Mợ Mận

Chương 21




Con Duyên dọn dẹp xong đi về sân, Ngọc bị quỳ đau hết đầu gối kêu gọi người giúp không ai thấu, hôm nay thầy mẹ đi công việc hết, à ở nhà còn có chị chồng mà chị chồng vốn ghét Ngọc, cô ta liền ở gian nhà thêu đồ không đi lên.
Mận nhận được cậu đã ăn cơm uống thuốc cô cho người đem Ngọc đánh ba mươi gậy cảnh cáo, cô không ngại thả cái rẻ ra cho cô ta gào.
Cậu Hoàng ở trong buồng đang ngủ bị tiếng kêu như tiếng lợn kêu đánh thức, nghe ra là Ngọc gào.
Cậu gọi người không ai thưa, cố gắng đứng dậy lại đau đổ mồ hôi.
Mận nhìn Ngọc bị đánh tới rồi thứ 10 cô đi về nhà dưới để lại tiếng chửi từ miệng ả, người ở đứng vây xem:
” Mận cô thả tôi ra, thả tôi, cô là đ..i..ế…m….. “
” Thả tôi ra, cậu biết cô cho người đánh tôi cậu sẽ khiến cô hối hận.”
” Chúng mày thả tao ra, tao là vợ cậu Hoàng, thả tao ra….”
Một người hầu ghét cô ta nói vào:
– Mợ Hai, nếu làm vợ đàng hoàng vợ cả không cho người đánh, chỉ việc hầu cậu cơm nước không xong thì lấy gì nói, giờ cậu lấy con ở làm vợ nó cũng làm vợ lẽ như cô được. Vợ cả có uy, chưa nói mợ tốt bụng, giỏi tính toán giúp ông bà bao việc đâu như cô có đứa con sắp tới ngày đẻ vì tham ăn làm tội đứa nhỏ mất còn lên giọng nói cho ai nghe.
– Đe dọa, hôm anh mợ Mận đánh cho thế mà không vả gẫy luôn hàm răng cho nuốt chửng cơm cháo đi. Đánh quá nhẹ!
– Từ ngày tôi vào đây làm chưa gặp ai mà ngu, còn đ..i…ế..m, đ..ĩ như mợ Hai đây.
” Hahaha….”
– Cậu lưng còn chưa khỏi kêu khản cổ cũng không có ra can được đâu không cần kêu cho tốn nước bọt.
– Tưởng mình làm sai không ai dám động, đúng là ngủ chưa tỉnh….
– Ông nói buồn cười, mợ Hai có khi nào ngủ chưa tỉnh mà mợ ấy đang mơ khi tỉnh hiểu chưa?
” Hahaha…”
– Ông nói trí phải…hahaha…. Mợ Hai da mềm thịt quý nào xứng chỉ làm lẽ cho phải….. Tôi thấy mợ ấy như mợ Mận nói cứ muốn sướng thì đi làm thiếp cho quan lớn, hay vào thành mà làm lẽ cho người giàu, mà muốn nữa thì làm thiếp cho Ông Hoàng, Đức Ông đấy.
Một người bĩu môi :
– Mấy người nói muốn làm thiếp cho ông Hoàng, Đức ông mà dễ, làm lẽ nhà quan còn khó nói gì vào cung cấm. Mấy người tưởng với cái đầu không nghĩ của mợ Hai mà ở được nơi đó sao? Nhà nông nhiều vợ còn cãi nhau, đánh nhau tối ngày, vào nơi đó chỉ có đường đi vào không có đường ra.
– Gớm bà lại rõ quá nhể, tôi đây không hiểu mấy chuyện kia, hôm trước qua cây đa ngồi nghe mấy ông mấy bà nói chuyện. Làng ta cũng có con nhà ông Tí đi làm lẽ cho nhà nào dưới huyện đó. Tưởng ngon lắm ai ngờ về chưa chửa kịp đã đi đời rồi. Gặp ngay cô vợ cả ghê gớm, mợ Hai gặp mợ Mận là phúc bảy đời đó còn không biết lún. Haizzz….. u cũng là phúc đức của họ!
