Tuyên bị cậu đuổi ra khỏi nhà, trước khi đi cậu còn cho người bắt cô ta uống thuốc long thai, Tuyên đau đến ngất đi, người làm nhanh chân đưa cô ta lên xe bò kéo đi ra ngoài.
Cậu Hoàng đứng ở sân nhìn chiếc xe xa rần, cậu xoay lưng đi về dưới hai gian nhỏ.
Đêm nay cậu phải giải quyết xong mọi việc, cậu tuy lợi dụng ba người nhưng vẫn cưới vào cửa chỉ trách họ không an phận. Cậu có thể cưới cũng có thể bỏ!
Duy nhất điều cậu không dám phạm sai trong luật làng là cho vợ lẽ sinh đẻ trước. Ngọc là ngoại lệ vì thầy lang nói 10 phần nắm chắc là con gái, cậu mới để cho cô ta bụng to như vậy chỉ tiếc cô ta không có phúc làm mẹ.
Việc làm của cậu đến tai Mận, cô chỉ ngồi trên ghế đẩu mỉm cười nhìn bóng sân mờ ảo.
Ngọc ở một bên lo lắng cau có nói:
– Chị cả, chị sao không sót ruột vậy? Cậu đã làm đến mức tuyệt tình như vậy với Tuyền chẳng lẽ chị không sợ cậu làm với chính mình sao?
Mận tự tin trả lời:
– Cậu ta sẽ không động đến tôi.
– Vì sao?
– Vì tôi là vợ cậu ta….
Ngọc mặt ngơ ngẩn, cô ta chẳng hiểu ra làm sao, cô trả lời vậy là thế nào?
Nhà mấy bà vợ cô nói vậy ý đó là trong mắt cậu chỉ có cô là vợ?
Ngọc khiếp sợ với ý nghĩ của mình, đồng thời ý thức được một điều ngay lúc đầu Mận từng nói cậu không yêu cô ta.
Tưởng chỉ tự mình dối mình, sự thật lại phũ phàng như vậy……
– Chị tự tin như vậy khẳng định?
– Ừ, cô đừng nhìn cậu ta như vậy mà khinh khi, nói tóm lại cậu ta có chủ ý, làm một người đàn ông sau này đảm đương nổi cái nhà này…. Chỉ tiếc cậu ta lại không phải người đàn ông tôn trọng đàn bà như những người khác.
Ngọc nhấp miệng lẩm nhẩm:
– Chị thật sự chỉ 18 tuổi thôi sao?
– Vậy cô nghĩ tôi có thể là bao nhiêu?
– Em nghĩ…..
– Thôi về gian đi ngủ đi, tôi cũng đi ngủ, mai dậy sớm còn một khối công việc đang chờ kia kìa.
Ngọc không tình nguyện đứng dậy đi về, Mận không dài dòng cô ngay sau đấy khép lại cửa gian đi về buồng đi ngủ.
Cậu Hoàng ở lại gian hai người Gấm đợi hai người vợ lẽ uống sau thuốc cậu chỉ nhàn nhạt cảnh cáo Vừng:
– Cô thông minh nên biết dừng ở đâu không cần tôi phải nhắc nhở, tính tình tôi thế nào mấy năm qua cô là biết đến. Đừng để một chút việc làm không sáng rọi mà để cả đời chôn tại nơi nhà thổ. Tôi cứu cô ra, lấy cô làm vợ thì tôi cũng có thể khiến cô cả đời vùi dập.
Vừng đăm đăm nhìn cậu Hoàng môi không mở nổi mà cãi, cô ta oán giận cậu làm cái chuyện này với cô ta. Thâm tâm không biết nên nói là cậu tốt bụng cứu cô ta khỏi nơi phồn hoa, tránh đi thân phận làm cô đào, gả vào làm một cô vợ lẽ của cậu hay cô ta phải cười thật to. Cậu đúng là bỏ tiền ra không muốn thiệt một quân một tốt nào để thử vợ.
Ngày đầu cô ta còn hy vọng cậu nể mấy năm cô ta làm đào hát bên cạnh cậu, hầu hạ cậu như một con ở cuối cùng chỉ mong cậu cho một cuộc sống, cậu cho một cái danh phận trong mắt người đời không bị phỉ nhổ như khi còn làm một cô đào bán thân cho các nhà cao quý ở huyện xa xôi kia.
