Không khí trầm trầm, ông Tũn mặt banh ra cố nặn nụ cười gượng gạo, bà Quý sững sờ tại chỗ.
Cậu Hoàng đáy mắt khiếp đảm nhìn bố vợ.
Cậu lần đầu tiên biết bố vợ lại có tính cương nghị như vậy, rõ hôm 29 tết ông có nói cái gì, bề ngoài ai thấy đều nghĩ ông nhu nhược, ngoài việc biết buôn bán còn lại sợ vợ.
Cậu Hoàng nói nghĩ cái này chỉ đúng một nửa. Ông Tẫn có tiếng sợ vợ chỉ bề ngoài, ông cho vợ có tó quyền còn ông đâu sợ? Ông mà sợ có mà cái nhà nào có nề nếp như thế?
Ông mà sợ là hôm nay vợ ông đòi đi ông đã cho đi rồi còn đâu phải bản thân ông đi.
Ông Tẫn cười mỉa:
– Nhà ông thông gia từ khi có nhiều con dâu vui cửa vui nhà đáo để đấy.
Ba người ông Tũn mặt không hiểu chuyện gì, bà Quý sau đưa mắt nhìn ngoài sân mấy người Gấm đang xum xue bên cạnh Tuyên nói:
” Tuyên cô đi cho cẩn thận có chửa phải đi từ từ, nhà mình phú ông đâu phải nhà nghèo rau trộn cán ăn đâu mà vội vàng làm gì.”
” Ừ”
” Cô là may lắm đấy, bên gian còn chưa có tiếng tăm gì cô đã có chửa trước rồi.”
Bà Quý nghe được thì ở trong nhà ai không nghe được, cậu Hoàng tính mở miệng giải thích ai ngờ ông Tẫn nói trước:
– Vợ lẽ chửa trước mà huênh hoang quá! Chết tới cổ không biết sai…. Con rể đứa con này thầy cho con giữ lại dù sao nó cũng là một sinh mệnh, còn luật làng tàn nhẫn hay không tự con biết. Thầy đây là tự làm chủ cho con đứa con nhưng đứa con này đẻ ra không được chia đất đai, không được bước chân vào tổ họ dù là trai hay gái. Sau khi đẻ ra đứng dưới gối con gái thầy, không được gọi mẹ ruột là mẹ chỉ được phép gọi là dì. Thân phận không được công bố, đầy tháng không mời ai. Đừng trách thầy tuyệt tình đây là nhân nhượng cuối cùng nhà thầy cho con. Còn việc xưởng gạo lời trước chia bốn sáu thì giờ tính năm đi.
Cậu Hoàng hoa mắt lùi hai bước, cậu to mắt nhìn bố vợ, cậu muốn biết hôm nay ông đến là việc vợ lẽ có chửa quan trọng hay phần chia chát trong xưởng gạo ?
Ông Tũn tay cũng run, việc xưởng gạo ông có nghe phong phanh con trai nói chỉ là không biết ông Tẫn lúc đầu chia đã đầu bốn phần, giờ vì sai trước ông lên một phần…..
Một bên phải thuê công làm, phải trông xưởng, phải đi trở gạo đi giao cho mối, còn một bên chỉ ngồi thôi cũng ăn năm phần….
Tức không phát ra được, ông Tũn cuối cùng nhận ra được một chút manh mối.
Gáy ông phát lạnh, nhà ông tính kế nhà thông gia đến lúc này ông không nhìn ra con trai mình bị con dâu cùng bố vợ cho vào tròng thì ông không xứng sống ngần ấy năm.
Vừa đau lòng vừa khổ không dám kêu.
Ông Tẫn nói đều có lý, thường vợ lẽ không có chửa trước, đa phần nhà nhà đều để vợ cả có chửa hay đẻ con đầu lòng mới đón vợ lẽ thì đón. Còn vợ lẽ vào cửa vợ cả chưa có chửa thì uống thuốc tránh theo thầy lang kê.
Ông Tẫn làm người thất đức mà đi cáo với trưởng thôn, họ tới nhà hỏi chuyện, dân làng biết nhẹ thì uống thang thuốc long thai, nặng thì bị đuổi khỏi làng khi phạm luật làng ban ra.
Đi làng trên xóm dưới không nhà ai có vợ lẽ đẻ đích tôn.
Dân làng nói nam tôn nữ ti, trai nhiều vợ, nữ thờ một chồng.
