Mợ Mận

Chương 13




Bà Lam rời đi lấy thuốc cho Mận, ngồi trên ghế bấm ngón tay khóe miệng gương lên.
Có người ở tại nơi nhìn thấy cô bị đánh cả người tàn tạ vẫn cười cho được, không ai hiểu cái đầu 17 tuổi của cô chứa cái gì…..
Mận đang cười suy đoán diễn biến bên gian nhà nhỏ vợ bé của người chồng quý hóa của mình…
Bên gian nhỏ.
Cậu Hoàng lo lắng hỏi ông thầy lang:
– Thầy lang vợ con có làm sao không ạ.
Ông thầy lang tay bắt mạch bị cậu quấy nhiễu không vui quát:
– Ngậm cái miệng lại, mở miệng nghe ngứa tai.
Cậu Hoàng mặt đực nghẹn họng nhìn thầy lang, Ngọc thấy cậu mạt đen cô ta vội nói:
– Cậu đợi ông bắt mạch xong rồi biết, đừng làm phiền ông.
Cậu Hoàng nghe thế hòa hoãn qua một bên ngồi, ông thầy lang không biết sáng ăn phải ớt hay tiêu mà không sợ nhà người ta loạn ông khẽ hừ:
– Hừ….. Gớm nghe vợ lẽ thế này mà vợ cả đánh con người ta không khác người chết.
Cậu Hoàng vừa ngồi xuống ghế bị một cáu nói làm nổi khùng hét lên:
– Ông nói cái gì hả? Ông làm thầy lang thì lo bắt mạch đi nhiều lời làm gì.
– Miệng tôi thích tôi nói cậu cấm.
– Ông!!
– Tôi làm sao? Cậu hỗn vừa phải không tôi đi về cho cậu tự khám cho cô ta.
– Ông thử xem?
Cậu Hoàng thách thức, ông thầy lang nổi tiếng khó tính, ông không nói thêm đứng dậy cầm hòm thuốc đi ngay.
Cậu Hoàng trơ mắt nhìn, Ngọc bụng dưới đau khóc lóc gọi cậu:
– Cậu, em đau quá cậu không được để ông ấy đi, ông ta đi rồi ai bắt mạch cho em đây.
Cậu Hoàng lúc này mới biết mình vừa rồi quá lời, cậu chạy đi ra ngoài đuổi theo ông thầy lang nói:
– Tôi xin lỗi được chưa, ông quay lại bắt mạch cho vợ tôi đi.
Ông thầy lang chân như dính mỡ lợn đi càng nhanh, ông không thèm tiếp cậu, cậu Hoàng vội vàng quát:
– Ông đứng lại cho tôi.
Cậu càng gọi ông càng đi nhanh, lên tới gian trên ồn gặp ông Tũn thẳng mặt phê phán:
– Ông Tũn tôi thực nể ông về khoản lo cho gia đình nhưng ông dạy con tôi càng bội phục. Ông có thằng con trai đầu óc nhét đất vào chứ nó không có não….
….. Trên đời côn đồ hay trộm cướp chúng nó không đánh vợ như con ông đánh con dâu, vì một đứa vợ lẽ lại xuống tay ác độc với người vợ kết tóc thật buồn cười. Tôi cảm thấy ông bà nên chuẩn bị tâm lý nhà ông Tẫn họ tới hỏi duyên cớ đấy.
Ông Tũn ngơ ngác, con trai ông lại phát điên nữa sao? Ông mờ mì hỏi:
– Con dâu tôi vết thương có nặng không?
Thầy lang liếc ông Tũn ôn tồn nói:
– Không nặng lắm may con trai ông dừng tay kịp không con dâu ông không gãy xương thì rạn xương.
Ông Tũn mặt càng đặc sắc, con ông đánh con dâu nặng vậy sao? Trong lòng ông gọi tên thằng con bất nghịch chửi sối xả.
Ngoài mặt ông ân cần nói:
– Ông cis cách nào giúp con bé nhanh giảm đau cùng tan nhanh vết bầm tím không?
Thầy lang qua một hồi nói chuyện cùng Mận ông tinh ý đại khái nhìn ra tính cách của cô, ông chỉ cảm khái một câu: ” Sâu không thấy đáy”.
