Mợ Mận

Chương 1




Xoảng…..Xoảng!

” Khốn nạn!”

Một tiếng chửi thề vang lên trong gian nhà chính nhà ông Tẫn, bà Vui mặt xanh mét nhìn chồng, hai đứa con ngồi ở chõng khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng.

Nhà ông Tẫn tổng có ba người con hai gái một trai. Con gái lớn 17 tuổi tên Mận, con gái thứ hai tên Hậu 15t, con trai út tên Vinh 13t.

Nhà ông là phú hộ thôn Hoài, trong nhà của ăn của để đầy đủ, ở trong thôn xem giàu nhất, so nhà giàu trên huyện lại chỉ thể nói như muối bỏ biển.

Cả nhà ông đang đau đầu cùng nhau nhìn sính lễ trầu cau mâm đồng nhà trai đem đến sáng nay ở chõng gian kế.

Cái Hậu lo lắng hỏi:

– Thầy, nhà ông Tũn thôn bên là khinh thường nhà ta sao? Ai đời nhà ai có chuyện cưới vợ còn cho vợ lẽ chui cổng sau chứ. Nhà ông ta làm vậy không nghĩ đến danh dự của chị Mận hay sao?

Ông Tẫn hỏa chưa hạ con gái thứ lại đổ thêm. Ông cười gằn nhìn đồ sính lễ hỏi cưới con gái khó khăn nói:

– Thật buồn cười, một ngày rước hai vợ, con nghĩ chị con còn thanh danh? Ngoài thôn từ khi sáng cái sính lễ này hạ xuống đã không còn rồi nói gì tới trong thôn thị phi này!

– Ông xem chứ con gái đã vì chờ thằng Hoàng mà trở thành lỡ thì. Nói đi làm ăn trên huyện giờ về cưới lại có vợ lẽ không tính còn có cái bụng lớn về như này con gái tôi chết chứ sống làm sao đây? Chờ cuối cùng chờ cái vợ lẽ, chờ cái bụng chửa bảy tháng.

Bà Cúc đau lòng con gái, con đứt ruột đẻ ra nuôi lớn chỉ mong con có một tấm chồng an ổn ai hiểu nổi ra nỗng này. Con bà gả chồng. Người chồng xem như người quen giờ có con ngoài trước. Bắt bẻ đủ điều muốn con bà vào cửa trước vợ lẽ cùng đi cửa sau vào. Nói hay con bà là vợ cả nói gở con bà không bằng người bụng lớn.

Ông Tẫn càng khổ sở, làm cha làm mẹ ai không thương con. Việc cưới xin này nhà ông ném mặt mũi không còn gì. Con tai tiếng một thầy mẹ tai tiếng 10.

– Bà nói tôi phải làm sao đây? Tôi thương con nhưng giờ con bé 17 rồi, tuổi gả chồng đẹp nhất đã qua, ba tháng nữa là tết con bé tới tuổi 18 nếu nói tuổi mụ là tuổi 19. Trong thôn người ta bàn tán, gái lỡ thì càng khổ hơn. Vì đợi chỉ vì đợi cuối cùng ngã vào vũng bùn này. Bà nói tôi phải làm sao đây? Cái mặt già này phải làm thế nào ?

Ông Tẫn lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài, ông không biết phải làm sao nữa, trả lại sính lễ con ông sẽ mang tiếng chê chồng, mà nhận con gái ông cuộc đời về sau phải làm sao?

Vợ ông thương các con 10 thì ông cũng thương các con như vậy.

______

Tại nhà ông Tũn!

” Bang”

– Bà làm mẹ mà làm cái việc gì vậy hả? Đàn bà chửa kễnh cái bụng còn đòi hỏi là sao hả?

– Ông thấy đó giờ con nó thích, nó yêu con Ngọc chứ không phải con gái bạn làm ăn với ông. Dẫu sao con Ngọc đã chửa bảy tháng sắp đẻ, chỉ vào cửa hơn hai tháng trong nhà liền có cháu nội rồi.

Ông Tũn cùng vợ cả đang tranh chấp việc cưới xin. Ông Tũn, ông Tẫn vừa là bạn vừa là mối làm ăn từ 4 năm trước hai nhà định ra việc cưới gả. Con trai ông Tũn cậu Hoàng hơn con gái ông Tẫn 3 tuổi. Lẽ ra nên cưới ngay 4 năm trước sau vì cậu Hoàng nói muốn lên huyện học hỏi việc buôn bán thêm cho hẹn 3_4 năm cậu về hai nhà hạ sính. Cậu xin cưới Mận về làm vợ.

Mận không cãi lời thầy mẹ, quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đó đã có từ xa xưa. Cô ở trong nhà theo thầy đồ học đọc sách, học thêu thùa may vá đợi chờ người chồng làm xa tận huyện. Chờ ngày về làm vợ cậu vẻ vang!!!

