Mộ Lang Bách Hoa Tu

Mộ Lang Bách Hoa Tu - Chương 18




Khuê Mộc Lang vững vàng đỡ lấy Tuyết Họa Nhi, đứng trên mái cong của Yêu Tiên đài cùng Khổng Tước quân và A Loan, tạo thành thế chân vạc.



Tuyết Họa Nhi cảm thấy chân mình đang giẫm lên một viên ngói lưu ly mong manh như một miếng băng mỏng, nên động cũng không dám động nhẹ, mặc cho Khuê Mộc Lang ông nàng vào trong ngực, vô cùng tự giác buông tha cho việc giãy dụa. Bị một con yêu quái ôm lâu một chút, còn hơn là bị ngã xuống thành cái bánh thịt. Lại nói, số lần ôm ôm ấp ấp này càng lúc càng nhiều, cho nên cũng đành mặc kệ.



Giờ phút này, trong bóng đêm, trăng thanh gió mát. Tuyết Họa Nhi lại cảm khái, từ khi xây dựng Yêu Tiên đài tới nay, đã không mời được vị tiên nhân nào, mà ngược lại, còn mời đến ba con yêu quái. Hơn nữa, lại còn là ba con yêu quái đang luẩn quẩn trong tam giác tình yêu. Nàng là một phàm nhân bị kẹp ở giữa, thì có vẻ không thích hợp cho lắm. Nhưng mà, cho dù nàng có muốn rời khỏi, cũng không có khả năng, đành phải cố chịu đựng nghe ba con yêu quái này gỡ bỏ khúc mắc tình cảm như thế nào.



Khổng Tước quân cúi đầu, dường như có tật giật mình, xấu hổ, nũng nịu nói: "Khuê Mộc Lang, ngươi tới đúng lúc lắm. Câu nói lúc nãy của ta, vốn dĩ dù có bị đánh chết ta cũng sẽ không nói ra. Nhưng không ngờ, ông trời đã thương xót cho một mảnh si tình của ta, nên đã khiến ngươi đúng lúc nghe thấy." Dường như hắn cũng hiểu, thứ tình cảm như vậy mà mở miệng nói ra thì quá mức không thích hợp, nên chỉ dám nói lắp ba lắp bắp, làm cho người nghe cảm thấy rùng mình buồn nôn.



Người thổ lộ đã gian nan thể hiện tình cảm, khẳng định là người kia sẽ không chấp nhận. Tuyết Họa Nhi cứ nghĩ rằng Khuê Mộc Lang sẽ từ chối trước mặt mọi người, nhưng không ngờ hắn lại cười nhẹ, thản nhiên nói: "Vũ Tường, kỳ thật, ta cũng có một câu luôn muốn nói với ngươi, thật khéo, vừa vặn chính là câu nói vừa rồi của ngươi."



Tuyết Họa Nhi lại nổi da gà đầy người, mặc dù rất sốc, nhưng mà vô cùng khâm phục dũng khí của hắn, rất quyết đoán! Khuê Mộc Lang quay đầu, nhẹ nhàng cười với nàng, bàn tay đỡ eo nàng, siết chặt vào người hắn.



Tuyết Họa Nhi cảm thấy, da gà trên người, dường như lại nhiều hơn một chút.



A Loan khóc than một tiếng, rồi lao tới đánh. Bình thường, tiết mục đều là hai nữ tranh một nam, hoặc là hai nam tranh một nữ, còn một nữ và một nam tranh một nam nhân như thế này thì quả thực là không nhiều lắm. Nhưng Tuyết Họa Nhi lại không có tâm trạng để xem trận náo nhiệt hiếm lạ này. Trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng, nàng ấy đang muốn giết tình địch diệt khẩu hay sao? Nàng kìm lòng không đậu lo lắng thay Khuê Mộc Lang, thuận tiện cũng lo lắng cho bản thân. Thành môn thất hỏa, ương ngập trì ngư*, vạn nhất nàng ấy lỡ tay, cũng thuận tiện giết luôn nàng, thì nàng thật đúng là bị chết oan.



(* - Thành môn thất hỏa, ương ngập trì ngư: cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá tương tự với câu: trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết của Việt Nam.)



Khuê Mộc Lang thản nhiên cười, ngón tay nhấc lên, một luồng sáng màu vàng chiếu thẳng về phía A Loan. A Loan nhanh chóng né người ra, tránh được luồng sáng. Trong tay lại biến ra một thanh bảo kiếm sắc bén sáng loáng. Tuyết Họa Nhi thét lên kinh hãi, trơ mắt nhìn thanh bảo kiếm đã sắp đâm trúng Khuê Mộc Lang. Nếu Khuê Mộc Lang chết, thì nàng cũng bị biến thành một cái bánh thịt rồi.



