Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 134




Một tiếng hét thám thiết vang vọng cá tầng lầu, đây chắc chắn là lần cuối cùng một người đàn ông được hét nên mới có thể hét hùng hồn và mạnh mẽ như Vậy.

Phải, là lần cuối cùng của người đàn ông! Sau khi làm xong tất cả.

Mạnh Thái Như mới xách túi của mình, đi ra khỏi phòng.

Một hàng vệ sĩ đứng ngay ngân ở hai bên hành lang khách sạn.

Quả thật là Mạnh Thái Như phấn khích đến nỗi đầu óc mơ màng.

Lúc mình được cứu, sấm rền gió cuổn, đã! Ban nãy lúc mình trả thù, Trương Đại Sơn thậm chí còn chẳng dám chống cự, bị mình gí điện vào đúng chỗ đó, đã! Bây giờ ra ngoài, vệ sĩ cung kính đứng thành hai hàng chỉ để đợi mình.

Quả thật là quá sảng khoái Đây chính là cám giác có chỗ dựa vững chắc đó sao? Đây chính là cám giác.

được ở bên anh Bình Phàm sao? (Quang vinh, an toàn.

Đây quả thực là cảm giác mà người bình thường không thể nào so được! “Cô Mạnh, mời lên xe!”

Lý Phi Hồng tự mình mở cửa xe cho Mạnh Thái Như, mời cô ta vào xe.

Sau đó cá đoàn xe mới oai nghiêm rời đi.

Trần Hạo thì sao? Thực ra ban nãy Trần Hạo cũng đến cùng, lúc Lý Phi Hồng xác định được phòng, dẫn người đi lên, Trần Hạo suýt chút nữa cũng lên theo.

Nhưng, Trần Hạo chần chừ.

‘Sau khi minh lên đó thì chắc chắn sẽ mặt đổi mặt với Mạnh Thái Như.

Đến lúc đó mình nên nói gì đây? Minh chính là cậu Trần, không thể để lộ thân phận sao? ‘Vây mình che giấu lâu như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Hơn nữa việc này một mình Lý Phi Hồng cũng có thể giải quyết ổn thỏa rồi.

Minh lên hay không cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, thể là dặn dò Lý Phi Hồng vài câu, sau đó Trần Hạo gọi xe rời đi.

Cho nên mới có lý do vì sao Lý Phi Hồng nói những lời như vậy với Mạnh Thái Như.

“Anh Lý, việc hôm nay cảm ơn anh, tôi sẽ nói với cậu Bình Phàm những vất vả của anh”

Trên xe, Mạnh Thái Như bắt chéo chân, nói với Lý Phi Hồng ngồi ở ghế phụ lái Giọng nói đã không còn khách sáo như lúc trước nữa, mà mang theo một chút ra vẻ ta đây.

Ha ha, Lý Phi Hồng ngầu thế mà chỉ là tay sai của cậu Binh Phàm, nếu minh còn cung kính với hẳn như vậy há chẳng phải là đang hạ thấp mình à? “Cảm ơn cô Mạnh! Ngoài ra, bây giờ phiền cô thông báo với Trần… Anh Bình Phàm một tiếng là bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ”

Lý Phi Hồng chí có thể cười ‘Sau khi Mạnh Thái Như ừ một tiếng, trong lòng thăm nghĩ vì kích động mà quên mất phải liên lạc với Bình Phàm rồi.

Mỡ Wechat, bắt đầu tìm anh Bình Phàm để nói chuyện.

“Anh Bình Phàm, là anh đã cứu em à? Yêu anh, yêu anh chết mất”

Trần Hạo đã về đến ki túc xá để nghỉ ngơi.

Anh không lái xe của Mạnh Thái Như mà để xe ớ bên quán bar.

Sau khi nhận được tin nhân cúa Mạnh Thái Như, biết được cô ta đã hoàn toàn không sao rồi thì cũng yên tâm, nhắn lại một chữ ữ.

“Hôm nay anh làm em cảm động không biết phải nói gì mới được đây? Ừ, vậy em không nói mấy lời cảm ơn nữa, anh Bình Phàm, anh hãy nhớ, từ hôm nay trớ đi, mục tiêu của Mạnh Thái Như em chính là phẩn đấu trở thành người phụ nữ của anh!”

Mạnh Thái Như kích động gõ đoạn này gửi đi.

“Mẹ kiếp!”

Trong kí túc xá, Trần Hạo kinh hãi hét toáng lên.

“Hả? Sao vậy lão Trần? Ngủ mớ ả?”

“Không sao không sao, giật mình thôi! Ngủ đây ngủ đây, mệt chết mất”

Trần Hạo ngủ mất.

“Cô Mạnh, đến trường rồi!”

Lý Phi Hồng xuống xe mở cửa cho Mạnh Thái Như.

Mạnh Thái Như ừ một tiếng, lúc này mới chuẩn bị chậm chạp xuống xe.

Hình như cô ta đã quên mất Trần Hạo mà mình dẫn đến quán bar từ lâu rồi.

Thực ra là lúc vừa mới ra khỏi khách sạn, Mạnh Thái Như có nhớ đến Trần Hạo.

Cậu ta vẫn đang giữ chia khóa xe của minh.

Còn định bảo Lý Phi Hồng cử người đến chổ cậu ta lấy hộ minh.

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy Trần Hạo tầm thường như thế, nếu để người khác biết cậu ta là sinh viên cúa minh, vậy thì mất mặt cỡ nào chứ? Cho nên Mạnh Thái Như không báo cho Trần Hạo, định sau khi về nhà rồi thì gửi tìn nhân cho Trần Hạo, báo cậu ta tự bát xe về.

