Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 9




Ở thành phố Hán, về cơ bản chỉ cần ở bên cạnh một trường đại học danh tiếng thì sẽ có một con phố Đọa Lạc.

Bên cạnh đại học Công nghiệp Hồ chính là đại học Công nghệ nam Hoa Hạ, phố Đọa Lạc nằm ở giữa hai ngôi trường này, nó được coi như là ranh giới để phân chia.

Chính vì thế, cứ đến buổi tối là phố Đọa Lạc liền trở thành nơi yêu thích nhất của sinh viên ở hai trường, ông chủ của các cửa hàng ở đây đều buôn may bán đắt như tôm tươi.

Đây là lần đầu tiên kể từ bé đến giờ Tần Kiệt có thể kiếm ra tiền nhờ việc buôn bán.



Trước kia điều kiện của anh không tốt nên cuộc sống cực kỳ khó khăn, do đó Tần Kiệt đã phải nhiều lần ăn mì gói cho qua bữa.

Chẳng mấy khi kiếm được tiền như hôm nay nên anh quyết định đi ăn một bữa thật đã đời để thưởng cho bản thân.

Sau khi đi dạo trên phố Đọa Lạc một hồi, đôi mắt anh dừng lại ở một cửa hàng có tên là quán lẩu Tứ Xuyên.

Quán lẩu Tứ Xuyên là một quán lẩu có tiếng nhất ở phố Đọa Lạc.



Anh nghe bạn cùng phòng kể rằng hai người ăn lẩu ở đây ít nhất cũng phải mất 90 tệ trở lên.

Mức thu nhập bình quân đầu người rơi vào cỡ 40-50 tệ, mà vào thời điểm năm 2007 như thế này mức giá đó đúng là hơi "chát".

Nếu là trước kia, Tần Kiệt chắc chắn không bao giờ dám bén mảng tới đây chứ đừng nói là ăn.

Nhưng cửa hàng “chát” như vậy cũng đúng thôi.

Lẩu của quán này rất cay, ăn vào sẽ để lại dư vị vô cùng khó quên cho người ăn, thật sự sức quyến rũ của nó là không thể chối từ!

"Chào anh, xin hỏi anh đến để dùng bữa sao?", nhân viên tiếp khách ở cửa cúi người chào hỏi vô cùng niềm nở.

"Đúng vậy!", Tần Kiệt gật đầu một cái.

"Mời anh vào!"

Bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên, hóa ra là người đứng bên trái của nhân viên tiếp khách.

"Hả? Cái giọng này sao nghe quen thế nhỉ?"

Tần Kiệt tò mò nhìn về phía nhân viên tiếp khách, lúc này trên mặt anh lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Nữ nhân viên tiếp khách thấy Tần Kiệt nhìn chằm chằm về phía mình thì lễ phép cười một tiếng.

Nhưng lúc này Tần Kiệt vẫn còn “đực mặt” ra.

Hóa ra là Ôn Thanh Thanh, một trong bốn hoa khôi của khoa kinh tế.

Cũng chính là bạn cùng lớp với Tần Kiệt.

Bình thường hai người rất ít khi chào hỏi, chẳng qua là lúc lên lớp có đụng mặt nhau mấy lần.

Ôn Thanh Thanh bất kể ở trong khoa hay là trong trường đều nổi tiếng bởi vẻ ngoài xinh đẹp.

Những chàng trai theo đuổi cô ấy có xếp hàng dài quanh con phố này cũng không hết.

Nổi tiếng nhất là một anh bạn nhà giàu đi con xe Huangguan đến dưới ký túc của cô ấy, còn đặc biệt trải 9990 đóa hồng để tỏ tình với cô ấy nhưng đã bị cô ấy từ chối.

Không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy lại tới quán lẩu Tứ Xuyên làm nhân viên tiếp khách, điều này khiến cho Tần Kiệt vô cùng kinh ngạc.