Khuê Mộc Lang lại cười, nói: "Vũ Tường, ngươi trêu chọc đào hoa thì tự ngươi đi mà giải quyết. Nợ nần giữa chúng ta, ngày mai ta chờ ngươi tới rồi sẽ tính sổ. Ta đi trước."



Nói xong, hắn lập tức túm lấy Tuyết Họa Nhi, biến thành cơn gió bay đi.



Liên tiếp chạy trốn, rồi lại liên tiếp bị bắt. Hiện giờ, Tuyết Họa Nhi cũng không còn cảm thấy quá thất bại hay mất mát nữa, nghiễm nhiên vô cảm đến mức bình nứt không sợ vỡ rồi. Lại nói, nàng vào vào ra ra động Ba Nguyệt này mấy lần, giờ cũng đã quen thuộc, giờ được trở về, không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết.



Khuê Mộc Lang ngồi trước bàn, bưng một ly trà, cười tít mắt đánh giá nàng. Nàng cũng không sợ hắn, dường như vài lần ân cứu mạng của hắn, khiến hắn trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều.



"Về nhà cảm thấy thế nào?"



Tuyết Họa Nhi vội nói: "Tốt lắm, nhưng nếu như Khuê Mộc Lang không đưa ta về đây thì sẽ tốt hơn."



"Là sao? Nếu không đưa nàng về đây, vậy nàng định ở lại hoàng cung làm quả phụ hay sao? Vũ Tường cũng quá mức hồ đồ, tự nhiên lại biến nàng thành Phò mã."



Tuyết Họa Nhi vô cùng buồn bực nói: "Lang quân, thật ra thì, làm quả phụ vẫn tốt hơn nhiều so với bị ăn."



Hai mắt Khuê Mộc Lang sáng lên, bật cười thành tiếng: "Thật sao? Chờ đến lúc ta nếm qua rồi nói sau."





Trong lòng Tuyết Họa Nhi chợt cảm thấy lạnh lẽo, đúng là tên yêu quái nhẫn tâm mà, nói đến ăn thịt người mà vẻ mặt còn sung sướng thích ý, phong hoa tuyết nguyệt như vậy. Chẳng lẽ, mấy ngày nay ở chung, hắn không có chút thương tiếc nào với nàng sao? Quả nhiên, nói giao tình với một con yêu quái là chuyện vô ích, vẫn nên đừng hi vọng gì thì hơn. Nàng nhớ đến một lần bỏ trốn cuối cùng quý trọng còn lại. Bảy lần, thực không đủ mà.



"Vừa rồi, Vũ Tường nói như vậy, rồi ta cũng đáp lại hắn như thế, nàng có biết vì sao không?"



Tuyết Họa Nhi "Ừm" một tiếng, đương nhiên là ta biết, các ngươi lưỡng tình tương duyệt, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thích hợp để thổ lộ cùng nhau.



"A Loan cứ thích dây dưa cùng hắn, nói thế nào, khuyên thế nào, trốn thế nào cũng không được. Vừa rồi, Vũ Tường bị dồn ép đến mức nóng nảy, mới nghĩ ra hạ sách này, nói hắn không thích nữ nhân. Ta cũng coi như biết thời biết thế, giúp hắn một chút. Chỉ mong A Loan có thể hoàn toàn hết hi vọng."



Tuyết Họa Nhi tò mò liếc nhìn hắn một cái, nói thầm, ngươi nói cho ta biết những điều này làm gì. Ngươi thích người nào hay không thích người nào, ta thật sự không quan tâm, Khổng Tước quân thích nam nhân hay nữ nhân, ta lại càng không quan tâm. Ta chỉ quan tâm, lần chạy trốn sau cùng này phải làm thế nào mới có thể thành công.



Khuê Mộc Lang thấy biểu tình của nàng không có một tia dao động, hơi hơi bất mãn. Khóa Dung Đan này thật sự là làm lỡ việc mà. Ài!




Vì vậy, hắn đành phải nói thẳng: "Ý của ta là, ta không thích nam nhân. Ta chỉ thích nữ nhân."



Nàng vẫn mang vẻ mặt "chẳng liên quan tới ta", hơn nữa còn có chút không tập trung.