Đánh gãy chân người thì còn tay, làm vợ, làm một con đàn bà chung chồng vợ cả vẫn có địa vị nhất định, trong tộc người vợ cả dù ít bước vào trong nhà thờ nhưng họ lại được vào còn làm lẽ không có gì ngoài lãi vài đứa con. Con đẻ ra phận không cao như vợ cả, kế tục con vợ cả có quyền trừ khi vợ cả vô con trai mới nhờ cậy đến phận làm lẽ đẻ ra.
Trong làng đâu cũng có một cái luật:
” Trai gái vụng trộm không tuân thủ phép nước luật làng, đàn bà không hiếu thuận thầy mẹ như thân sinh đẻ ra…. Vợ lẽ không giữ phép của người làm lẽ….vvvv”
Mấy điều lệ này ấy mad to hơn cả thằng ăn trộm phạm tội!!!!
Trên nhà đang căng thẳng dưới gian Mận thay đổi sắc mặt không còn một tí buồn bã, cô đứng trước khung cửa sổ nhẻm miệng cười tươi như hoa.
Tay xoay tràng hạt nhỏ!!!
Con Duyên lén lút chạy đến thấy cô đứng ở đó nó đi tới nói nhỏ:
– Mợ, kế hoạch đúng như mợ nói, ông đòi cậu thêm một phần lời.
– Chỉ một phần thôi à?
– Ông nói dù sao mợ cũng ở trong nhà hỏi nhiều quá họ sẽ chó đường cùng giật dây.
– Cậu ấy dám!
– Cậu Hoàng lần này không có nói bậy bạ, nói ra thật khác hôm 29 tết một trời một vực à.
Mận bật cười, cô trầm giọng nói:
– Phải khác chứ, nếu không khác tôi sẽ không ở lại.
– Nhưng còn cậu Phú bên kia, cậu vẫn đi xưởng gạo trong nhà cần mẫn làm, con nghĩ tội cậu ấy.
– Tình có cũng như không, tôi chọn người dám vứt tất cả vì tôi mà không phải một người tôi cũng yêu.
– Mợ tính vậy….. thôi mà con nghe ông tính để cho chị Hậu gả cho cậu Phú.
Mận sững người vài giây sau cô cười khổ:
– Thầy nghĩ vậy cũng vì tội nghiệp cậu ấy, cái Hậu không được lanh lợi, không biết đấu đá khổ sở vậy để cho con bé gả vào nhà nông nghèo có lẽ sẽ sung sướng hơn tôi nhiều.
Con Duyên ngạc nhiên thấy cô không phản đối ý của ông Tẫn, nó hỏi:
– Mợ thật sự đối diện với cậu ấy được sao?
Mận xoay người về phía giường nhìn tay nải đồ ngập ngừng:
– Đối diện…. Với cậu ấy sao?
– Vâng!!
– Có gì mà không dám, cậu ấy lấy cái HHậu sẽ hạnh phúc. Cậu ấy cùng tôi sẽ không có phận! Nếu không ở lại đây tôi cũng không gả cho cậu ấy!
– Mợ suy nghĩ quá nhiều sẽ nhanh già….
Mận thu nét buồn trêu ghẹo nó:
– Duyên biết nghĩ nhiều sẽ già cơ đấy…..
Con Duyên không yếu thế bĩu môi trả treo:
– Con biết nhiều lắm.
– Ừ Duyên biết nhiều lắm thế duyên đã nhìn trúng ai chưa thế?
Bị cô hỏi xéo nó tức giận dậm chân kháng nghị:
– Mợ không cần chuyển đề tài, con đây không có bị mợ lừa đâu đấy.
– Ai lừa em.
– Mợ bớt đùa, con không tin đâu.
– Em năm nay không nhỏ nữa, em vừa mắt ai tôi sẽ nói mẹ nhìn rồi gả đi ra.
Con Duyên cuống quýt lên ôm lấy tay cô nói:
– Mợ nói thật à? Con không có gả đi đâu, mợ còn đang rối tung rối mù thế này con gả đi sau ai trong sáng ngoài tối cùng mợ trị mấy cái không yên phận.
Mận nhìn nó rịa nước mắt cô cũng buồn, cô ôm lấy nó an ủi:
– Tính tôi số khổ rồi em đi theo tôi đến bao giờ mới gả đi được, gái 17,18 là ngưỡng cửa rồi. Không gả đi sau em tính lại chịu nhục giống tôi bị người ta chỉ trích là gái lỡ sao?
