Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 106




“Chuyện gì?”

Trần Hạo quay đầu hỏi.

“Tối nay có bữa tiệc đồng hương, bình quân cứ khoáng một đến hai tháng chủng tôi sẽ gặp nhau một lần, lúc trước không gọi cậu đến, bây giờ gập nhau rồi thì thông báo với cậu một tiếng!”

“Đúng rồi, Thi Hàm cũng đi đấy, ha ha, nói đến Thi Hàm là tôi lại nhớ đến lúc còn học cấp ba, thành tích của cậu đứng hạng nhất, cậu ấy thì đứng hạng hai, hai người rất thân nhau, cậu còn từng theo đuổi Thi Hàm nữa đúng không?”

Trần Lâm che miệng cười nói.

Trần Hạo không nói gì cả.

Thi Hàm tên là Lý Thi Hàm, là bạn của Trần Hạo, lúc học cấp ba, đúng là khá thân nhau.

Đúng là Trần Hạo đã từng thích người ta nhưng lúc đó nào hiểu gì.

Thâm chí việc theo đuối, Trần Hạo cũng không có can đảm.

Nhớ lúc mới khai giảng hồi năm nhất, Lý Thì Hàm còn thường xuyên tán gẫu với Trần Hạo, sau đó Trần Hạo chủ động tìm cô ta vài lần nhưng cô ta không trả lời nên dần dà cũng xa lạ đi Thoáng chốc đã ba năm trôi qua! “Ha ha, đi đi, đúng lúc tháng trước bạn trai của Thỉ Hàm mời chúng tôi ăn cơm, còn nhắc đến cậu, Thi Hàm hỏi người tên Trần Hạo kia bảy giờ đang làm gì? Chúng tôi chẳng ai biết cả, bây giờ thì tốt rồi, cậu có thể đi, tối nay cậu có rảnh không?”

Trần Lâm vừa nói vừa mong muốn được nhin thấy sự đau lòng của Trần Hạo.

Nhưng trên mặt Trần Hạo không hề có chút đau lòng hay tiếc nuối nào cả.

“Tối nay tôi có thời gian!”

“Được được được, vậy thì đi thôi, đúng lúc để mọi người được gặp cậu!”

Vừa nói, Trần Lâm vừa lén giơ điện thoại lên chụp hình Trần Hạo.

Sau đó gứi vào group cùng quê.

“Mọi người đoán xem thẳng nghèo này là ai đây?”

“Hả? Ai vậy, sao nhìn hơi quen quen? Đã từng gặp rồi, chắc chắn đã từng gặp rồi!”

“Đúng là quen thật đó nhưng người này bình thường quát Có ai nhớ cậu ta tên gì không?”

Lý Thi Hàm: “Cậu ấy là Trần Hạo?”

“Oh yeah! Đúng là lúc học cấp ba hai người thân nhau nên nhìn một cái đã nhận ra ngay, cậu ta là Trần Hạo đó!”

Trần Lâm vui vẻ nói.

Tại sao lại vui vé, bởi vì cô ta cám thấy cô ta đã khơi gợi được một đề tài thảo luận nên có cảm giác thành công.

Đây cũng là lý do tại sao bỗng dưng Trần Lâm lại muốn cho Trần Hạo tham gia bữa tiệc đồng hương.

Rất nhiều sinh viên trong hội đồng hương học ở Đại học Kim Lăng, chỉ trong lớp cô ta thôi đã có đến bốn năm người đấy.

Có thể họ không biết Trần Hạo nhưng chắc chắn đã từng nghe đến hai chữ.

Trần Hạo.

Đưa cậu ta đến, chắc chn sẽ làm bữa tiệc đông vui hơn nhiều.

Cử nhìn group chat đang bản tán sôi nổi là biết.

Lý Thi Hàm: “Lúc học cấp ba chúng tớ thân lầm à? Sao tớ lại quên rồi nhỉ? Ha ha.

Trần Lâm nhanh chóng đánh chữ: “Ây da, sau khi học ở Đại học Giang Nam, tìm được anh người yêu đẹp trai thì quên luôn bạn trai cũ rồi hả?”

Lý Thi Hàm: “Cút sang chỗ khác đi, gì mà bạn trai cũ chứ, để cậu ta đến đi, đúng lúc được gặp mặt, dù sao cũng là đồng hương!”

“Được thôi!”

Trần Lâm lại nhìn về phía Trần Hạo nói: “Trần Hạo, mọi người rất muốn được.

gặp cậu, đặc biệt là Thi Hàm, cậu ấy cũng muốn gặp cậu, vậy thì đi nhé, cùng.

lâm thì chia tiền, ôi trá cho cậu là được!”

Trần Hạo muốn nói mình không muốn đi Nói thật, lúc cấp hai cấp ba, anh có rất it bạn.

Đi cũng không biết nên nói gì với người ta.

Nhưng bây giờ, Trần Lâm đã nói vậy nên Trần Hạo cũng ngại từ chối.

“Vậy được thôi, tối nay sẽ đến!”