Hiện tại cậu nói cô ta không nên đòi hỏi, cậu cho người sắc thuốc ép cô ta uống để không có cơ hội làm mẹ. Cậu khinh thường thân phận của cô ta!
Vừng nước mắt chảy dài oán hận nhìn cậu bước đi rời xa căn buồng nhỏ hẹp của mình.
Đôi tay nắm chặt vùng bừng cười chua chát cho chính cuộc đời éo le của mình!
Cậu Hoàng đơn thuần chỉ cảnh cáo riêng Vừng mà bất hòa nói Gấm vì một người thông minh hiểu ra ý của cậu còn một người tính tình xem như Tuyên sẽ không biết nghe lời là gì. Cậu rời đi cũng phân vân cuộc sống sau này trong nhà sẽ thay đổi nhiều.
Cậu đang đi chuộc lại lỗi lầm mình phạm sai, cậu đến giờ phút này không hiểu ra mình ngu xuẩn đến cỡ nào thì cậu không phải là cậu cả Hoàng, cậu không oán ai, cậu chỉ cười khổ khi người con gái trông không có gì ấy lại quá thông minh. Cô để cậu thử không ra nổi cái gì sai sót ngược lại cô đem còn tất cả đều cho cậu.
Bóng đêm thâm trầm, một mình lặng lẽ đi về gian nhà khiến tâm cậu nặng nề. Biết đi vào cô không đợi cậu, biết cô lảng tránh cậu vẫn cam tâm tình nguyện bước vào .
Chỉ cậu biết bóng lưng thờ ơ này, ánh mắt không mặn không nhạt của cô lại chứa bóng dáng người khác.
Một hai ngày cậu không nhìn ra chẳng lẽ mấy tháng không hay…
Từ ngày ở hội đình cậu đã biết cô nhìn cậu thanh niên ngay sau lưng cô đó với ánh mắt khác, cô cười cùng cậu ta, cười vui vẻ, còn cậu ngày ngày nịnh nọt cô. Cái gì cũng hỏi ý cô lại nhận được cái nhìn lạnh nhạt.
Đến cả việc xưởng gạo cậu cũng phải mở miệng nói cô ngỏ lời với bố vợ. Cái cậu đánh đổi là điều đàn ông ai cũng chịu giống cực hình. Ngủ cạnh không được động vào vợ, cậu phải đợi cô gật đầu đồng ý. Không được uy hiếp cô, vì gia đình, vì cái ngu của mình cậu phải nhịn, đắng lòng mà nuốt vào cổ họng. Thầy mẹ, em trai không ai hiểu, còn tưởng cậu vẫn như trước không yêu cô.
Cậu Hoàng mắt khép hờ nhìn Mận nằm nghiêng trên giường, cậu thở hắt ra nhích người nằm phía ngoài cùng, động tác nhẹ nhàng sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.
Cậu nhẹ nhàng là thế, Mận vẫn là giật mình nhíu mày cựa mình sau mới ngủ hẳn. Cậu ngay sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày trăng rằm đến, gia đình họp lại ăn một bữa sau đâu lại vào đó, Mận vẫn một bên giúp cậu Hoàng kiểm tra sổ sách một bên quản việc nhà thay thầy mẹ.
Trong nhà nhìn bình đạm qua đi thực tế nó lại chứa sóng ngầm sắp bùng nổ.
Ngày thu hoạch vụ mùa thu, làm xong vụ cuối của năm, gió mùa cũng thổi về đến đại gia nhà nhà đi mót lạc, thả trâu, nhà nhàn rỗi thì chuẩn bị hàng tre nứa đem lên huyện buôn bán lấy ít tiền lo tết nhất.
Cuối cùng ngày 28 tết nguyên đán đến, năm nay là năm thứ hai Mận về làm dâu nhà ông Tũn, nói nhanh thì không nhanh, nói chậm thì chẳng chậm.
Tết năm nay bớt một người, cậu Hoàng nghỉ tết từ 26 tết, đóng cửa xưởng gạo vào hôm 24 tháng chạp.