Khuê Mộc Lang nổi giận, hận không thể bước đến phi lễ để cho sắc mặt bình tĩnh của nàng bị dao động một chút, rồi đỏ bừng bừng. Trong lòng hắn nghĩ vậy, tay cũng lập tức di chuyển, giữ lấy bàn tay nàng, cười nói: "Dường như bây giờ, nàng chẳng còn sợ ta nữa rồi. Trở về đây cũng đã tự nhiên thoải mái giống như trở về nhà vậy . Nàng đang nghĩ gì thế?"



Tuyết Họa Nhi rút một ngón tay ra khỏi tay hắn, tiếp theo lại cố gắng rút thêm một ngón, rồi một ngón nữa. Không biết do nàng dùng sức hay là đang thẹn thùng, mà sắc mặt quả nhiên đã đỏ bừng.



Khuê Mộc Lang hài lòng ngắm nhìn, tiếp tục nắm lấy tay nàng, sau đó lại hứng thú nhìn nàng rút từng ngón tay ra. Khuê Mộc Lang cứ chờ cho nàng rút được bốn ngón tay, lại nắm toàn bộ bàn tay nàng. Cứ như vậy vài lần, nàng đành phải bỏ cuộc, sắc mặt đỏ rừng rực, mí mắt cũng không dám nâng lên. Lúc này, Khuê Mộc Lang mới buông tha cho nàng, cười hì hì vô cùng đắc ý.



"Lang quân vẫn nên đi nghỉ sớm đi."



"Ừm, được. Chúng ta cùng đi nghỉ."



Tuyết Họa Nhi biến sắc, vội vàng xua tay: "Không, thế này không được ổn cho lắm. Ta vẫn nên về phòng mình thì hơn."



Khuê Mộc Lang nghiêm túc nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên, có gì mà không ổn?"



Tuyết Họa Nhi vội la lên: "Quả thực là vô cùng không ổn, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ, ta sợ sẽ phá hỏng thanh danh của Lang quân."



Khuê Mộc Lang nhoẻn miệng cười, thập phần tuấn mỹ.



Hắn dịu dàng nói: "Hiếm khi nàng suy nghĩ cho ta như vậy. Ta mặc kệ thanh danh có thuận tai hay không." Nói xong, hắn đến bên cạnh nàng, kề sát cánh tay nàng. Mùi hương trên người hắn nồng đậm hơn, dường như đang muốn bao vây cắn nuốt nàng.




Ngươi không sợ, nhưng mà ta rất sợ. Tuyết Họa Nhi kích động xoay người đi, mặt lại đỏ bừng.



Khi về phòng, nàng nằm trên giường mà cảm thấy phiền muộn buồn bực vô cùng. Lần chạy trốn cuối cùng này phải làm sao mới tốt đây? Khổng Tước quân thì không thể trông cậy vào được rồi, không những không trông cậy gì được, mà ở cùng hắn, tình hình chỉ có tệ hơn.



Mà Khuê Mộc Lang thì lại có vẻ là người mưu hay chước giỏi, lần nào cũng bắt được nàng. Nàng âm thầm thở dài, nghĩ đến một biện pháp tiêu cực, đó chính là không chạy. Không chạy, vậy thì vĩnh viễn cũng không có lần thứ bảy. Hắn sẽ không ăn được nàng.



Đây là lựa chọn khi đã tuyệt vọng, không còn cách nào khác. Trước khi có thể nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, có thể thành công, thì quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì chỉ còn đường chết. Quyết định như vậy xong, nàng cũng cảm thấy mệt nhọc. Một đêm này thật đúng là lộn xộn rối ren, trải qua không ít sợ hãi.



Ngày hôm sau, mới sáng sớm, nàng vừa mở cửa ra đã thấy một khuôn mặt không lấy gì làm tốt đẹp. Mặc dù hắn cười xán lạn đến mức phong vân cũng phải biến sắc, nhưng thực sự Tuyết Họa Nhi chỉ muốn giẫm cái bản mặt chuyên đi gây chuyện thị phi kia dưới lòng bàn chân, rồi ra sức chà đạp một phen.



"Tuyết Họa Nhi, sớm thế. Khuê Mộc Lang đã dậy chưa?"



"Tự ngươi xem đi."



"Ta sợ hắn đuổi ta ra ngoài."



"Làm sao có thể chứ, không phải đêm qua hai người các ngươi đã thổ lộ tình cảm một cách rõ ràng rồi hay sao?"



Khổng Tước quân lập tức nghiêm mặt nói: "Đêm qua là do bất đắc dĩ mới phải nói với A Loan như vậy, ta và Khuê Mộc Lang trong sạch."