– Thôi…. Thôi đi làm việc đi chúng ta là kẻ ăn người ở ngồi bàn tán ông bà chủ nghe được không hay.
– Ừ đi thôi….
Mọi người từ chật sân tản đi chỉ còn vài người, thằng Đậu nhìn Ngọc nằm trên nền sân nó quay qua hỏi ông Lý:
– Bác Lý chúng ta làm sao đây? Khi đi mợ không căn dặn gì sao mà làm?
Ông Lý là người làm đồng trong nhà, ông ta vỗ đầu nó mắng:
– Tỉnh ra đi, mày muốn đi theo, muốn mợ Cả nhìn với ánh mắt khác thì thông minh như con Duyên đi. Chúng mày chưa thấy cậu đã run chân thì làm cái gì?
Thằng Đậu ngồi xổm cãi:
– Bác không sợ? Cậu mà tức lên có mà không có tiền công, bác không lo mấy khẩu ăn ở nhà chờ tiền công của bác à? Con đây một tháng không có nhiều vẫn đủ tích cóp tí.
Ông Lý bị nó cãi im ru luôn, ai không sợ làm không có công? Nhà ông xác thực còn bảy cái miệng ăn, ông làm không có công các con cùng vợ, mẹ già ở nhà cháo loãng không có mà húp ấy chứ!
Làm mướn theo ngày còn phải nhìn sắc mặt ông bà chủ, cậu chủ, cô chủ nữa. Ông tuổi đã lớn nhìn thấy cậu Hoàng còn cúi đầu thưa gửi chỉ cần nói lỡ một tí, ông hôm đó ngồi trên đống lửa.
Con Thủy tỉnh lại xem đến Ngọc nằm trên nền đau khóc lóc rên rỉ, nó kinh hãi, mợ Cả xuống tay dạy vợ Lẽ là thật, bà Hai trước kia chưa từng bị bà Cả nói gì, bà ẩn nhẫn, nhịn đi để chung sống hòa bình. Vốn dĩ nó là vậy lại vào đôi mắt thiển cận của con Thủy nó lại nghĩ bà Hai sợ mới im lặng, còn mợ Hai cậy có cậu không cần sợ mới đối đầu nước lửa với mợ Cả.
Bà Hai chế mà biết ý nghĩ ngu xuẩn của con Thủy chỉ sợ niệm bao năm làm con ở bên cạnh bà cũng một tát vả cho tỉnh con Thủy.
Bà Cả sở dĩ không cãi nhau với bà Hai vì biết bà Hai sống theo thân phận, cái ghế vợ Cả từ chồng hay vợ lẽ chưa xúc phạm bà. Bà cần gì mệt lòng đi cãi nhau, còn Ngọc sống không nhìn trước nhìn sau, cái miệng không biết giữ. Muốn chửi cái gì thì chửi, muốn nói gì thì nói mới ra cơ sự này.
Mận nhẫn có giới hạn cô không tuyệt tình, chỉ sợ người ngu không hiểu khiến tới cùng cô dung không dưới cô vợ lẽ này thôi.
Lúc này cả nhà, Mận hay Ngọc chưa biết cậu Hoàng còn một bí mật tày trời, điều khiến Mận thờ ơ tự tay tiễn từng người cô khổ sở, tốn thời gian đấu đá ra khỏi cổng lớn.
Ngọc lại sốc tới phát điên, cô ta tới lúc đó hối hận, người luôn yêu cô ta, thương cô ta lại không có mình cô ta như lời nói…..
Nhưng người hôm nay hạ lệnh đánh cô lại chính là người cho cô ta một con đường, cho cô một cuộc sống khác vào hai năm sau…..
Nhân sinh đáng quý không ai cướp đi được, hãy tận dụng mà nắm chặt lấy nó….Cuộc đời ngắn, thời gian thiển sai lầm nào trả có, chỉ là họ biết quay đầu hay không mà thôi!!!!
