Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 186




Lại nói đến Trần Hạo cũng đã đến.

Cũng cầm vòng tay của mình Mặc dù Tân Nhã không cho mình mời nhưng Trần Hạo đã suy nghĩ cẩn thận, sau khi mời các cô ăn nốt bữa sáng này thì mọi thứ sẽ thế thôi.

Cho nên Trần Hạo dự định bỏ tiền túi.

Nhưng vừa bước đến lại thấy Lý Việt đang theo đuổi Tân Nhã cũng đang ở đây, hơn nữa rõ ràng cũng đang tặng quà cho Tân Nhã.

“Trần Hạo, bên này bên này!”

Tân Nhã không đếm xỉa đến Lý Việt mà cứ nhìn về phía cửa cầu thang, sau khi thấy Trần Hạo thì cười vẫy tay với anh.

“Sao thằng nhóc này lại ở đây?”

Lý Việt vừa thấy Trần Hạo thi sắc mặt khó chịu hẳn lên.

Thỉnh thoảng mới có một lần được ở bên cạnh nhóm Tân Nhã, Lý Việt nhìn cách ăn mặc của Trần Hạo thì cũng chẳng ghen tị nổi.

Nhưng bây giờ, rõ ràng quá thân thiết với Tân Nhã “Tất nhiên phải ở đây rồi, Tân Nhã cố ý mới Trần Hạo ăn bữa sáng hôm nay đó, cậu Lý, cậu đang ngồi chỗ của Trần Hạo đó!”

Lúc này Triệu Đồng Đồng nói.

“Ô? Trần Hạo, tay cậu đang cầm gì đớ?”

“Hôm qua tôi không cầm chắc nên bất cẩn làm vòng ngọc của Tân Nhã vỡ nên tôi mua đền cho cậu ấy!”

Trần Hạo nói thẳng.

“Trần Hạo, chẳng phái tôi đã nói cậu không cần phái đền sao, sao cậu còn mua? Cậu tiêu nhiều tiền đền vòng cho tôi làm gì! Tôi cũng đâu trách cậu!”

Thỉnh thoảng Tân Nhã cũng nghe bạn cùng phòng nói gia cảnh nhà Trần Hạo không được khá giả Bây giờ thì sao, rõ ràng cậu ấy đã giúp mình mà mình lại làm cậu ấy tiêu nhiều tiền như vậy.

Sao lòng mình thấy thoải mái được đây.

Hơn nữa chiếc vòng vài chục nghìn này, Tân Nhã thật sự không hề quan tâm lắm.

Nên mới sốt ruột nói ngay.

“Hữ, thẳng nhóc này mà tiêu nhiều tiền như vậy à, Tiểu Nhã cậu nghĩ nhiều rồi,sợ là mua cái thứ vài tệ ở chợ đêm thôi.”

Lý Việt dè bỉu.

“Ha ha ha, chúng tôi biết mà, chẳng lẽ chiếc vòng năm mươi nghìn của Tân Nhã, mà Trần Hạo có thể bỏ tiền mua đền cho Tiểu Nhã thật sao!”

Đồng Đồng cười lớn: “Cậu Lý, cậu nhanh chóng nói giá tiền cho chúng tôi nghe đi, chúng tôi không đoán ra thật mà! ”

Được rồi, được rồi, tôi nói là được chứ gì, cũng không bao nhiêu tiền, một trăm hai mươi nghìn thôi!”

Lý Việt nói xong thì nhìn về phía Tân Nhã muốn thấy thái độ của Tân Nhã.

Nhưng Tân Nhã vẫn lạnh lùng như cũ.

Những cô gái khác thì kinh ngạc.

“Mẹ nó, một trăm hai mươi nghìn!”

Triệu Đồng Đồng thét lên.

Những cô gái còn lại thì há miệng, Ngay cả các cô gái đang dùng bữa trong tiệm ăn sáng cũng liên tục nhìn sang bên này.

Đúng vậy, vừa nhìn bề ngoài của chiếc vòng là biết không phái món đồ bình thường.

‘Vừa nghe giá là một trăm hai mươi nghìn thì còn ngạc nhiên hơn.

Thái độ nhìn Lý Việt của các cô đều thay đổi.

“Cậu Lý, đúng là cậu sẵn sàng chỉ bất cứ thứ gì cho Tiểu Nhã”

Một cô gái ghen tị nói.

Dù sao cũng là một trăm hai mươi nghìn, chỉ để mua một món quà, phải tài giỏi đến mức nào mới dám làm.

Có cô gái nào lại không thích chàng trai như vậy.

Có cô gái nào lại có thể cưỡng lại sự mê hoặc như vậy? “Tiểu Nhã, cậu thích không!”

Ánh mắt sùng bái của mọi người làm Lý Việt cám thấy rất sáng khoái.

Thầm nghĩ dù lòng Tân Nhã có sắt như đá thì cũng sẽ cảm động đúng không? Mà Tân Nhã thì không hề trả lời Lý Việt, cậu bạn này, làm cô ta phiền muốn chết.

Lý Việt bị lạnh nhạt mãi, cũng thấy khó chịu.

Lập tức nhìn về phía Trần Hạo, cậu ấy cũng mua vòng ngọc.

“Ha ha, cậu tên Trần Hạo đúng không, cậu cũng lấy chiếc vòng cậu mua cho Tân Nhã ra để mọi người được mở mang tầm mắt đi!”

