họ không đồng ý.

Thế nên anh vẫn cố gắng thỉnh.

thoảng lại mua một vài thứ như nhu yếu phẩm kiểu này mang qua cho hai bác.

Tiện đi thế nên anh quyết định mua thêm ít sữa với ít rượu ngon cộng thêm cả cháo Bát Bảo mang qua đó nữa.

Sau khi mua xong anh mờ cốp sau xe, nhét hết tất cả đồ vừa mua được vào đó.

“Khải Minh?”

Lúc anh đang nhét mấy thứ cuối cùng vừa mua được vào cốp xe, trên tay còn đang ôm một cái nồi áp.

suất, bỗng nhiên, có một cô gái đứng bên cạnh cửa khách sạn gọi tên anh.

Khải Minh quay đầu nhìn lại lập tức kinh ngạc nói.

“Má nó, Huỳnh An Nhiên! Sao cô lại đến chỗ bọn tôi thế?”

Cô gái trước mắt anh lúc này, chính là Huỳnh An Nhiên.

Khải Minh thật sự có chút bất ngờ.

Từ lần trước sau khi phát sinh chuyện kia với nhà họ Huỳnh, Khải Minh cảm thấy, sau này bọn họ không nên gặp lại thì hơn? Dù sao thì Khải Minh vẫn rất thất vọng về chuyện lần đó của Huỳnh Tấn Phát.

Anh biết ba anh muốn anh qua đó giúp đỡ, thế mà anh lại không hỗ trợ được.

Huỳnh An Nhiên gọi điện thoại cho anh, chính anh.

cũng không nhận điện thoại.

Vì lẽ thế lúc này vừa nhìn thấy cô ta ð đây, anh có.

cảm giác rất lúng túng.

“Đúng thế, chúng tôi cũng vừa mới tới đây thôi.

Tôi còn đang chuẩn bị qua siêu thị mua ít đổ, không nghĩ là sẽ gặp được anh!”

Thái độ của Huỳnh An Nhiên đối với Khải Minh vẫn rất thân thiết.

Cô lập tức đi tới, rõ ràng là muốn nói thêm đôi câu với Khải Minh.

“Chúng tôi? Còn có ai nữa thế?”.

||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||

Khải Minh hỏi.

“Ba mẹ tôi này, còn có cả đồng nghiệp của ba tôi cũng tới nữa!”

Huỳnh An Nhiên thấp giọng trà lời.

“Ô ra vậy!”

Khải Minh gật gù.

Cái trấn nhỏ bé của anh có gì vui chứ? Sao lại xuất hiện nhiều người tới đây chơi như vậy? Chẳng qua là Khải Minh không muốn hàn huyên thêm với Huỳnh An Nhiên thế nên anh cũng là không có ý định hỏi thêm nữa.

“Đúng rồi Khải Minh, anh đang ở nhà anh sao?”

Huỳnh An Nhiên lại nói.

“Ừ, chứ không cô nghĩ tôi ở nhà nào?”

“Ai da, nói đến mới nhớ.

Tôi còn chưa qua nhà cậu chơi bao giỡ ấy, chỉ nhớ lúc còn bé anh hay qua nhà tôi chơi thôi!”

Huỳnh An Nhiên cười cười nói.

“Được rồi, hôm khác chúng ta nói chuyện sau nhé.

Tôi đi trước đây, còn phải về nhà nấu cơm nữa!”

Khải Minh nhanh chóng chuyển hướng chuyện Huỳnh An Nhiên đang nói sang chuyện khác.

Huỳnh An Nhiên biết Khải Minh không muốn nói chuyện với cô.

*Thế nhưng, Khải Minh ạ, anh càng không muốn nói chuyện với tôi, tôi lại càng phải bám lấy anh để buôn chuyện trên trời dưới đất! Lẽ nào Huỳnh An Nhiên tôi đây lại không lọt nổi mắt xanh của anh sao?”

Huỳnh An Nhiên thầm nghĩ.

“Đúng rồi, Khải Minh này.

Cái nồi áp suất kia anh chỉ mua có một cái, không định thêm một cái để dự bị sao? Điện áp trong thôn không ổn định, thường xuyên cháy hỏng lắm đấy!”

Huỳnh An Nhiên quyết tâm kiếm thêm chuyện đề nói.

“Chuyện này đúng là tôi nghĩ không thấu đáo! Cảm ơn cô nhé!”

Khải Minh khẽ cười cười, trong đầu lại nghĩ thẩm: “Ôi chao, giá mà Huỳnh An Nhiên cô trước đây có thể chu đáo như vậy là tốt rồi”

.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng xoay người tính quay lại siêu thị nhỏ mua thêm cái nữa.

“Ha ha, anh cứ để nồi trong xe đi, để tôi vào đó mua giúp anh là được Huỳnh An Nhiên nói xong nhanh chóng đi vào siêu thị, không lâu sau đã cầm theo một cái nồi khác đi ra đưa cho Khải Minh.

“An Nhiên, con đang làm gì thế?”

Đúng lúc này, giọng nói của một người trung niên ‘từ cửa khách sạn truyền đến chỗ hai người bọn họ.