Mợ Mận

Chương 52






Lúa gặt về xong phơi phóng khô đem cất vào chum, vụ mùa cấy lại tới rồi lại qua đi….

Chẳng mấy thời gian trôi đến tết trăng rằm.

Buổi sáng như mọi khi cả nhà ăn cơm sáng xong việc ai người nấy làm, cậu Hoàng, cậu Tân sẽ lên xưởng gạo làm việc, ông Tũn riêng đi huyện xem cửa hàng.

Hai bà không có việc gì làm thì đi cây đa đầu làng ngồi chơi cho hết ngày.

Mận hôm nay cô phụ Ngọc thêu thùa, bẵng đi buổi trưa đến, vụ mùa đã qua, cơm nước việc này con Tỵ, con Thủy, vú Lam nhận làm, cơm trưa đến mấy người ngồi ăn cơm trên bếp Tuyên mới ăn được hai ba miếng cô ta bịt miệng nôn khan.

” Ọe…ọe…..”

Mận mặt bất biến, Vân là người từng trải nhìn ra ngay cô ta có tin vui, mấy người Gấm mặt tái nhợt khó chịu ra mặt.

Mận thở dài trong tâm, cô nhướn mày nhìn con Thủy sai bảo:

– Thủy đi thầy lang trung thôn trên gọi ông ấy về bắt mạch cho em Tư xem thế nào.

– Vâng, con đi ngay!

Con Thủy đi khỏi, mọi người mỗi người một tâm tư ăn không vào nữa, Vân, cái Huệ lo lắng nhìn Mận.

Hai người nhìn cô vì họ sợ cô buồn, tục lệ vợ lẽ vào cửa sau, đẻ con cũng phải sau giờ Tuyên làm lẽ lại có con trước như này cả nhà họ phải đối mặt với con dâu cả, nhà thông gia, nhà tổ họ chất vấn.

Mận nhìn ra tâm tư hai người cô không muốn nhiều lời đúng hơn là cô không muốn họ nhìn ra sự bất lực trong tâm của mình.

Cô lên tiếng:

– Thôi mọi người ăn tiếp đi, nếu không ăn nữa thì để con Tỵ dọn đi.

Cô nói xong đứng dậy đi một mạch về buồng, đóng cửa chặt lại cô mở cánh cửa sổ ra nhìn thẳng ra phía xa….

Mùa thu lá bắt đầu rơi rụng, Mận đứng đó mỉm cười chua chát, cô nói mình không yêu cậu, cô yêu là người khác nhưng sao tim lúc này lại tịch mịch?

Chẳng hay cô nhìn thấy Tuyền có con với cậu mà cảm giác vậy?

Gió thoảng qua thổi vào đôi mi mục đẹp như thiên nhiên, ánh mắt trùng xuống bao trùm nỗi buồn xa xăm.

Nụ cười đẹp đẽ ấy chứa đựng sự tự giễu, sự cô đơn, cô mỉm cười cho chính mình!

Lời nói chỉ muốn cô tha lỗi sẽ không phạm sai lầm nữa, cậu sẽ chỉ có mình cô, cậu chờ cô…..

Lời hứa đó hàng đêm rỉ bên tai hóa ra chỉ là lời nói thoảng qua? Cô cam chịu, cô nhịn có lẽ vì lời xin lỗi của cậu…..

Giờ này vợ lẽ đã có chửa, cô lại một lần nữa khép lại lòng tin dành cho cậu…. Người đàn ông không đáng tin!!!!

Thầy lang đến bắt mạch cho hay, Tuyền đã có chửa được hơn tháng.

Bà cả Quý trên mặt không một nét vui mừng, bà chỉ biết thở dài, cả nhà lâm vào trầm tĩnh chỉ riêng Tuyền, Vừng, Gấm vui mừng chúc mừng nhau.

Tối đến cậu Hoàng đi từ xưởng gạo về nghe tin Tuyên có chửa cậu vẻ mặt thất hồn chạy xuống dưới gian của Mận, ánh đèn không bật, cửa đóng chặt…..

Con Duyên được thằng Đậu đi thông báo nó chạy về tính an ủi cô nào ngờ cửa đóng trái từ trưa…..

Nó nôn nóng thấp thỏm ở ngoài cùng Ngọc đứng chờ lại chờ bất động….