Ông lắc đầu trả lời:
– Cái này còn xem con trai ông tâm tình nữa.
Ông Tũn mặt già đỏ hết, ông tức đến nghiến răng, từng tuổi này rồi vì con hư mà người ngoài họ cười vào mặt.
Truóc khi đi thầy lang còn tri kỷ nói ông Tũn mau gọi bà đỡ đến nhà đi là vừa, con dâu thứ hai nhà ông vì tham ăn, ngon cái miệng hại cái thân. Hiện tại cis dấu hiệu đẻ non không nhanh chỉ sợ cả mẹ cả con đèu không giữ được.
Ông Tũn nghe xong chỉ biết tâm bốc hỏa ông chửi um lên gọi bà cả Quý:
– Mẹ thằng Hoàng đâu rồi, nhanh đi kêu bà đỡ đi, loại thứ hay ăn nhác làm, miệng ăn ngon không giữ mồm hại cả đứa bé trong bụng.
Bà Quý nghe xong chỉ biết nghiến răng cho người đi gọi bà đỡ cuối thôn.
Cả nhà loạn thành một đoàn, gian nhà dưới Ngọc la hét ôm bụng gào khóc, cậu Hoàng vừa lo vừa tức giận. Cậu trong đầu không ngừng câu nói thầy lang chửi cậu hành hạ vợ cả. Cậu Hoàng ngồi một bên nắm chặt tay tức tối chỉ muốn lên gian chất vấn cô.
Khổ Ngọc kêu gào cậu đi không được!
Mận thảnh thơi nằm trên giường chờ con Duyên đi làm việc sau về lấy thuốc bôi cho cô.
Buổi chiều thằng Đậu đem cơm cho cô ăn sau dọn dẹp, Mận chờ mãi tới giờ Dậu con Duyên mới hớn hở chạy về.
Nó vừa vào gian đã mồm năm miệng mười nói không ngừng:
– Mợ ơi, chuyện tốt.
Mận bình thản uống nước hỏi:
– Chuyện gì làm em vui, mà em làm xong việc chưa?
– Em làm xong rồi, ngày mai đảm bảo như mợ mong đợi.
Mận ừm tiếng tiếp tục thưởng trà, mắt nhìn ra ngoài, con Duyên tự chắt nước xong nói:
– Mợ người làm đồn cô ta đẻ non, đứa bé đẻ ra không có hơi thở bị vú Lam đưa ra bãi tham ma chôn rồi.
Mận nắm chặt chén trà khó hiểu:
– Sao tự nhiên đẻ non?
Con Duyên khinh thường thuật lại:
– Mợ ở trong nhà không biết là phải, khi nãy thằng Đậu nói cho em đấy. Mợ không nhớ sáng sớn cậu kiếm chuyện với mợ sao, thời gian cậu đánh mợ cô ta sai người hầm gà với ngải cứu để ăn, ai biết tham quá hay gì ăn hết cả con gà cả cân sau lúc thằng Đậu nói với ông bà có mợ ở đó là đau bụng. Thầy lang bốc thuốc cho mợ sau qua bắt mạch lại bị cậu Hoàng làm tức giận chạy đi về, sau nói cho ông cô ta sắp đẻ nói đi gọi bà đỡ. Khổ cái….
– Khổ cái gì?
– Khổ bà cả đi gọi bà đỡ, bà ấy đi đỡ đẻ cho một nhà trong thôn cả canh giờ sau mới tới. Sau cô ta do ăn nhiều, trước không muốn đi lại. Đau quá không có sức dặn mãi mới đẻ ra thì đứa bé không thở, là bé gái không phải con trai.
Mận trầm ngâm nói:
– Chửa đã hơn bảy tháng không biết giữ mồm, thật là chết tự cái mồm mà ra. Ngải cứu ai cho bà có chửa ăn? Người hầm cho cô ta không nhắc?
Con Duyên lắc đầu giải thích:
– Không phải không nhắc mà có nhắc bị cô ta chửi.
Mận cười mỉa:
– Thế thì tại cô ta, chỉ tội đứa bé.
– Đã vậy giờ cô ta khóc lóc nói mợ hại cô ta.
Mận nhếch mép:
– Cô ta nói vậy?
– Vâng!
– Có ai tin không?