Lý Việt thầm nghĩ, có thể bởi vì Trần Hạo này nên Tân Nhã mới hờ hững với mình.

Lập tức nhằm về phía anh.

“Tôi thì thôi bỏ đi, cái cúa tôi không tốt như cúa anh, chỉ bằng đừng xem!”

Trần Hạo nói đúng sự thật.

Minh mua chiếc năm mươi nghìn, vốn đĩ để đền cho Tân Nhã.

Hơn nữa, nếu muốn so với Lý Việt thích chế giễu người khác này thì dễ lắm, muốn làm cậu ta mất mặt thì cứ tiện tay là được.

Nhưng anh và Tân Nhã, cũng đâu được xem như bạn bè, sau này Trần Hạo cũng không có ý định qua lại nhiều.

Dù sao Tô Đồng Hân thật lòng với mình mà mình cũng thật lòng với cô ấy.

Không cần phải ganh đua với những người theo đuổi cô ta, thế thì được gì! “Đúng đó Trần Hạo, cậu đừng ngại mà, chúng tôi sẽ không cười cậu đâu, nhanh lên, lấy ra cho chúng tôi xem đi!”

Triệu Đồng Đồng nói một câu, không đợi Trần Hạo trả lời đã giành lấy, sau đó đặt lên bàn.

Vài cô gái đều rất mong chờ.

Ha ha, bạn nghĩ mà xem, chiếc vòng một trăm hai mươi nghìn, mang đi so sánh với chiếc vòng vài chục đồng, sẽ sốc đến mức nào.

Giống như giá trị của hai con người vậy.

Lập tức, Triệu Đồng Đồng mở ra.

Mà Trần Hạo thì cúi đầu xuống ngay, chuẩn bị nghe những lời mỉa mai chế giễu của họ, sau đó anh sẽ tìm cớ rời khỏi đây.

Vậy thì chuyện này cũng sẽ chấm dứt.

Sau đó chờ tới chờ lui Lại vẫn chưa thấy Triệu Đồng Đồng mỉa mai minh.

Ngẩng đầu lên xem thì thấy Triệu Đồng Đồng đang ngây người nhìn chiếc vòng của mình.

“Trần Hạo… Đây là..

Đây là vòng ngọc cậu mua?”

Nhóm Triệu Đồng Đồng há miệng “Mẹ nó, hình như đây là vòng ngọc Long Vân đấy, tớ đã từng thấy trên mạng, hai trăm nghìn!”

“Đúng đó, có phải là super fake không? Nhưng mà nhìn màu sắc của ngọc, cho dù là super fake thì cũng không mô phỏng được đâu nhỉ?“ “Super fake gì chứ, vòng ngọc Long Vân thật giả dễ phân biệt lắm, super fake cũng không làm được đâu!”

“Nếu thế thì đây là thật, vòng ngọc của Trần Hạo, hai trăm nghìn đó!”

Vài cô gái chưa bao giờ được chứng kiến, có đánh chết cũng không dám tin đây là sự thật.

Mà Trần Hạo thì ngơ ngác.

Mẹ nó, mình lấy chiếc hộp năm mươi nghìn mà, bởi vì hai chiếc hộp được gói tất giống nhau nên Trần Hạo đã đánh số năm mươi và số hai trăm lên hộp để dễ phân biệt.

Nhưng rõ ràng đây là chiếc hộp năm mươi nghìn mà, sao bên trong lại là vòng ngọc hai trăm nghìn? Mẹ kiếp! Trần Hạo thầm chửi một tràng trong bụng.

Mà mọi người thì kinh ngạc! Ngay cá những cô gái đang dùng bữa sáng cũng tụ sang đây.

“Để tớ xem thử!”

Tần Nhã kinh hãi nhận chiếc vòng từ tay Triệu Đồng Đồng.

Sau khi đánh giá một cách cẩn thận, Tân Nhã khiếp sợ nhìn Trần Hạo: “Là thật, hơn nữa thật đến mức không thể thật hơn, Trần Hạo, đây là chiếc vòng cậu mua hả?”

Trần Hạo cũng không biết nên trá lời thế nào.

‘Đặc biệt là Lý Việt ở bên cạnh, mặt đỏ hết lên, bởi vị cú mất mặt này ập đến quá bất ngờ làm cậu ta không kịp đề phòng! “Mẹ nó, tôi còn tưởng cậu rất thật thà, không ngờ cậu cố tình ra oai.

Tôi hỏi cậu, cậu nói của cậu không đắt như của tôi, cậu cố tình làm tôi mất mặt đúng không?”

Sĩ diện của Lý Việt đã mất sạch nên nóng nảy.

“Töi..

Tôi cũng đâu cố ý, vốn dĩ cái của tôi rẻ hơn nhưng ai ngờ lại đắt hơn của anh!”

Trần Hạo thật sự không muốn đua đòi, anh đang nói thật mà.

Bây giờ anh mới nhớ ra, sau khi anh cầm hai chiếc vòng này về thì không quan tâm đến nó nữa, chắc chắn là bị ai chạm vào rồi, chỉ có thể quay về hỏi nhóm Dương Huy thôi.

Nhưng câu nói này lại chẳng khác gì đang gián tiếp ra oai làm Lý Việt càng xấu hổ và giận dữ hơn “Trần Hạo, trả lời chúng tôi đi, đây là chiếc vòng cậu mua hả?”

Tất cả các cô gái đều nhìn với cặp mắt khác xưa, phấn khích hỏi.