Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 181




“Mẹ kiếp!”

“Cái gì?”

Lý Thi Hàm và Trần Lâm đứng bên cạnh trợn tròn mắt nhìn Trần Hạo cầm hai chiếc hộp chuẩn bị rời đi.

Đúng vậy, ban nãy hai chiếc vòng ngọc này làm Lý Thi Hàm sợ muốn chết.

Bây giờ khó khăn lâm mới giải quyết được, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì không ngờ, hai chiếc vòng ngọc này do Trần Hạo mua? Lý Thi Hàm cảm giác có người đặt một con pháo kép vào trong đầu nổ trắng xóa đầu óc cô ta.

Mà Trần Lâm và Đinh Hạo cũng trợn mắt nhìn.

Đặc biệt là Trần Lâm, cô ta không thể cầm nổi nửa chiếc vòng kia trong tay nênlàm rơi xuống đất, lại bị vỡ nát “Khoan đã Trần Hạo! Hai chiếc vòng ngọc này, là… là do cậu mua à?”

Lý Thi Hàm ngạc nhiên hỏi.

Trần Hạo không nói gì, cầm vòng ngọc quay đầu rời đi.

Lần này là anh bực mình thật Nên tại sao phải nhiều lời với bọn họ làm gi.

“Hừ, ai biết rốt cuộc có phải do cậu ta mua hay không! Bỏ đi, Thi Hàm, Trần Lâm, chúng ta đến quán ăn cơm đi!”

Đỉnh Hạo không muốn bị thua kém, nói Mẹ nó, bất thình lình, Trần Hạo lại làm anh ta mất mặt.

Mà anh ta thì sao, hôm nay đã tiêu nhiều tiền như vậy là vì muốn cưa đổ con bé Lý Thi Hàm này.

Nhưng bây giờ sao mà chán! ‘Cho nên Đỉnh Hạo vội vã muốn dời sự chú ý sang bên mình.

“Rốt cuộc là sao vậy? Nếu do Trần Hạo mua thật thì phải làm sao bây giờ? Cậu ta lấy đâu ra tiền?”

‘ Các cô bước ra khỏi tiệm vàng.

Lý Thi Hàm cũng thấp thỏm không yên tâm.

‘Cô ta cũng giống như Trần Lâm, cảm thấy lòng mình như bị người ta siết lại, hơi đau đớn.

Hơn nữa còn rất sợ đây là sự thật.

Còn làm người ta sợ hãi hơn cá chuyện vừa rồi “Thế này đi, chỉ bằng chúng ta gọi Trần Hạo lại, mời cậu ta ăn một bữa rồi hỏi huyện này kỹ càng.

Hơn nữa, các cậu cũng thấy lần trước Trần Hạo mua điện thoại đúng không, cậu ta giàu thật đó! Phải tìm hiểu rõ chuyện này là sao!”

Trần Lâm đưa ra ý kiến.

“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.

Nhưng ban nãy tớ đối xứ với cậu ta như vậy, liệu cậu ta có quay lại không?”

Lý Thi Hàm lo lắng.

Yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho tớ.

Đinh Hạo, chúng ta điều tra rõ chuyện này được không?”

Trần Lâm nhìn Đính Hạo đang khá khó chịu “Ừ, được thôi, không thành vấn đề, chẳng phải là một bữa ăn thôi à, các cậu gọi đi”

Đỉnh Hạo hơi bối rối nhưng cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao.

Lúc trước, Đỉnh Hạo xem Mã Phi là đối thủ nặng ký nhất.

Thậm chí lúc nhóm Lý Thi Hàm kể chuyện năm cấp ba, suýt nữa cô ta và Trần Hạo đã thành đôi, Đinh Hạo cũng không xem Trần Hạo là đối thủ cạnh tranh.

Nhưng tiếc rằng anh ta phát hiện, thẳng nhóc nghèo kiết xác này mới là mối đe đọa lớn nhất cúa mình! Cứ nhìn cách mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm nói về Trần Hạo là biết ‘Sau khi bàn bạc xong, Trần Lâm gọi điện thoại cho Trần Hạo.

Lại nói về Trần Hạo đang trên đường đi, anh lấy điện thoại ra thấy là Trần Lâm gọi đến.

Bởi vì bữa tiệc đồng hương lần trước nên Trần Lâm có thông tin liên lạc của Trần Hạo.

“Alo, Trần Hạo, cậu đi đâu vậy? Là thế này, chuyện ban nãy làm tớ ngại quá.

Bây giờ tớ bình tính nghĩ lại mới cảm thấy tớ đã sai khi xử sự như vậy!”

“Còn tớ nữa, ban nãy tớ kích động quá!”

“Ừ ữ, cho nên, tớ và Thi Hàm đều hơi hối hận, muốn mời cậu ăn bữa cơm, xin lỗi cậu đàng hoàng, rồi tâm sự chuyện xưa!”

Trần Lâm nói.

Trần Hạo cười gượng, nếu hôm nay không cầm hai chiếc vòng này đi, không có chuyện xin lỗi này đúng không, và cũng sẽ không hề nhắc đến tâm sự chuyện xưa rồi.

Nói trắng ra, chỉ vì một chữ tiền thôi.

Anh có tiền, người ta sẽ muốn tâm sự với anh.

Anh không có tiền, người ta nhớ được tên anh đã là vinh dự lắm rồi! Hơn nữa nếu anh có tiền, nói không chừng còn có thể nối lại tình duyên với Lý Thị Hàm nữa cơ.

Ha ha “Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện gi lớn lao!”

Trần Hạo không muốn đi.

