Mợ Mận

Chương 32






Con Tỵ nói:

– Con nói rồi mợ làm lẽ, mợ làm vợ Cả ai công nhận, mợ nói sao không dám nói lúc có biểu tộc, trưởng thôn đi?

– Tao lúc đó nói để cho người nhà con kia nó đánh à?

– Mợ bớt nói càn đi, mợ nói lý ai họ đánh, mợ vừa không lễ phép không coi ra gì còn muốn làm Cả? Mợ tưởng mình có tí thông minh dỏm mà nói to. Làm vợ Cả không biết lo toan cho nhà thì ai cho? Cậu còn làm trưởng nam không phải con thứ mà muốn làm gì thì làm. Mợ Hai chửi um xóm cả ba tháng còn không ai tiếp. Mợ không nhìn gương còn muốn đi theo thì không có đường hối hận.

Gấm tức giận muốn đánh nó, con Tỵ túm lấy tây cô ta:

– Mợ không có quyền, con chỉ nghe ông bà cùng cậu với mợ Cả, mợ làm lẽ ngày đầu đã tác quái ngay cửa lớn khiến hai bên gia đình mặt nặng mày nhẹ. Mợ nếu là người hiểu biết sẽ không như bây giờ, mồm nói mợ Hai ngu nhưng mợ Hai bụng không tới mức làm nhà ông Tẫn tới phân tranh. Mợ giỏi lại để cậu đi nhà thờ tổ trông ngày tết. Mợ thấy hay lắm à?

– Mày!!!!

Con Tỵ chán không muốn cãi nhau nó nhìn sắc trời càng nhiều sương buông dày, nó hẵng giọng nói:

– Mợ đi ngủ đi mai dậy sớm nấu cơm cho ông bà, ngày tết người làm không có nhiều, cơm nước trong nhà sẽ do các mợ cùng chúng con chuẩn bị.

Nói xong nó mặc cho Gấm tức đỏ mặt cứ thế xoay người rời đi. Giờ Tý hai khắc rồi Gấm còn muốn nói khiến nó không kiên nhẫn là phải.

Nhìn xem xung quanh còn gian nào đèn sáng nữa, giờ chỉ còn tiếng cóc nhái kêu ẹc ẹc thôi!

Hậm hực đi về gian nhà cho người ở nó tức lắm mà phải cố nhịn, làm người ở bị giao việc không làm xong sẽ bị trừ công, một tháng được 1,2 đồng tiền lại bị trừ đi còn lại bao nhiêu đâu.

———–

Sáng sớm ngày 30 tết, Mận kéo theo Ngọc còn đang ngái ngủ đi nhà bếp nấu cơm, Ngọc ngoài việc nhóm củi không biết nấu cái gì, Mận rầu không nói ra lời, mới một ngày thôi cô đã đỡ không kịp Ngọc, cô càng nhìn càng thấy cậu Hoàng đưa mấy cái vợ lẽ toàn người gì đâu không.

Bà Lam thấy Mận từng tí một chỉ Ngọc bà thương Mận thêm, cô không ác, từng là người không biết điều đối cô như thế giờ cô bỏ ngoài tai dạy lại Ngọc. Nhìn ra Ngọc ngốc có ít phúc, ngốc mà tâm không lớn mới làm người bớt đề phòng.

Theo bà quan sát Ngọc với Gấm hai người khác nhau một trời một vực, bà không biết hai người vợ lẽ kia vào cửa sẽ làm người thế nào?

Càng nghĩ càng lo lắng cho gia đình, bà Lam làm làm nhà ông Tũn đã lâu sao không biết tâm tư ông Tũn bà Quý hiện tại.

Ông bà sống ở thôn bao năm đâu thể vì con trai, vài đứa con dâu không đứng đắn để biểu tộc trách xuống, trưởng thôn đuổi đi quê hương.

Điều lo lắng đâu lo suông, Mận chỉ Ngọc nấu nướng Gấm chậm rì rì đi đến nói kháy Ngọc:

– Không nghĩ cô chịu cúi đầu nhanh quá cơ, có một ngày mà đã bị người ta sai bảo rồi.

Ngọc tính tình ngang hơn cua, cô ta cấm có sợ ai, bị người khác nói mỉa cô ta có thua, Ngọc nói mát lại:

– Tôi thế nào đâu nhọc em Ba, em vừa vào cửa mới ngủ một đêm lại quên thân phận rồi.

Gấm mày cau lại:

– Cô nói ai em Ba? Tôi khác cô, thứ không đẻ được con, người ta nói loại đàn bà cây độc không trái gái độc không con quả không sai…. Cô nhìn lại cô xem cô làm nổi vợ người khác?

Gấm chửi người làm ai mặt đều sững lại, Vân thấy thế chỉ biết rợn người, bà Lam không hài lòng với Gấm. Làm đàn bà với nhau, cùng nhau làm lẽ đã thấp đầu, xỉa xói nhau lời này thật thâm độc.

Ngọc ngậm ngay miệng, cô ta trước không biết mình ngu bao nhiêu, đêm qua hiểu ra hối hận bấy nhiêu, đáng lẽ có con mà giờ lại không…. Từ khi ông thầy lang nói cô ta đẻ non sau sức khỏe không được tốt vấn đề có con sẽ trở ngại.

Gấm chửi cô ta cây độc không trái, gái độc không con cô ta phản thế nào được.

Mận rùng mình xem ánh mắt Gấm, cô không nghĩ cậu Hoàng đến việc Ngọc có con khó cũng nói cho Gấm, cô không biết cậu còn cái gì không đem ra nịnh bợ gái không nữa.