Trong lòng anh thầm nghĩ, cô gái xinh đẹp như Ôn Thanh Thanh chỉ cần mở miệng một cái là có không biết bao nhiêu anh chàng giàu có chủ động đem tiền đến ngay.

Nhưng cô ấy không làm như vậy mà lại đến đây để làm việc.

Đúng là một cô gái tốt.

Thảo nào người theo đuổi cô ấy cứ phải gọi là "nườm nượp" hơn cả ba cô hoa khôi kia.

Tần Kiệt gật đầu với Ôn Thanh Thanh một cái rồi đi vào.

"Anh có mấy người ạ?", một nhân viên phục vụ đi tới hỏi.

"Một người!"

"Vâng, mời anh theo tôi!"

Tần Kiệt đi theo nhân viên phục vụ, thuận tiện quan sát cả cửa hàng, khách ở đây rất đông, căn bản là không còn chỗ trống.

Một lát sau, nhân viên phục vụ dẫn Tần Kiệt đến một góc khuất rồi ngồi xuống.

Tần Kiệt nhìn xuống tờ menu.

"Món đắt nhất của quán là cá Trường Giang, 1000 tệ một nồi?", Tần Kiệt nhìn giá tiền có chút kinh ngạc, không hổ danh là quán lẩu nổi tiếng của phố Đọa Lạc.

Anh tiếp tục nhìn xuống 600, 800 tệ... giá cả ‘chát’ đến nỗi khiến cho người ta phải choáng váng.

Cuối cùng anh gọi một nồi lẩu cá rẻ nhất, cùng một món ăn kèm và một bát cơm, tổng cộng hết 130 tệ.

"Anh vui lòng chờ một chút, đồ ăn lập tức được mang lên!"

"Vâng, cảm ơn!"

Một lát sau, nồi lẩu thơm phức được mang lên, món ăn kèm cùng cơm cũng được đem đến ngay sau đó.

Trước kia đều phải ăn mì gói qua bữa nên bây giờ ngửi thấy mùi lẩu cá thơm nức mũi như thế Tần Kiệt không nhịn được mà "chảy nước miếng".

Anh không thèm nói năng gì liền vùi đầu vào ăn.

Hơn hai mươi phút sau, cả một nồi lẩu to tướng cùng với đồ ăn kèm và cơm đều được Tần Kiệt chén sạch bóng.

Anh ăn no đến mức ợ lên mấy cái, rồi mặt mày thỏa mãn vỗ vào cái bụng căng tròn như cái trống của mình.

"Mùi vị không tệ, sau này có tiền ngày nào mình cũng tới ăn!", Tần Kiệt nghĩ thầm.

"Thanh toán!"

Anh gọi nhân viên đến thanh toán, nồi lẩu này cũng tương đương với tiền ăn mấy ngày trời của anh rồi đó.

Sau khi nhân viên tính tiền, Tần Kiệt hài lòng rời đi.

"Á!"

"Không có mắt à?"

Nhưng anh vừa đi được mấy bước liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, còn có tiếng gầm lên giận dữ.

Tần Kiệt hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không muốn lo chuyện bao đồng nên không thèm để ý tiếp tục đi ra ngoài.

Anh vừa mới ra đến cửa thì nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người xúm vào hóng chuyện, trên mặt đất còn có đồ ăn và nước lẩu văng tung tóe.

Một người đàn ông không ngừng dùng giấy lau bộ quần áo thể thao hiệu Nike của mình, và vội vàng gọi người đến để đem thêm giấy tới.

Bên cạnh còn có một nhân viên tiếp khách mặt mũi trắng bệch, cúi đầu không ngừng nói xin lỗi: "Ông chủ, tôi thật sự xin lỗi, tôi, tôi không hề cố ý, vừa nãy tôi đã không cẩn thận, thật sự xin lỗi!"