– Hai bà cùng ông chửi cho, nói cô ta không biết làm vợ, do mình lại đổi cho người khác, cái đức hạnh làm người ghét.
– Thầy mẹ nói vậy nhưng cậu ta không nghĩ vậy, mấy ngày sắp tới có vẻ sôi nổi hơn đấy.
Con Duyên lo lắng quan tâm cô:
– Mợ, cậu ấy sẽ đánh mợ nữa sao?
– Em nghĩ có hay không?
– Em không biết.
– Vậy không cần đoán nữa , em đi ăn đi sáng sớm mai về nhà cùng tôi.
– Vâng, vậy em đi ăn sau về bôi thuốc cho mợ.
– Ừ đi đi.
Cô phủi tay cho con Duyên đi, Mận tập tễnh đi vào buồng, nhìn căn buồng lòng phiền muộn thêm nhiều.
—–
Cậu Hoàng ở trên nhà cãi nhau cùng thầy mẹ sau cậu đi về gian của Ngọc, bước vào tới đã nghe tiếng khóc than:
” Độc phụ, cô giết con tôi, con tôi khổ quá mà….!”
Cậu Hoàng đi tới giọng mềm nhự khuyên nhủ:
– Em nín đi, con không có đứa này thì có đứa khác.
Ngọc dãy nảy hét:
– Cậu đây là muốn ghét bỏ em?
Cậu Hoàng cố nhịn giải thích:
– Không có, tôi ghét em sao xuống đây với em, em nói cẩn thận người khác nghe họ cười.
– Cậu sợ ai cười? Là con độc phụ kia sao?
– Không phải!
– Cậu gắt với em, cậu đau lòng vợ cả? Cậu hứa đều hứa suông.
Cậu Hoàng kiên nhẫn nói:
– Tôi gắt với em lúc nào, em vừa đẻ non sức khỏe yếu nghỉ ngơi sớm cho tốt.
Ngọc bám riết không bỏ mắng cậu ta:
– Cậu biết em đẻ non là ai hại cậu không nói gì, cậu đây là ghét em, cậu thương vợ cả, con điếm đấy nó hôm nay cho cậu ăn phải cái gì hả?
– Em nói như vậy mà được à? Tôi cãi thầy mẹ xuống đây với em, em không hiểu còn mắng tôi.
– Cậu thương em thì đòi công bằng cho mẹ con em, con điếm kia nó làm em đẻ non cậu làm ngơ.
Cô ta khóc càng lớn miệng quàng quạc réo rắt:
– Tôi khổ quá mà, chồng nói chồng yêu cuối cùng không được cưới hỏi đàng hoàng mà đi cửa sau. Một con nó còn nhỏ hơn tuổi nó đè trên đầu, có đứa con nó ghen ghét nó hãm hại giờ nói chồng còn bênh vợ cả ….. Tôi đây là số gì mà khổ như này cơ chứ….
Cậu Hoàng vỗ cái trán gắt lên:
– Em thôi ngay đi tôi đau đầu lắm, nói đi nghỉ cho khỏe thì đi nghỉ khóc với trả kêu…
Ngọc mắt to không dám tin nhìn cậu, cô ta đẩy cậu chỉ mặt cậu chửi:
– Cậu là thằng tồi, tôi đi theo cậu, yêu cậu, hầu hạ cậu mấy năm trời không tiếc chửa trước cho cậu đứa con giờ cậu chửi tôi như thế hả?
– Tôi không chửi em, em nghe không rõ à? Em vừa đẻ đi nghỉ sớm đi, tôi hôm nay cũng mệt mỏi lắm em làm vợ tôi em không hiểu cho tôi sao? Tôi không thương em thì xuống đây làm cái gì? Tôi thương cô ta sao đánh cô ta, tôi thương em sao em không hiểu?
Ngọc bị cậu quát to ngậm miệng nằm xuống khóc nức nở, cậu Hoàng hết cách, tắt đèn dầu lên giường ôm cô ta vào lòng an ủi:
– Nín đi, tôi cãi thầy mẹ cũng vì em, em đừng làm tôi thất vọng.
Ngọc nằm trong lồng ngực cậu oán giận nhìn bóng đêm ngầm rủa:
” Mận, con điếm mày hại con tao, tao không cho mày ngày lành trong nhà này….”