Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 274




Lưu Á Nam nắm lấy tay Khải Minh và nhìn anh với vẻ mặt bối rối.

Ánh mắt của cô khiến người khác phải bị hấp dẫn.

“Lưu Á Nam, cậu không sao chứ?”

Khải Minh cũng sửng sốt.

“Tôi có việc cần cậu giúp, cậu có thể đi theo tôi được không?”

Lưu Á Nam vừa nói vừa dựa vào lòng của Khải Minh rồi đè anh xuống ghế sô pha.

Sau đó, cô bắt đầu cời chiếc váy hai dây của mình.

“Ực!”

Khải Minh nuốt nước bọt.

Nói thẳng ra thì Lưu Á Nam rất xinh, hơn nữa cô ta lại có làn da trắng nõn và thân hình gợi cảm.

Thậm chí nó còn gợi lên một ngọn lửa dục vọng trong cơ thể của Khải Minh.

Cổ họng anh gần như khô khốc.

Trong khi Lưu Á Nam vẫn đang tiếp tục chuẩn bị để lộ phần trên của mình thì bỗng nhiên cánh cửa phòng bị đạp tung ra.

Cùng lúc đó, Lưu Á Nam vội vàng né sang một bên rồi dùng quần áo mà che đi cơ thể của chính mình.

“Con mẹ nó, quay lại được rồi! Đã quay được toàn bộ rồi!”

Có tổng cộng hai người xông thẳng vào phòng, một người là Vương Tuấn đang cầm máy ánh trên tay, người còn lại là Vương Anh Tú.

“Giúp em với, anh Tú, cứu em!”

Lưu Á Nam khóc.

“Đừng sợ Á Nam, có bọn anh ở đây rồi, cái tên cầm thú này không thể làm gì được đâu! Không ngờ Khải Minh trông có vẻ là một người rất lương thiện nhưng lại là cái đồ súc sinh, ngay cả bạn học cũ của mình mà vẫn không tha!”

“Em cũng đâu có ngờ! Hôm nay em muốn mời Khải Minh đi ăn tối, sau khi ăn xong thì cậu ấy nói muốn đưa em về nhà.

Cuối cùng lại đối xử với em…như vậy, cảm ơn các anh đã đến kịp thời!”

Lưu Á Nam khóc †o hơn.

“Hừ, em cứ yên tâm! Bọn anh đã quay lại cảnh này rồi, bọn anh sẽ báo cho cảnh sát biết!”

Vương Tuấn cười lạnh rồi nghĩ thầm: “Lần này cậu chết chắc rồi!”

Lúc này Khải Minh mới tỉnh táo trở lại.

Thì ra nhóm người này đã lên sẵn kế hoạch từ trước để gài bẫy anh! Thực ra, khi Lưu Á Nam cời quần áo và vồ lấy Khải Minh thì anh đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Bởi vì đây là lần đầu Lưu Á Nam nhiện tình đến vậy với anh, sự nhiệt tình này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Khải Minh có bị đánh chết cũng chưa bao giờ ngờ được sẽ có ngày bị bạn học cũ là Lưu Á Nam làm trò bẩn thỉu đó với mình.

‘Muốn múa rìu qua mắt thợ sao? Lưu Á Nam, tôi đã biết cậu được bảy tám năm rồi đấy!’ “Khải Minh, cậu nghĩ sao về vấn đề này?”

Vương Anh Tú lúc này lạnh lùng nói.

“Tôi phải làm sao đây? Ha ha, hình như các người không nên hỏi câu này thì phải? Anh muốn tôi làm cái gì?”

Khải Minh cười nhạt.

“Chết tiệt, thằng ranh con nhà cậu cũng thông minh phết!”

Vương Tuấn bật cười.

“Cũng đơn giản, chúng ta ký một hợp đồng thỏa thuận với nhau đi! Cậu phải đồng ý đứng tên cho một công ty, chỉ như vậy thôi!”

Vương Anh Tú nói xong thì lấy ra một bản hợp đồng.

Khải Minh liếc nhìn hợp đồng và tên của công ty trên đó thì bắt đầu hiểu ra mọi chuyện.

Đây là công ty có vấn đề mà anh đã yêu cầu Lê Tâm điều tra.

Có vẻ như suy đoán của anh là đúng, Vương Anh Tú thực sự có vấn đề và anh ta có mối quan hệ không rõ ràng với công ty của Lý Hải Dương.

Xem ra sự việc lần này đã bị bại lộ nên anh ta muốn ném củ khoai nóng sang tay người khác đây mà.

Nếu như anh ký tên lên bản hợp đồng này thì khi Lê Tâm phát hiện ra, anh mới chính là kẻ “ăn cây táo rào cây sung”

, cảnh sát nhất định sẽ bắt giam anh! Đây là kế “kim thiền thoát xác”

! Khải Minh cười nhạt.

E rằng bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến tập đoàn Mộng Thiên là của anh, có đúng không? Sau đó anh quay sang Lưu Á Nam: “Á Nam, chúng ta là bạn học tốt từ năm cấp hai lên đến cấp ba, vì sao cậu phải làm như vậy? Vì sao cậu lại ra nông nỗi này hả?”