“Không được Trần Hạo, câu phải đến đây, cậu khinh thường chúng tớ đúng không? Khinh thường đám bạn cấp ba như chúng tớ đúng không? Cũng đúng thôi, cậu đậu Đại học Kim Lăng mà, còn chúng tớ chỉ thi vào trường sư phạm bình thường thôi, tất nhiên sẽ không xứng với cậu! Tớ hiểu rồi!”

Trần Lâm lải nhải lầm bầm mãi.

“Tôi không có ý đó, được thôi, thế thì ăn một bữa cơm vậy!”

Trần Hạo cũng không còn gì để nói.

Nhưng mà họ đã muốn än thì ãn thôi, minh cũng không mất miếng thịt nào, còn tránh được việc sau này sẽ thành đề tài bàn luận của họ.

Xem thử họ sẽ nói thế nào! Vi thế Trần Hạo quay lại.

Mọi người không ăn ở phố thương mại mà đến một quán ăn binh thường bên cạnh phố thương mại, Lý Thi Hàm còn gọi rất nhiều món ngon cho Trần Hạo.

“Tiểu Hạo, cậu nói nhanh đi, sao bây giờ cậu giàu vậy?”

Nói này nói kia, cuối cùng Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng đề cập đến vấn đề họ quan tâm nhất.

“Giàu hả? Tôi giàu hồi nào, tôi đâu có giàu!”

Nhìn thái độ của hai người, Trần Hạo cảm thấy buồn cười, cũng muốn trêu đùa nên trả lời tất đơn gián ‘Chân giò gì gì đó, cho vào miệng như cơm.”

“Phụt, cậu lém linh quá đi à, mới biết đó nha Trần Hạo, cậu giả vờ hay thật đó!”

Lúc trước Trần Lâm học nghệ thuật nên tính cách khá cởi mở.

Vừa nói vừa véo đùi Trần Hạo.

“Tõi… Tôi không có tiền thật mà!”

Trần Hạo nói.

“Hừ, không có tiền? Không có tiền sao cậu dám mua điện thoại năm sáu chục nghìn.

Hơn nữa, không có tiền mà hôm nay cậu dám mua hai chiếc vòng ngọc! Hai trăm năm mươi nghìn đấy, cậu đang lừa ai hải”

Trần Lâm Lý Thi Hàm cũng trợn mắt nhìn Trần Hạo.

“À à, cậu đang nói đến điện thoại và vòng ngọc hả, đó không phải là tiền của tôi.

Tôi chạy vặt cho người ta thôi, vòng ngọc hôm nay, tôi cũng phải nhanh chóng chạy về đưa cho người ta!”

Trần Hạo thật sự không muốn nói thật với bọn họ.

Nên anh lấp liếm cho qua chuyện, cùng lắm sau này làm người lạ cũng được.

“Hả? Cái gi? Không phải của cậu thật ä?”

Trần Lâm và Lý Thi Hàm nhìn nhau, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống “Thi Hàm, gắp giùm tôi cái móng heo bên phía cậu đi, tôi không với tới!”

Lúc này Trần Hạo nói.

“Mẹ nó, ăn móng heo nữa hả, cậu là heo hả? Đã ăn nhiều vậy rồi mà còn muốn ăn nữa, cậu nhìn bộ dạng nghèo hèn của cậu đi!”

Lý Thi Hàm khoanh tay lạnh lùng nói.

‘Ðúng vậy, mẹ kiếp, cứ ngỡ cậu ta phất lên rồi, còn mời cậu ta ăn cơm này nọ, kết quả… Mẹ nó chỉ là một thẳng sai vật thôi? Mà Trần Lâm cũng ngồi cách xa Trần Hạo hơn chút.

Sau đó lạnh lùng nói “Haiz! Trần Hạo, lúc trước mặc dù tôi cảm thấy cậu nghèo nhưng vì cậu chịu khó học,nên sẽ giúp ích cho tương lai, bây giờ thì tôi cảm thấy tương lai cậu mờ mịt như xương mù.”

Xưng hô cũng đổi từ Tiểu Hạo thành Trần Hạo.

“Chẳng phải ban nãy tôi đã nói rồi à, chờ sau này chúng ta sống ở Kim Lãng sẽ hồ trợ lẫn nhau, Các cậu sống tốt hơn tôi nên phải giúp đỡ tôi đó, dù sao chúng ta cũng làm bạn ba năm cấp ba mà”

Trần Hạo nói.

“Trời ơi, giúp đỡ gì chứ, cậu thì biết gì! Đừng nhắc đến ba năm cấp ba nữa, tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu mà.

Cậu đi tâm sự với Thi Hàm đi, chẳng phải lúc đó, suýt nữa là hai người đã thành đôi rồi sao! Thi Hàm cũng thích cậu!”

Trần Lâm cố ý nói vậy cho Đinh Hạo nghe.

Sao Lý Thi Hàm lại không hiểu được chứ: “Trần Lâm, cậu có ý gì, cái gì mà tớ thích Trần Hạo, tớ thích cậu ta hồi nào!”

Lý Thi Hàm tức giận ném đũa.

Hai chị em thân thiết chuẩn bị đấu võ mồm cãi nhau.

Đỉnh Hạo thì khuyên nhủ là lỗi của tôi.

Thật ra Định Hạo cũng không biết phải làm sao, đẹp trai à? Trần Hạo thì không hề quan tâm, chỉ tiếp tục ăn cơm xem như trò vui.

Bỗng dưng lúc này Cửa phòng riêng mở ra.

Vài cảnh sát chợt bước đến.

“Có phải là bọn họ hay không?”

Một anh cảnh sát chỉ vào nhóm người Trần Hạo, lạnh lùng hỏi.