Thấy cậu đi đến nó trách cậu:

– Cậu làm cái gì vậy cậu Hoàng? Trước cậu đưa mợ Ngọc về vì chửa trước nhà con ông bà không có chấp nhất, nhưng giờ mợ vào cửa bao lâu nữa là một năm mà cậu để vợ lẽ chửa trước nữa vậy? Cậu khinh nhà con như thế à? Mợ con đã làm gì sai để cậu đối xử như vậy? Mợ con có làm phật lòng ông bà hay cậu không? Cậu để vợ lẽ chửa trước? Hành động này là đánh mặt mợ con, ông bà nhà con đúng không? Hay cậu thấy một mình mợ ở đây không có ai nên cậu không kiêng nể? Con còn tưởng cậu thay đổi tính nết, cậu hiểu biết hóa ra cậu vẫn là người coi rẻ luật làng….

Cậu Hoàng thở dốc không cãi được, cậu cũng sốc chứ, cậu nhớ cậu đi gian phụ vài lần còn lại đều ở gian chính. Cậu là đàn ông, ngủ mà chỉ nhìn thôi cậu nào chịu nổi?

Nhà có vợ lẽ cậu đi ngủ thỏa mãn, còn với cô cậu vẫn tôn trọng cô. Cô không cho cậu không động…. Chỉ là cậu không ngờ Tuyền lại có chửa trước thôi.

Con Duyên nước mắt chảy dài nhìn cánh cửa im lìm kia, gian nhà một tia sáng không có, tâm nó đau đớn chỉ muốn xông vào nhìn xem cô có ổn không.

Rồi lý trí không cho phép nó đập cửa đi vào.

Nó chỉ còn cách trút bực tức lên mặt cậu:

– Cậu trả lời con đi, cậu sao phải đày đọa mợ con như vậy?

Cậu Hoàng đầu đau như búa bổ, lại thêm việc con Tỵ gần đây hay thêm mắm dặm muối về cô cùng cậu Tân. Cậu Hoàng xoa thái dương gầm lên với con Duyên:

– Mày hỏi tao sao mày không hỏi mợ mày? Tao ở gian bao lâu? Mợ mày không cho thì tao cho mày chửa được à?

Cậu nói ra làm mọi người choáng váng, con Duyên bật cười:

– Cậu chỉ trích mợ con? Ý cậu nói mợ con có lỗi còn cậu thì không?

– Tao không có ý vậy.

– Cậu không có ý vậy? Cậu nói như thế ngang là nói mợ con giữ trinh tiết, chê chồng đi.

” Bang”

Cậu Hoàng tát con Duyên một cái, nó ôm lấy mặt căm giận gào:

– Cậu đánh tôi vì cậu thẹn quá hóa giận? Cậu nói mợ tôi chê chồng? Cậu không nhìn lại bản mặt cậu xem có đáng không? Mợ tôi nhịn cậu, coi cậu là chồng để rồi cậu chỉ trích trên lưng bêu danh? Cậu tồi lắm cậu Hoàng….Mặt cậu đẹp mà tâm cậu đen như mực vậy đó. Mợ tôi gả cho cậu là sai cả cuộc đời này… !

Cậu Hoàng dơ tay tính đánh thêm nó, cậu Tân kịp giữ lại tay gắt gỏng:

– Anh bình tĩnh lại đi….

Cậu Hoàng nhìn đến em trai ngăn cản, cậu ta như mất trí đẩy cậu Tân chửi:

– Mày nhìn thấy vậy mày vui lắm đúng không Tân? Tao cảnh cáo mày rồi sao mày vẫn đến gần vợ tao?

Cậu Tân nhìn anh trai như kẻ mất lý trí, cậu chỉ muốn tiến lên đấm cho vài cái cho tỉnh táo.

– Anh làm sai còn đổ lỗi cho em anh không biết xấu hổ hả?

Cậu Hoàng cười ha hả:

– Ha hả … Mày không xấu hổ yêu chị dâu, bám ríu chị dâu còn không biết xấu hổ tao đây làm chồng sao phải xấu hổ?

– Anh nói có chứng cứ không?

– Chứng cứ?

Cậu Hoàng như giật mình nghĩ đến cái gì sau lại cười:

– Mày nói chứng cứ? Hàng ngày mày găp vợ tao mày cười híp mắt đấy không phải chứng cứ?