Trần Hạo gật đầu Trần Lâm nói địa chỉ buổi tiệc cho Trần Hạo rồi đi ngay.

“Đúng là trùng hợp thật đó, Trần Lâm lại chạy đến làm giáo viên ở trường do mình xây!”

‘Gãi đầu, Trần Hạo hơi bất đắc dĩ, nói.

Anh còn đang định đi dạo nhưng sau khi nói chuyện với Trần Lâm xong, Trần Hạo không còn hứng thú nữa Đúng lúc trưa rồi, cũng đói bụng rồi, Trần Hạo dứt khoát đi ra.

Cùng lúc đó, ở cổng trường, đang có ba đứa nhó quần áo rách nát đứng đó, có vẻ như bổn năm tuổi, đang nhìn chảm chằm vào trong.

“Anh, đây là trường hả anh? Sao lại không giống như chị Tử Nguyệt nói vậy?”

Một bé gái mặt mày lấm lem tò mò hỏi một bé trai khác.

“Có thể là chưa khai giáng đó… Sau khi khai giáng sẽ khác!”

Bé trai lau nước.

mũi.

“Em muốn đi học!”

Một thằng nhóc hơi béo béo nói “Đi học phải tốn tiền, chúng ta không có tiền, một minh chị Tứ Nguyệt đi làm nuôi chúng ta, đã rất mệt rồi!”

“Anh, em đồi rồi!”

Bé gái lại nói.

“Đợi lát nữa mua bánh bao ãn!”

“Ba đứa ăn xin tụi bây đứng trước cống làm gì, cút sang chỗ khác cho tao!”

Đúng lúc này, bảo vệ đi ra, hùng hùng hố hổ.

Làm ba đứa nhỏ giật mình sợ hãi.

Bảo vệ này nấm mươi tuổi, giống như người trông cổng trường.

Măng như vậy làm ba đứa nhỏ giật mình.

Muốn chạy đi nhưng lại lưu luyến nhìn trường học.

“Để tụi nhó nhìn thôi cũng không được à? Chỗ này của nhà chủ há?”

Đúng lúc này, Trần Hạo đứng bên cạnh nói.

“Nhóc con, ban nãy để cậu vào tôi đã không nói gì rồi, bây giờ cậu còn lên mặt đúng không? Cậu nói như thể trường này không phải nhà tôi mà là nhà cậu! Cậu cũng cút đi!”

‘Ông bảo vệ này rất hung hãng, không biết trưa nay ăn mấy món, dù sao đã uống kha khá, miệng đầy mùi rượu.

“Mua ít rượu thật uống đii”

Trần Hạo cười nhạt, vứt một nghìn đồng trong túi ra ném vào mặt ông bảo vệ.

Một nghìn đồng này, tất nhiên không phải tiền thưởng mà là chốc nữa sẽ nói với chú Lương một tiếng, người này nên cút đi! Một tên nghiện rượu lại đến đây.

làm công việc nhàn hạ như bảo vệ, không biết là người thân của ai nữa.

“Hey, được thôi được thôi, cám ơn nhóc con nhé!”

‘Sau khi người nọ đi Trần Hạo ngồi bệt xuống nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, cười nói: “Ba đứa cũng muốn đi học há?”

Cô bé chính giữa gặt đầu thật mạnh.

“Em muốn!”

Hai đứa khác rất cẩn thận, nhìn chảm chảm Trần Hạo không nói một lời.

Nói thật lòng, nhìn ba đứa trẻ này, đặc biệt là ánh mắt khát khao được đi học.

của chúng, Làm lòng Trần Hạo đau xót.

Không ai hiểu loại hy vọng này hơn Trần Hạo! Trần Hạo thật lòng muốn giúp bọn trẻ! “Mấy em đói chưa? Muốn anh đưa tụi em đi ăn không?”

“Chị Tử Nguyệt không cho chúng em nói chuyện với người lạ, càng không được.

đi theo người lại”

Hai bé trai tự động đứng đẳng trước bé gái Trần Hạo cười gật đầu: “Vậy được, anh mua đến đây cho tụi em nha!”

Nói xong, Trần Hạo chạy sang KFC đối diện, mua một đống hamburger, đùi gà Và coCa.

“Anh không bảo tụi em đi theo anh, tụi em ăn đi, ngoài ra, anh sẽ để tụi em được đi học như mong muốn!”

Trần Hạo xoa đầu bé gái kia.

Đưa hamburge, coca cho bọn trẻ.

“Cảm ơn anh!”

Mắt ba đứa nhỏ sáng lên.

Nhận xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Sao ba tụi em lại ăn thức ăn người khác đưa!”

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên, giọng nói rất êm ái nhưng lại xen lẫn chút sốt ruột “Anh này, thật sự ngại quá, anh đã tiêu bao nhiêu tiền, tôi trá lại cho anh!”

‘Cô gái kia nói một cách hơi đề phòng, lại cũng hơi sợ hãi.

Mà khi Trần Hạo thấy cô gái này, mắt anh sáng ngời.