Người tới 5 bà vợ thật hết sức tưởng tượng, người ta 3,4 vợ còn đi ở ngoài xem như nhiều, cậu khen ngược 20 tuổi 5 bà vợ. Mận đáy lòng nổi thêm nghi ngờ cậu Hoàng liệu ở ngoài có thêm vợ bé không công khai nữa không?

Chứ cô nhìn cậu cô không nói gì được nữa, thông minh thì thông minh nhưng phụ thuộc thân dưới quá nó làm người ghê tởm.

Mận cổ lợm lợm muốn nôn ngay, cô cố nhịn mắng Gấm:

– Em Ba cũng đâu có con sao đi nói Ngọc như thế? Hôm qua con Tỵ nó không nói em quy củ trong nhà à mà hôm nay mồm miệng độc địa thế?

Gấm lòng không phục ngoài mặt kênh kiệu thưa:

– Dạ thưa chị cả em đây chưa nhớ hết.

Mận thừa biết cô ta làm bộ làm tịch, cô nghiêm khắc nhắc nhở:

– Không nhớ thì để con Tỵ nó nhắc lại cho kỹ, mai ngày đầu năm vạ miệng người khác tới chúc tết nghe được người ta chửi vào mặt thầy mẹ đấy. Tự nhận mình thông minh thì cái đầu phải thật thông minh lên đừng có giở mấy cái thứ bẩn thỉu ra coi như mình giỏi. Chửi người hôm nay mai người chửi lại. Em Ba nói Ngọc không có em cũng nên cẩn thận về sau mình không có con thì chết dở đấy.

Ngọc cảm động nhìn Mận, cô đang bênh vực cô, Mận càng làm vậy Ngọc càng thẹn với tâm!

Gấm muốn nói Mận lại nói trước:

– Dậy thì muộn tới còn không xuống làm muốn chờ người hầu ăn à? Cô không phải thầy mẹ hay cậu Hoàng mà làm giá đi. Nhanh cái chân xuống xếp mâm bát đi rồi tí còn bưng cơn cho thầy mẹ.

– Thế cô chuẩn bị cái gì vào giỏ kia? Tôi làm cô không làm?

Gấm nạnh tị nói, Mận âm trầm hỏi:

– Tôi để đồ ăn vào đem đi tổ họ cho cậu Hoàng cô muốn đi?

Gấm thành thật gật đầu:

– Ừ, cô đi tôi sao không đi được, chồng tôi ở đó còn gì?

Mận cười tươi, cô cười làm mấy người hiểu rõ cô run thân. Ngọc nhìn Gấm giống con ngu hơn cô ta, con Duyên chỉ cầu mong Gấm nhảy vào cái hố này sau không bị ông bà tống cổ đi vào nhà chứa hay thả trôi sông….

Thằng Đậu con Thủy, con Tỵ nhìn nhau lắc đầu không nói.

Mận thản nhiên nói:

– Cô muốn đi cũng không có gì cả, cô chỉ cần làm vợ Cả, có tên trong gia phả đi tôi cho đi. Làm lẽ như cô muốn vào cửa nhà tổ đâu dễ? Nhà này cô có thể tác quái trong họ không phải chỗ cho đàn bà như cô đi vào…..

…..Nơi thờ cúng tổ họ cô làm gái thất trinh vào cửa đã mang tai mang tiếng cho nhà chồng còn muốn cả họ nhìn cô, sơn hãi cô ? Cô nhớ cho kỹ cậu đang bị phạt trông nhà tổ không phải chỗ cho cô chim chuột biết chưa? Cô tính vào đó để biểu tộc chạy tới đè đầu thầy mẹ, tôi, mẹ hai, Tân, chị Vân, Huệ đi vào tổ họ ở cho vui à? Hay cô muốn ở thôn Trụ này sau này không có nhà phú ông Tũn nữa?

Mận cho một hồi lời nói sau cô quay qua bà Lam dặn:

– Vú Lam cho em bà dọn cơn sau rồi vú dẫn em ấy cùng chị Vân mấy ngồi gian bếp ăn cơm đi. Ngày sắp tết hàng xóm họ nhàn rỗi tới chơi thấy đàn bà ngồi nhà chính ăn cơm họ lại nói lời không hay.

Bà Lam vui vẻ đồng ý, bà vui vẻ với sự sắp xếp trong nhà, Vân, cái Huệ không có ý kiến vì họ làm con gái sau gả đi, em dâu, chị dâu mới là chủ, Mận đã nói rõ hai người đi dọn chỗ giữa gian bếp sạch sẽ sau lấy chỗ ăn cơm.

Mận nói xong bưng giỏ đi ra ngoài, cô không muốn bưng cơm cho cậu đâu, ai bảo cô làm vợ cả của cậu, nhà có vợ lại để cậu Tân bưng đi người ta cười cho. Mận trong lòng không vui ngoài mặt bình thường đi từng bước về hướng cuối thôn nhà thờ tổ nơi.

Cậu Hoàng ở trong nhà thờ lau chùi bàn thờ, sắp xếp đồ cúng từng nhà trong họ đem đến trưng lên gian thờ.

Cậu lúc này không còn vẻ mặt giả ngu, bất cần đời nữa, cậu khuôn mặt tinh ranh mấy ai bì nổi.

Mận nhìn ra con người thật của cậu không quá muộn, chính vì không muộn cô mới khiến cậu nhìn cô với ánh mắt khác, làm cậu từ một người sống trong lạc trụy gái hàng đêm lại si tình đến đáng thương.