Ai biết chờ đợi cô là sự thờ ơ của cậu Hoàng, chờ cô là cái bụng chửa bảy tháng của người phụ nữ khác với người đàn ông sắp làm chồng mình.

Sự việc sẽ không đến mức khó khăn, cậu Hoàng vì người phụ nữ tên Ngọc, cậu đồng ý đem sính lễ cưới Mận làm vợ với điều kiện một ngày đón dâu, vợ cả bước cửa chính, vợ lẽ đi cửa hông. Cậu nói cậu sắp lên làm thầy, cậu muốn đứa con sinh ra Mận phải nhận xem như con ruột.

Đàn ông năm bảy vợ không ai dị nghị nhưng cả nước không nhà ai cho vợ lẽ cùng đi, cùng ăn cùng ngồi với vợ cả. Chưa kể chửa trước không bị cạo đầu bôi vôi trầm sông là may mắn.

Đây lý lẽ ngang ngược đòi hỏi quá, không nghĩ cảm nhận của người khác !!!

Ông Tũn càng nghe càng nổi nóng, ông từ hôm qua nhìn người phụ nữ cõng cái bụng to tướng bước vào cổng cho ông xdm mặt ông đã tức muốn hôn mê. Hôm nay vợ ông đi gửi sính lễ nhà gái ăn nói bậy bạ khiến ông không còn mặt nhìn thông gia.

– Đàn bà ngu dốt, bà nghĩ làm vậy là hay lắm à? Bà là vợ cả, người vợ lo toan cho cái gia đình này trong nhà còn các con về sau gả chồng, cưới vợ. Bà tưởng việc này sau thằng Tân sẽ cưới vợ dễ? Nó đã 18 tuổi đang nhìn xem nhà ai con gái ngoan hiền xin cưới. Anh làm việc cả làng chửi thì ai còn muốn bước chân vào nhà mà làm dâu? Không lẽ họ gả con họ vào lại giống cái Mận thấp hơn vợ lẽ cả cái đầu? Nuôi con vợ lẽ cho chồng khi vừa vào cửa? Ngu si tưởng hay lắm à? Mẹ nào con nấy!

Cậu Hoàng nói ra từng lời nhẫn tâm máu lạnh:

– Thầy, con yêu Ngọc, mấy năm nay con ở huyện học tập Ngọc luôn chăm lo bữa cơm, bộ quần áo cho con. Cô ấy vì có chửa trước là con không tốt, nếu không vì thầy con sẽ không lấy Mận, người phụ nữ cửa cổng không ra. Mặt mày ra sao con còn chưa nhìn thấy thầy nghĩ con yêu thương nổi người đàn bà nhu nhược như vậy?

Ông Tũn mặt đỏ căng chỉ mặt con trai:

– Mày!!!! Thằng mất dạy, tao dạy mày đồi bại như thế à? Tao nhận tao cũng có 2 vợ nhưng tao không làm cái chuyện mất mặt như mày. Mày nghĩ cho kỹ nam có quyền nhưng không có chuyện làm bẩn danh dự con gái nhà người khác. Mày tính là thứ gì? Cái Mận nhà nó cũng phú hào, con gái lớn, ngoan hiền giữ đức. 4 Năm nay nó không ra cửa ở trong nhà học tập để chờ mày, mày nhìn lại mặt của mày xem? Đẹp chưa? Xấu hổ không biết còn mở miệng nói, tao nói cho mày biết cái loại điếm nó mãi chỉ là điếm không bao giờ so được mâm son thếp vàng biết chưa?

Cậu Hoàng không phục cãi lại :

– Con không sai, lời hứa là gì? Chưa hạ lễ con muốn lấy ai là quyền của con, con biết thầy là ngại với ông Tẫn. Con nể mặt không chê cô ta lỡ thì ngả sính cưới vào cửa rồi còn than cái gì nữa? Không vì thầy Ngọc sẽ không phải cúi đầu làm lẽ.

– Mày…..Mày đúng là đủ lông đủ cánh rồi, cái mặt già như tao cũng phải xin mày. Tao vẫn câu kia. Mày muốn cưới con Ngọc tao không cấm nhưng nhớ lấy con dâu trong mắt tao chỉ có một mình cái Mận còn loại điếm chửa bụng kễnh ra đó tao xem như kẻ ăn người ở trong nhà.

Ông Tũn nói xong lời nói tức giận phất tay rời đi. Ông không đi ngay mà đứng thêm một khắc nữa ông không dám nói chính bản thân còn chịu nổi. Con mất dạy do thầy mẹ không biết chỉ bảo. Lỗi cha mẹ mà ra, ông trách ai được!

______

– Tiểu thư, tiểu thư……Mở cửa cho em!!!

– Chị Mận, chị ra ngoài ăn cơm đi, một ngày một đêm rồi chị không ăn thầy mẹ lắng!