Cậu năm ngoái ham sắc, chơi bời 29 lại làm cho cả làng xem trò cười, năm nay cậu ngoan ngoãn ở nhà phụ Mận gói bánh, bắc nồi nấu bánh chưng, ướp thịt làm thịt chiên.
Muối dưa cải, cà pháo, hành củ cho một cái tết phong phú.
Ánh lửa bập bùng, nồi bánh chưng bung hơi thơm mùi lá rong nghi ngút, khơi dậy một không khí tết.
Ban đêm Mận ngồi một bên nương ánh đèn dầu, lửa của củi trong sân sương.
Cô cúi đầu tay thoăn thoắt thêu thùa vải gối.
Cậu Hoàng ngồi bên cạnh tri kỷ hỏi han:
– Trời tối quá em dừng tay đi được không?
– Không, gần xong rồi cậu, mà cậu nhìn lửa củi kẻo tắt rụi lại mất công nhóm, bánh mùi sẽ dính mùi khói.
– Em yên tâm tôi sẽ canh tốt.
– Ừ, mà cậu hôm nay ra vẻ quá, việc bếp núc là việc đàn bà mà cậu xuống nhúng tay làm gì?
Cậu Hoàng hòa ái cười:
– Em muốn ngồi trông bánh tôi trông cùng em.
Mận bất ngờ với cậu trả lời, khổ cái cô vẫn là không nhìn nổi một lòng dính như kẹo kéo của cậu. Cô cự tuyệt:
– Việc này cậu không cần bận tâm, ý tốt của cậu em nhìn thấy, chỉ là cậu có hiểu những việc cậu làm trước đối với em nó quá sâu, in trong đầu em chưa kịp tiếp thu….?
Cậu Hoàng nháy mắt mặt bạch sắc, tay không tự chủ nắm chặt khẽ nói:
– Xin lỗi, tôi thật xin lỗi em…
– Không có gì nữa cậu, cậu không cần phải áy nữa em đã quen từ khi đó rồi….
Choang!
– Em….
Cậu Hoàng thanh âm không rõ phát ra, Mận lại nghe thật rõ, cô không vui nói:
– Cậu không phải vì câu nói tức phát nghẹn?
Cậu Hoàng thật tình là nghẹn vì bị sốc mà không phải vì tức, cô hỏi vậy cậu cười không được khóc chẳng xong.
Rùng rằng một hồi cậu Hoàng xấu hổ đem thêm củi vào bếp lửa lảng tránh chuyện đang nói.
– À mai em muốn về nhà thầy mẹ hay để sáng 30?
Mận không vạch trần cậu, cô chỉ theo lời cậu hỏi trả lời lại không nhiều thêm lời.
– Chiều mai 29 em xin về ăn vào tết cùng thầy mẹ với các em. 30 trong nhà nhiều việc đi về không hợp.
– Vậy mai tôi cùng em về.
Mận dừng hẳn tay tưởng mình nghe nhầm đâu đó hỏi lại:
– Cậu vừa nói gì?
Cậu Hoàng không trách cô hỏi ngược mình, cậu tươi cười nhắc lại câu vừa nói:
– Mai em về nhà thầy mẹ bên đó tôi đi cùng em….
– Cậu…?
– Em không cần ngạc nhiên, tôi làm con rể đi nhà mẹ vợ ăn vào tết là lẽ thường tình.
Mận nhìn vẻ đắc ý của cậu cô chỉ muốn nhắc cậu có phải thật đã quên, năm đầu làm rể cậu cửa không qua, nhà không đến, chưa nói còn làm cho thầy mẹ vợ một phen hú vía vì cậu.
Bất quá nhìn cậu vui vẻ muốn đi về nhà mình cô không tiện nói cậu cái gì không tốt, dù sao cậu muốn về thì về vậy. Coi như tẫn nghĩa làm con rể cho thầy mẹ cô bớt lo lắng đi.
Nghĩ thông suốt Mận lại im lặng làm việc của mình mặc ai đó đang cười hớn hở nố về ngày mai lúc nào đi đi. Mang những gì đi lễ tết…vvvv!!!
—-N.M