Cậu Tân không còn lời để nói, ông Tũn đau đầu nhìn hai đứa con, bà Cả lườm bà Hai, bà Hai Chế cười khổ, con bà đã buông rồi có phải còn như trước cứ thơ thẩn ngồi trước hè nhìn về gian của con dâu nữa đâu.

Thời gian này gặp nhau cũng chỉ hỏi han nhau vài câu như chị dâu em chồng thôi.

Hai anh em cậu Hoàng cãi nhau phanh phui ra chuyện động trời, con Duyên quên cái đau rát trên mặt nó há to miệng không dám tưởng tượng.

Ngọc cúi đầu không hé răng, chuyện này cô ta phát hiện ra từ lâu nhưng cô ta biết chỉ có cậu Tân đơn phương, Mận không hay biết chuyện gì…..

Ba người Tuyên lại ra vẻ thật sợ hãi mà nhìn cậu Tân.

Cậu Tân nhìn mẹ mình sau nói:

– Anh làm sai thì nên biết hối lỗi đừng lấy người khác ra làm bia đỡ, em thích chị dâu em nhận, nhưng em buông hay chưa bản thân anh biết. Anh ghen tuông mù quáng! Em nói thật anh biết ghen sao anh không tự cảm nhận lấy tình cảm của vợ mình? Anh tay trái một bà, tay phải một cô, tối nay lên giường với một em, mai lại với em khác …. Sao anh không biết chị dâu cũng biết ghen? Có ai nhìn chồng mình vui vẻ bên người khác mà vui được? Anh đừng lôi em vào cái sai của anh mà né tránh tội lỗi.

Cậu Hoàng mím môi, cậu Tân liếc xéo ba người Tuyên nói tiếp:

– Anh nói chị không cho anh? Anh không thấy mình xa đọa quá à? Em nói thật anh mà là người biết thay đổi, anh đúng như lời yêu chị dâu thì không để cho một người vợ lẽ mang bầu đầu lòng trước vợ cả đâu anh. Em là con mẹ Chế, em kaf con vợ lẽ, em nếu là anh em sẽ không bao giờ vứt bỏ một người vợ tào khang đem đĩ về phá nhà phá cửa đâu. Đĩ nó có nhiều loại nhưng anh lấy phải toàn thứ giời ơi đất hỡi. Ăn không hết đã lo ngày mai chết đói. Lười làm ham ăn!!!!

– Mày!!!

– Anh giờ nghĩ làm sao mà giải thích cho tộc biểu đi, nhà ông Tẫn bên kia nữa, thầy mẹ già rồi đừng để ông bà đeo lưng không dạy được con thay anh.

Cậu Tân gắt lên sau rời đi, cái Huệ nhìn cậu Hoàng nó mắng:

– Anh đã khác, anh không còn là anh trai em kính trọng nữa, anh không thấy chị Vân đã khổ sở, thầy mẹ đau đầu vì sầu lo sao? Anh còn làm chuyện đứng đắn này nữa? Giờ chị dâu thứ có chửa phải đẻ thôi nhưng anh sẽ không còn là người anh em tôn trọng.

Vân chỉ lắc đầu rồi kéo cu Tuấn, cái Huệ đi về, bà Hai nhìn ông Tũn, bà Cả sau không tiếng động cũng rời đi.

Cậu Hoàng tâm không phục, em trai mắng cậu lại càng tin lời con Tỵ nói đúng, vợ cậu cùng em trai tằng tịu với nhau!!!

Ông Tũn sầm mặt nói:

– Con giải quyết cho tốt đi.

Ông nhìn mấy người Tuyên quát:

– Đi về con đứng chẽo heo ở đây để làm gì? Không an phận tôi tống cổ hết bây giờ…

Mọi người tản đi chỉ còn ba người cậu Hoàng, con Duyên, Ngọc ở lại.

Con Duyên nhìn cậu Hoàng sau nói với Ngọc:

– Mợ đi về gian đi nếu có chuyện gì thì đi gọi ông bà giúp con, giờ con về nhà bên nói tình hình cho ông bà nghe.

– Ừ, vậy mày đi đi, có gì tao lên gọi thầy mẹ.

– Vâng!!

Hai người nhìn nhau gật đầu rồi mỗi người một đường mà đi chỉ để cậu còn đứng ở giữa sân nhìn cánh cửa đóng im lìm….