"Nói mỗi câu không cố ý do không cẩn thận là được rồi sao?", ông chủ trung niên mặt mày nhăn nhó, chỉ tay vào bộ đồ Nike trên người mình: "Cô biết bộ đồ này hiệu gì không? Nike, là Nike đấy ạ. Tôi vừa mới mua chiều nay, còn chưa mặc được một tiếng liền bị cái đồ như cô làm bẩn hết cả!"

Nhân viên tiếp khách cực kỳ hoảng sợ, không ngừng cúi đầu nói xin lỗi, đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt.

"Khóc lóc cái gì? Tôi còn chưa khóc thì cô ăn vạ cái gì? Tôi nói cho cô biết, tất cả quần áo giày dép trên người tôi cộng lại cũng phải đến 1600 tệ!"

"Cái gì cơ? 1600 tệ á?"

Người nhân viên tiếp khách nghe xong mặt cắt không còn một giọt máu.

1600 tệ, cô làm công ở đây mỗi ngày cũng chỉ có 20 tệ.

Phải mất tận 80 ngày mới có thể kiếm được số tiền ấy thì đền kiểu gì đây?

Tần Kiệt nghe lời của người đàn ông đó thì bắt đầu cau mày.

Có mỗi bộ đồ và giày hiệu Nike mà tận 1600 tệ sao?

Con mẹ nó đúng là nhà giàu mà!

Mặc đồ hiệu đắt đỏ như vậy, chắc hẳn nhà nhiều tiền lắm đây.

"Hả?"

Đột nhiên, Tần Kiệt nhận ra người nhân viên tiếp khách đó chính là Ôn Thanh Thanh.

"1600 tệ cũng đủ cho mình ăn tiêu cả ba tháng rồi!"

"Hai tháng lương của tôi mới mua được bộ đồ này! Vậy mà lại bị làm bẩn, thật tình...!"

"Đúng đấy, chắc là lúc ông chủ mang đồ ra ngoài, Ôn Thanh Thanh không chú ý tới nên quay người lại mới va phải ông, thật quá đáng!"

Lúc này, xung quanh có rất nhiều người xúm lại để hóng hớt, có người kinh ngạc vì bộ đồ hiệu đắt tiền của người ông chủ, cũng có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng để hãm hại người khác.

Vẻ mặt Ôn Thanh Thanh cực kỳ hoảng sợ, cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn ông chủ trung niên kia, đổi mắt đỏ hoe rưng rưng, không kìm được mà rơi xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Thật khiến cho người ta đau lòng.

"Đừng có khóc nữa, cô còn muốn khóc tiếp sao? Cô cho là cô khóc thì tôi sẽ bỏ qua cho cô à? Ôn Thanh Thanh, tôi nói cho cô biết, chẳng qua là tôi thấy cô xinh đẹp mới nhận cô vào làm thôi".

"Mới ngày đầu tiên đi làm đã làm dơ quần áo của tôi. Bộ đồ này tận 1600 tệ tương đương với hai tháng lương của nhân viên chính thức của cửa hàng rồi đấy".

"Tôi nói cho cô biết, cô có khóc lóc cũng vô ích, cô phải đền hết 1600 tệ cho tôi không được thiếu một xu, nếu không tôi cho cô đi làm không công một năm!"

"Hả? Không trả lương một năm?"

Ôn Thanh Thanh hoảng sợ.

"Ông chủ, tôi một ngày mới kiếm được 20 tệ mà? Phải đi làm 80 ngày mới đủ 1600 tệ! Làm một năm không công thì tôi chết mất!"

"Hừ, cô còn trả treo với tôi à? Được rồi, cô muốn tính thì tôi cũng chiều cô!", ông chủ trung niên chỉ vào bát canh trên sàn nhà, lạnh lùng hỏi: "Nước cùng nồi lẩu trên mặt đất, không lấy tiền sao? Không đưa lên cho khách đúng giờ bị khách trách mắng, không phải mất tiền sao? Cô muốn tính như thế nào?"

"Cô gái này nói không phải cố ý, sao ông lại làm to chuyện như vậy? Không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi sao, thật là nhiều chuyện!"

----------------------------