Còn xe của mình, cậu ta vấn nên đừng lái thì hơn! Vẻ mặt ghét bỏ! “Ui chai”

Lúc Mạnh Thái Như xuống xe hình như bị thứ gì đó cấn vào mông đau điếng.

Cô ta nhe miệng xoa mông.

“Xe của anh là cái gì vậy chứ? Đau chết mất!”

Mạnh Thái Như oán hận nói một câu.

Sau đó cô ta lôi tử dưới mông lên, Mạnh Thái Như há hốc mồm, mẹ kiếp! Vậy mà lại là cục sạc dự phòng! “Xe của mấy người sang vậy mà lại để cục sạc dỏm thế này ở đây làm gì! Còn không vứt đi!”

Mạnh Thái Như cầm xuống, vô cũng tức giận, suýt chút nữa là mất hinh tượng thục nữ rồi.

Cô ta giơ lèn, muốn ném thẳng vào thùng rác ở một bên.

Nhưng sau đó cô ta đột nhiên ngừng lại.

“Hửm? Không đúng! Cục sạc dự phòng này?”

Mạnh Thái Như mở lớn mắt, mượn ánh trăng nhìn Kĩ lại một lần nữa.

Đột nhiên cô ta hít vào một hơi.

“Trời ơi, đây chắng phải là cục sạc dự phòng của mình sao?”

Đúng rồi, đây chính là cục sạc dự phòng của mình mà, hơn ba trăm tệ, mới mua cách đây không lâu.

Tại sao lại chắc chắn như vậy? Bởi vì trên cục sạc dự phòng này có dán một tấm ảnh tự sướng của mình mà Nếu vừa nãy không sờ trúng tấm ảnh của mình, Mạnh Thái Như cũng không nghĩ đến điều gì khác.

Bình thường mình để cục sạc dự phòng này trên xe.

Chiều nay đến quán bar, chẳng phải điện thoại của tên nghèo Trần Hạo hết pin sao, sau đó mình mới đưa cục sạc dự phòng cho cậu ta mượn, báo cậu ta cứ dùng đi.

Thế nhưng… Cục sạc dự phòng này sao lại ngớ ngẩn lạc đến tận chiếc Rolls – Royce này? Mình không cẩn thận làm rơi à? Sao có thể chứ? Hôm nay Trần Hạo chí gặp mình, cũng không có đến gần mình quá một mét.

Cho dù cậu ta lén lút trả lại cho mình, nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng này màt Vả lại cậu ta trả thì trả, việc gì phải lén lút chứ? Nói cách khác, đây hoàn toàn không phái là mình làm rơi.

Cũng không biết Trần Hạo có chuyện gì mà để cục sạc ở trên xe… Càng nghĩ, mặt Mạnh Thái Như lại càng trằng bệch.

Nhưng tại sao Trần Hạo lại xuất hiện trên chiếc xe này? Thân phận của cậu ta là gì chứ? Đây đây đây..

là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ… Mạnh Thái Như cám giác đầu mình loạn cào cào.

“Anh Lý này, tôi muốn hỏi anh một chút, anh quen Trần Hạo ả?”

Dường như nghĩ đến một khả năng nào đó, Mạnh Thái Như mở to mắt hỏi.

“Không quen, sao vậy?”

Lý Phi Hồng trả lời theo phán ứng bán năng, cùng lúc đó Mạnh Thái Như đột nhiên nói ra tên của Trần Hạo làm cho Lý Phi Hồng hơi căng thẳng.

“À à, là thể này, Trần Hạo là một sinh viên của tôi, cục sạc dự phòng này lúc chiều tôi có cho cậu ấy mượn, nhưng sao bây giờ nó lại ở trên xe của anh chứ?”

“Phải đấy, cục sạc dự phòng này cô cho Trần Hạo mượn, sao lại xuất hiện trên xe của tôi nhí?”

Lỷ Phi Hồng nuốt nước bọt không để lại chút dấu vết nào.

Sao lại xuất hiện ở đây? Chắc chản là lúc cậu Trần đi, không cẩn thận làm rơi cục sạc dự phòng trên xe.

rồi! “Là tôi hỏi anh đấy anh Lý!”

Hình như Mạnh Thái Như rất khẩn thiết muốn biết được đáp án.

“À ả, là thế này, khi đó bọn tôi biết được có gặp rắc rối nên đến quản bar tìm có, nhưng bọn tôi cũng chưa từng gặp cô, nên vừa hỏi thám vừa tìm xung quanh, muốn biết cô trông như thế nào.

Cuối cùng có người nói, bức ảnh tự sướng này chính là cô, cho nên tôi mới cầm cục sạc dự phòng này..”

Lý Phi Hồng làm việc hoàn toàn là một người chính trực, bảo một người như.

hân nói dối, quả thực là làm khó hắn rồi.

“À à, tôi hiểu rồi! Mạnh Thái Như áng chừng cục sạc dự phòng trong tay, xem ra là Trần Hạo đưa cho Lý Phi Hồng rồi.

Sau đó cô ta tạm biệt Lý Phi Hồng rồi đi lên tầng.

Nhưng về nhà, càng nghĩ Mạnh Thái Như lại càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Hình như Lý Phi Hồng nói dối, vá lại câu cuối nhìn thì có về mọi chuyện là vậy, nhưng mà lại sơ hở chồng chất luôn đấy? Không đúng!!!