Con Duyên vẫn lắc đầu không chịu:
– Không được, con không gả đi, mợ đừng nói nữa, con sẽ ở bên mợ đến khi mợ có thể chiếm được cậu.
Mận thở một hơi dài trách nó:
– Em nhìn tình cảnh này nói chiếm cậu làm của riêng nghe có lý không? Tôi chỉ mong cậu không dẫn thêm một ai về nữa đã đủ rồi.
– Mợ!!
– Không sao, đã qua rồi, chung chồng thì chung chồng thôi. Tôi sao cấm cậu đi gian nhỏ được, làm vậy cậu không nói, thầy mẹ cũng không vui, lần đầu không sao, lần hai lần ba dân làng họ hay tin gì đấy tôi bát nước bẩn này nhảy hoàng hà không rửa sạch.
Con Duyên tính nói thấy cô không mặn nhạy như vậy nó chỉ biết ngậm lại miệng.
Cậu Hoàng như vậy nhìn tới nó không tài nào ngấm nổi, cậu Phú thì nhà nghèo, trai tân thật là khó…..
Nó bỗng nhớ ra hôm qua cậu Hoàng nói tới cậu Tân cũng thích mợ nó, thích thôi thì được gì đây, cậu Tân làm con vợ lẽ, mợ nó gả cậu Hoàng rồi có hòa ly cũng không gả cho cậu Tân được.
Thoát khỏi cái nơi giam cầm bằng từ hào môn này ai muốn dẫm vào nữa????
Trên nhà việc chiếm phần coi như hòa giải, ông Tũn tươi cười rót chén nước chè mời ông Tẫn:
– Ông thông gia thôi coi như nể mặt tôi mà bỏ quá cho thằng con ngu dại nhà tôi, ông với tôi sống tới tuổi này còn cái gì chưa thấy, làng có luật của làng chúng ta là dân buôn bán thì vẫn sống ở làng. Trên nhìn trưởng thôn, dưới nhìn tổ họ, cái luật này đã có từ xa xưa khó tránh…
……Việc trước là tôi có lỗi với bên nhà mình trước, ông coi như tôi hẹp hòi không đáng người đàn ông, trên không nói được tâm mình, dưới bảo không nổi vợ con mới ra cớ sự này. Tôi lấy danh dự từ nay không nhúng tay việc vợ chồng cái Mận, cũng đồng thời quản chặt mấy cái con dâu thứ. Thằng Hoàng cũng sẽ thay đổi không dở tính gia trưởng đối với vợ, ông thấy được không?
Ông Tẫn nhìn chén nước chèm chẹp cái miệng:
– Ông Tũn cuối cùng ông cũng nhận ông sai trước sao? Ông tham quá, con ông cũng vậy, tính lôi con gái tôi vào con đường buôn bán để chuộc lợi…. Nhà ông sao không nghĩ tôi biết sữ nghĩ nhà ông giống thứ gì không?
– Tôi….. tôi xin lỗi!!
– Lời xin lỗi này ông nên xin lỗi con dâu của ông cũng là con gái của tôi. Nhà tôi đâu phải nhà như bãi cám lợn cho nhà ông thả lợn vào vày.
Ông Tũn lấy lòng gật gật:
– Cái này ông yên tâm tôi sẽ không để cái Mận thua thiệt khi ở trong nhà này.
Ông Tẫn nửa thật nửa đùa nói:
– Vâng nhà ở nhà ông con tôi sướng nhất làng bốn bên.
Ông Tũn bị nói ngượng nghịu xua tay:
– Ông thông gia cứ nói vậy.
Ông Tẫn liếc cậu Hoàng cười:
– Tôi từ bé đến giờ có biết đùa ai bao giờ, ai như con rể quý xoay nhà vợ cùng vợ như cái cối xay lúa ấy.
Nhà ông Tũn được phen hít hà….
Ông Tẫn thật biết đùa người ta, ông từ bé đến lớn không biết đùa…. Không biết đùa mà đưa đẩy trong buôn bán cấm ai sánh bằng…
Cậu Hoàng chỉ có một câu muốn nói thật to:
” Thầy ơi, thầy bớt nói mát người ta đi…. Con sai con chịu thua…. Xin thầy cho con đường sống đi!”
Ông Tẫn mà biết cậu đang nghĩ gì ông có mà cười sang sảng tự tin nói:
” Bao giờ mày đàng hoàng với con ông thì ông đây tha cho mày…. Còn mày cứ bố láo ông không ngại dạy cho mày nhớ thế nào là làm người.”.