“Hừ! Đừng lôi kéo tình cảm ở đây! Tên khốn, đêm nay cậu cũng thật đáng thương, ha ha! Còn nữa, hôm nay cậu hào phóng quá mà, còn tặng vé cho mấy cô gái trong phòng nữa, tại sao không thấy cậu qua tặng tôi nhỉ?”

“Khó chịu nhất là việc tại sao cậu không tự mình biết điều cơ chứ? Cậu tường hôm nay tôi làm vậy là vì thích cậu sao? Thật sự nghĩ như vậy hả? Cậu nằm mơ!”

Bởi vì quanh đây chẳng có ai, cho nên Lưu Á Nam cũng không thèm đề ý đến lời nói của mình, đặc biệt là khi đối mặt với Khải Minh.

Dựa vào sự hiều biết của cô ta về anh thì anh chỉ là một tên nghèo hèn, vừa không có tiền vừa không có chỗ dựa, cho nên Lưu Á Nam cũng không bị áp lực khi thực hiện kế hoạch này.

Cô ta không sợ hãi chút nào.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, xem ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi!”

Khải Minh nð một nụ cười gượng gạo.

“Mặc dù không tin, nhưng tôi đã nghĩ rằng cậu nể tình bạn bè lâu năm mà mời tôi dùng bữa tối hôm nay.

Tôi còn nghĩ chúng ta là bạn học tốt của nhau, nếu cậu gặp phải chuyện không may thì cớ gì tôi lại không giúp chứ?”

Khải Minh nói.

Ngay từ đầu thì Khải Minh đã biết rằng Lưu Á Nam có gì đó không được bình thường.

Thế nhưng lúc ở trên bàn ăn, cả hai cùng trò chuyện với nhau về những kỷ niệm ngày xưa thì Khải Minh vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.

Vì vậy mới đồng ý đưa cô ta về nhà.

Lúc đó, anh cũng thầm quyết định, nếu thực sự Lưu Á Nam gặp phải bất cứ khó khăn gì thì cho dù mối quan hệ của bọn họ không như trước đây, anh vẫn tình nguyện giúp đỡ.

Nhưng bây giờ, trái tỉm của Khải Minh đã hoàn toàn nguội lạnh.

Cô ta thực sự có thể làm ra chuyện như vậy.

“Giúp tôi sao? Cậu á hả? Cậu thì có tư cách gì để giúp tôi? Mau ký đi, đừng nói là tôi đối xử không tốt với cậu nhé, cho cậu nguyên một cái công ty rồi còn gì!”

“Ngày mai tôi sẽ ký, hôm nay nhất định không được! Bởi vì tôi không mang theo chứng minh nhân dân, hơn nữa cũng không nhớ dãy số trên đó như thế nào!”

Khải Minh ngẫu nhiên tìm thấy một lý do để từ chối.

“Mẹ nó, đến cả số chứng minh thư cũng không nhớ sao?”

Vương Anh Tú mắng.

Có điều anh ta nghĩ Khải Minh cũng sẽ không trốn được, vì anh ta còn giữ đoạn phim trong tay mà.

Muốn ngày mai ký thì cứ để ngày mai.

“Vậy được rồi, ngày mai cậu phải đến công ty đề ký hợp đồng! Hơn nữa không được phép nói cho ai biết chuyện này, nếu cậu nói lời nào thì tôi sẽ ngay lập tức báo cho cảnh sát đấy!”

Vương Anh Tú nói.

“Được, vậy ngày mai đỉ!”

Khải Minh trả lời.

Cứ như vậy, họ đề Khải Minh rời đi.

Sau khi xuống cầu thang, Khải Minh ngay lập tức gọi cho Lê Tâm và nói rõ cho anh ta biết tất cả những chuyện đã xảy ra.

Thành thật mà nói, trong lòng Khải Minh cảm thấy không được vui, anh cảm thấy tiếc thay cho Lưu Á Nam.

Lần này anh nằm vùng lại thu hoạch được mấy chuyện hay ho, nhưng ai ngờ nó lại liên quan với người bạn học cũ của anh cơ chứ? Đợi đến ngày hôm sau.

Khải Minh đến công ty, anh mới vừa ngồi xuống thì Vương Anh Tú và Lưu Á Nam đã chạy ngay tới.

“Khải Minh, đi với chúng tôi đến văn phòng!”

Vương Anh Tú nháy mắt với Khải Minh.

Sau đó còn không quên nhắc anh mang theo chứng minh thư.

“Được thôi!”

Khải Minh đi theo họ vào phòng thì thấy Vương Tuấn đã đợi sẵn bên trong.

Văn phòng này để máy in nên thường không có ai lui tới đây cả.

“Mau ký đi, ký xong còn làm thủ tục khác, nhanh lên!”

Vương Anh Tú lấy hợp đồng ra và nói.

Sau đó, anh ta chỉ thấy Khải Minh ngồi xuống vắt chéo chân, trông cứ như không có ý định muốn đụng đến bản hợp đồng này.

“Mẹ kiếp, cậu làm sao vậy? Ký tên nhanh lên!”

Vương Anh Tú cảnh cáo.

Khải Minh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Đợi một chút đi, lát nữa chúng ta cũng cũng ký chung với nhau để tránh việc cần xử lý những thủ tục khác mà lại thiếu người!”

“Ý câu là gì?”