——
Trời nhá nhem tối trên mâm cơm ông Tũn, bà Cả, bà Hai ăn uống xong chờ người dọn đi.
Ông Tũn cầm que tăm xỉa răng đối bà Lam hỏi:
– Hôm nay con Ngọc hất mâm cơm thật à?
Bà Lam cúi đầu thuật lại lời:
– Thưa ông, thưa bà, sự thật hoàn đúng ạ.
– Cái con này không ra thể thống gì, thế thằng Hoàng có nói gì không?
– Cậu Hoàng tức giận hét đuổi người…. Cậu nói mợ Cả…..
Bà Lam ngập ngừng, ông Tũn nhăn mày rậm:
– Có gì thì nói ra.
Bà Lam ái ngại nhìn ba người nhỏ giọng:
– Cậu nói muốn ông bà nói tộc biểu tới hưu mợ cả.
Oanh…….
Ông Tũn cả người phát run, bà Cả, bà Hai mặt trắng toát, con trai họ đây là nằm trên giường một tháng chưa đủ sao? Muốn bỏ vợ vì một cái vợ lẽ?
Con trai họ điên rồi, điên thật rồi….
Ông Tũn phách cái bàn:
– Nó điên rồi, thằng này bị bỏ bùa rồi…..
Bà Cả vội nói đỡ:
– Thầy nó hạ hỏa, có gì từ từ nói.
– Từ từ cái gì mà từ từ… Bà ra xem con trai bà đi nó ngu xuẩn tới mức nào? Tưởng bỏ vợ Cả mà dễ à mơ tưởng đi.
Ông Tũn trừng mắt to mồm quát, ông đang tức không thở nổi vì con trai, vợ lại ngu muội không biết chen mồm vào nói, buồn cười không để vào đâu được. Nhà ông gần hai tháng nay đâu đâu cũng có tiếng cười , ông đi ngồi quán nước uống chén nước chè người trong thôn đôi lúc mỉa mai. Làm đàn ông, ông không giống đàn bà chua ngoa được chỉ biết nhịn.
– Em nói vậy thầy nó nghe sao thì nghe, em có nói con trai đúng đâu, em lo sức khỏe thầy nó tức giận hại mình thôi.
Bà Cả lời giận hờn nói.
Ông Tũn càng tức giận mắng át :
– Bà ngu quá ngu, bà có biết giờ gần tết việc buôn bán đang vào, nhà ông Tẫn từ ngày thằng con bà đánh vợ đến nay không còn mặn nhạt với tôi nữa biết không? Đáng lý đã bàn tết này hai nhà nhập hàng về bán chia đôi, chiều nay ông Tũn đột nhiên nói năm nay cùng anh trai là ông Thân cùng kết phường buôn bán không hả?
Bà Cả phỗng cả người, chồng bà nói cái gì? Hai nhà không hợp tác?
– Sao lại vậy? Ông Tẫn bên kia không nói lý!
Ông Tũn trầm ngâm nói:
– Lý hay không đều do con bà mà ra, bà tưởng lấy con người ta về là người ta kết phường làm ăn với bà hả? Bà thật chỉ vào bếp nhóm củi thôi. Con bà nếu lấy mà không dở trứng đánh con người ta còn đỡ. Đánh rồi giờ còn muốn điên bỏ vợ Cả bảo vệ vợ lẽ? Mẹ ngu đẻ ra con ngu nốt.
Bà Cả mặt đỏ lẩm bẩm:
– Con trai chẳng lẽ mình con tôi, không có ông tôi đẻ mình được à? Sai thì đổi cho người mẹ.
Ông Tũn mặt tối sầm chỉ mặt :
– Bà giỏi cãi….
Bà cả mím miệng, trong lòng còn ấm ức, chồng bà giờ cứ con trai làm sai đều do bà ngu hết, trong khi rõ mười mươi là con của hai người cứ sai là người mẹ như bà chịu nghe chửi….