Hai giọng nói thúc giục ngoài cánh cửa gỗ, Hậu cùng con Duyên con ở bên cạnh Mận đồng thời gọi.

Trong gian buồng nhỏ, người con gái bóng lưng cô đơn trên người mặc bộ váy tứ thân lục sắc ánh mắt nhìn vào chiếc váy tứ thân đỏ thẫm tự tay may, tự tay thêu cho chính mình váy cưới.

Ánh mắt đượm buồn, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng ngần, tóc dài xõa ngang lưng đen óng, khóe miệng mỉm cười nhạt đầy tâm sự. Người con gái này không phải ai khác, cô chính là người phụ nữ bạc phận con gái lớn nhà ông Tẫn, tên Mận.

Rầm ….Rầm!!!

– Chị Mận mở cửa, chị đừng làm chuyện gì dại dột. Thầy mẹ sẽ cố gắng để bàn lại chuyện này.

Cạch…..

Tiếng mở cửa ra, Hậu cùng con Duyên ngây ngẩn nhìn người con gái trước mặt mà lòng càng đau, chị gái, tiểu thư nhà họ hiểu chuyện quá khiến người khác bất an.

Mận xoay người đi vào giường ngồi xuống im lặng, con Duyên tức giận đến giậm chân bất bình nói:

– Tiểu thư, em thấy tiểu thư hiền quá, chuyện này cậu Hoàng hoàn toàn vô liêm sỉ, rõ ràng nói tiểu thư chờ giờ lật mặt không nhận còn nói tiểu thư là gái lỡ thì…..

Con Duyên đau đầu với tiểu thư nhà mình, từ hôm qua sau khi biết sính lễ hạ thêm điều kiện đến giờ hột cơm không ăn, giọt nước không uống, cứ thờ ơ như không có chuyện gì nó chỉ biết tự than vãn.

– Theo em tôi nên đi tới nhà cậu ấy khóc lóc kể lể? Hay em muốn tôi làm sao?

Cái Hậu, con Duyên nhìn cái mặt vô cảm của Mận mà chỉ muốn nhảy dựng lên chửi ầm.

Cái Hậu hỏi:

– Chị thật sự không lo lắng?

Mận cười nhạt nhìn chiếc váy cưới trả lời:

– Lo thì được gì? Thầy mẹ không lui sính được, em muốn chị phải làm sao?

– Chị ….. cậu Hoàng đã làm việc này chị gả về bên đó ngày sau……thật là em nên nói gì mới để chị hiểu đây!

Mận lông mày khẽ nhếch, tâm cô biết cô đang ở hoàn cảnh nào, cô hiểu bản thân hiện tại xấu hổ cỡ nào.

Chuyện sính lễ cô không lên gặp mặt cô chỉ nghe con Duyên thuật lại, cô không biết người phụ nữ kia đẹp cỡ nào mà khiến người đàn ông hứa hẹn đến thất hứa như cậu Hoàng sa ngã không tiếc mang tiếng xấu cùng kéo cô xuống vũng bùn lầy này.

– Không có gì thay đổi 4 ngày sau cậu ấy tới đón dâu, chị là vợ cả của cậu ấy, hơn 2 tháng sau sẽ lên chức mẹ.

Cái Hậu chọn lựa im lặng, nó nhìn ra bờ vai cô run run, chị gái nó đang tự gồng mình lên đối diện với sự thật bị chồng sắp cưới khinh thường.

Bờ vai này cô đơn, trái tim này mạnh mẽ tới đâu cũng không thắng nổi sự đả kích cùng sự nhục nhã này.

Lá cây theo gió mùa thu rụng khắp nơi tận sâu đáy lòng muốn cất tiếng hỏi người:

” Mệt không?”

” Đau không?”

” Cô đơn không?”

Gió muốn trả lời người:

” Đau chứ!”

” Cô đơn lắm!”

” Mệt, rất mệt mỏi!”

Ông trời trêu đùa người con gái, mấy ai nguyện chờ đợi 4 năm thời gian mặc cho thanh xuân rần trôi qua….

Thanh xuân trôi nhanh lắm, trái tim yếu mềm lắm, nước mắt chảy ngược mấy ai thấy?

Lấy người không yêu mình liệu có hạnh phúc? Cuộc đời này, cuộc sống vợ chồng sắp tới sẽ là phúc hay họa?

– Thôi hai em đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.

Hai đứa không tình nguyện bước ra khỏi căn buồng nhỏ, đáy mắt thu hết tất cả, tiếng đóng của khẽ vang. Mận đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn cảnh sắc ở ngoài, cô cười chua chát, lời nói của em gái cô hiểu mà không có lựa chọn. Cô không thể để thầy mẹ khó xử. Sinh ra là phận đàn bà, cả đời này cô chú định gả đi làm vợ người khác. Sướng khổ do trời định!!!!