"Trong sạch hay không trong sạch ta đây cũng mặc kệ. Sau này, ngươi đừng xía vào chuyện của ta nữa, ta cũng không quản chuyện của ngươi. Về sau mọi người nước sông không phạm nước giếng."



Khổng Tước quân vội vàng nói: "Ai nha, tấm lòng hiệp nghĩa can đảm của ta! Ta đã vì nàng mà giúp đỡ đến không tiếc cả mạng sống, nhưng nàng lại cứ tuyệt tình như vậy."




Tuyết Họa Nhi lạnh lùng nói: "Ta lại có cảm giác ngươi đang lấy dao đâm vào người ta."



Khổng Tước quân ra vẻ oan uổng muốn chết: "Ta thật sự có lòng tốt mà, lần thứ bảy này, ta đảm bảo với nàng chắc chắn sẽ thành công."



Nhắc tới lần thứ bảy, Tuyết Họa Nhi lập tức tránh hắn thật xa. Có hắn, chắc chắn sẽ không thành công.



"Nợ cũ còn chưa tính mà ngươi đã đến lừa gạt người của ta rồi." Khuê Mộc Lang mở cửa, sắc mặt lạnh nhạt mất hứng.



Khổng Tước quân sờ sờ cái mũi, cười hì hì nói: "Ta thấy ngươi là một tinh quân mà lại đi bắt phàm nhân, thì thật sự không công bằng với nàng chút nào, mà cũng không chứng tỏ được năng lực của ngươi. Ta đã làm cho trò chơi của các ngươi gia tăng thêm độ khó, như vậy mới có tình thú, đúng không?"



Khuê Mộc Lang kiên quyết nói: "Không."




Khổng Tước quân ngượng ngùng, lại sờ sờ mũi, nói: "Đêm qua, phải cám ơn ngươi. Cuối cùng, nàng ấy cũng không thích ta nữa rồi. Hồi ức trước kia, quả thực là một mảnh huyết lệ. Ta bị nàng truy đuổi đến nỗi không có nơi nào để trốn, đành phải ba ngày hai bữa bị ép buộc bế quan tu luyện. Ta, ta nào có dễ dàng gì."



Khổng Tước quân nhìn trời, khóc thút thít một hồi, mới nặng nề vỗ vỗ bả vai Khuê Mộc Lang, trịnh trọng nói: "Bạn chí cốt."



Khuê Mộc Lang cười cười: "Nếu ngươi lại có ý đồ gì với nàng, ta sẽ đi nói cho A Loan, thật ra ngươi vẫn thích nữ nhân."



Khổng Tước quân nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch.



"Khuê Mộc Lang, nếu ngươi dám làm như vậy, ta và ngươi tuyệt giao, tuyệt giao!"



Khuê Mộc Lang cười ha ha, lại nói: "Ta nghe nói, viên Khóa Dung Đan của Hoa Thần kia là do ngươi đi thỉnh cầu, cũng là ngươi cho nàng ăn, có đúng không? Chuyện này xảy ra từ khi nào?"



Khổng Tước quân sửng sốt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.



Khuê Mộc Lang lại cười: "Ai buộc chuông thì người đó phải đi cởi chuông. Ngươi phải chịu trách nhiệm lấy Khóa Dung Đan ra cho ta."



Sắc mặt Khổng Tước quân cực kỳ mất tự nhiên, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Cái này, là do trong lúc vô ý, ta không cẩn thận đã để cho nàng nuốt phải. Kỳ thật, ta cũng có lòng tốt mà, nữ nhân kia không muốn có dung nhan bât lão."



Khuê Mộc Lang cũng không hỏi kỹ nữa, nói: "Chuyện của nàng, đã có ta quan tâm."



"Được rồi, ngươi đi theo ta lấy giải dược đi."



"Ngươi có giải dược?"



"Ta có, nhưng không mang theo bên người, chúng ta cùng nhau đi thôi."



Khuê Mộc Lang cười cười, nói: "Được. Nhân tiện cho tiểu nha đầu kia một cơ hội cuối cùng, để xem nàng chạy như thế nào."



Khổng Tước quân có chút đồng tình nhìn thoáng qua phòng bếp, nói: "Khuê Mộc Lang, làm người phải phúc hậu, ngươi như vậy là hơi quá đáng rồi đó."



Khuê Mộc Lang liếc nhìn hắn đầy ý vị thâm trường, buồn bã nói: "Ta còn phúc hậu hơn so với ai đó, ít ra ta không đào góc tường nhà người khác."



Khổng Tước quân lập tức ngậm miệng, đáp mây bay theo Khuê Mộc Lang.