Mộ Hàn Trọng

Chương 70




Dịch: Lôi Uyển



Đêm dài, trong tiểu viện yên tĩnh có một gian phòng vẫn còn sáng đèn. Ngoài phòng, vệ sĩ hai người một đội đang qua lại tuần tra.



Tín Thế Tĩnh trời sinh thích sự yên tĩnh, tính tình lại có vài phần cổ quái, rõ ràng dựa vào thân phận của hắn, sẽ không nên ở một tiểu viện hẻo lánh như vậy, nhưng đi đến bất cứ đâu hắn vẫn chỉ thích những nơi yên tĩnh. Ở Thạch Nguyên như thế, đến Nhứ Châu này cũng thế.



Đọc được một nửa quyển sách trong tay, cơn buồn ngủ liền kéo tới, ngáp một cái, Tín Thế Tĩnh đứng dậy khép lại quyển sách, hướng phòng ngủ đi đến, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.



Từ chạng vạng gió đã bắt đầu thổi ngày càng mạnh, nghênh diện quét qua trong không khí, mang theo vài phần ẩm ướt.



Ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen che kín, bước chân Tín Thế Tĩnh càng nhanh hơn.



Trong chớp mắt vừa đẩy cửa phòng ra, hắn lập tức giật mình, biến sắc, vừa định lui trở ra ngoài, vài bóng đen liền ‘Xoát Xoát’ như quỷ mị lướt qua trước mắt hắn, ngọn đèn trong phòng mạnh lung lay sau đó tắt lịm, theo sau vang lên tiếng ‘Cách Cách’, cửa phòng sau lưng hắn liền bị người đóng chặt.



Cơ hồ đồng thời, trước mắt Tín Thế Tĩnh xuất hiện một bóng người cao lớn, một tay bịt kín miệng hắn, ngay sau đó liền điểm mấy đại huyệt trên người hắn.



Tín Thế Tĩnh vừa sợ vừa giận, nhưng huyệt đạo đều bị khống chế cũng vô pháp nổi giận, sau một lúc, kinh hoảng trong lòng qua đi, hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.



Không gian bên trong phòng vốn không lớn, mắt dần quen với bóng tối, đồ vật bố trí trong phòng cũng thấy rõ, hắn nhận thấy có hai hắc y nhân xa lạ đang đề phòng đứng ở hai bên trước mặt hắn, cộng thêm hắc y nhân sau lưng đang dùng tay che miệng hắn, tổng cộng có ba người.



Cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo kề sát nơi yết hầu không hề thoải mái, nhưng Tín Thế Tĩnh không thể lộn xộn.



Hành động một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, hoàn toàn có thể đợi chính mình ngủ say sau đó lẻn vào giết người. Nhưng đối phương hiện tại hành động như vậy, liền đại biểu cho những người này tạm thời sẽ không lấy mạng của hắn.



Quả nhiên, hắc y nhân phía sau mở miệng nói khẽ: “Đừng lên tiếng.” Nói xong, lưỡi dao trên cổ thâm nhập sâu thêm một chút.



Tín Thế Tĩnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hiện tại, hắn toàn thân cao thấp, cũng chỉ có đầu là có thể tự do hoạt động.



Lưỡi dao trên cổ được lấy xuống, hắc y nhân phía sau đi ra trước mặt hắn.



Vừa thấy gương mặt kia, nội tâm Tín Thế Tĩnh chấn kinh, người trước mắt rõ ràng là người vừa nãy còn xuất hiện trong yến tiệc của Phong Kỳ!



Nam tử kia nhìn hắn một cái, sau đó liền bắt đầu sờ soạng trên mặt, trong chớp mắt, lớp mặt nạ da người liền bị lột xuống.



Dưới lớp mặt nạ, đồng dạng là gương mặt dương cương góc cạnh phân minh, một đôi mắt lạnh vô tình, giống như một lưỡi đao ra khỏi vỏ, hàn quang tỏa bốn phía.



Tín Thế Tĩnh nhìn hắc y nhân, trong đầu rất nhanh hiện lên một màn xảy ra cách đây không lâu: “Là ngươi!”



“Đúng vậy, là ta.” Hắc y nhân nói.



“… Mục đích của ngươi là gì?” Tín Thế Tĩnh hỏi.



Hắc y nhân nghe hắn hỏi như thế chỉ nhìn hắn một cái, trầm mặc chốc lát, mới tiếp tục nói: “Hổ phù.”



Là vì thứ này? Tín Thế Tĩnh giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy các ngươi phải đi tìm Phong Kỳ.”



“Tín đại nhân không cần giả vờ! Chúng ta nếu đến đây, đương nhiên đã sớm điều tra tường tận. Hổ phù của Phong Kỳ trước khi ngài tới còn có chút tác dụng, sau khi ngài tới, năm vạn binh mã ở đây, đều như Thiên Lôi ngài sai đâu đánh đó.”



Hắc y nhân lạnh lùng nói.



Tín Thế Tĩnh là một mưu sĩ, tuy rằng thanh danh vang rền thiên hạ, lại lập không ít chiến công, hiện tại trú đóng ở địa bàn của Phong Kỳ nhưng lại có thể tùy tiện làm theo ý mình, ngoài lý do hắn được vương thượng Bắc Địch coi trọng, thì lý do trọng yếu hơn chính là trên người hắn có hổ phù ngự ban. Dưới tay hắn không có một binh lính, nhưng hắn đi đến bất cứ nơi nào của Bắc Địch, tướng quân cùng binh lính ở nơi đó đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn. Giống như hiện tại, thời gian qua lâu như vậy, Phong Kỳ ngay cả kế hoạch tác chiến đều đã nghĩ tốt, nhưng lại không xuất binh, không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể.



“Vậy sao? Vậy các ngươi muốn thứ đó để làm gì?” Thanh âm Tín Thế Tĩnh vẫn bình tĩnh như cũ, trong mắt một mảnh ngưng trọng.



“Ngài chỉ cần giao ra hổ phù là được!” Hắc y nhân đứng bên trái mở miệng.




“Nếu ta giao ra, các ngươi sẽ tha cho ta một con đường sống?”



Trầm mặc một hồi, Tín Thế Tĩnh nhìn qua tựa hồ đang tự hỏi cái gì, đột nhiên, hắn lại mở miệng hỏi như vậy.



Hai hắc y nhân đứng hai bên liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt đều trầm trầm.



“Ngài không có lựa chọn.” Hắc y nhân đứng đối diện hắn đột nhiên tiếp lời.



“Ha hả…” Tín Thế Tĩnh chợt thấp giọng nở nụ cười, cười một hồi, lại im bặt. Đôi con ngươi trong mắt bỗng nhiên xoay chuyển, nhìn thẳng nơi nào đó phía sau lưng ba người.



“Không có lựa chọn? Tại hạ không cho là như vậy!”



Vừa dứt lời, có thứ gì đó liền từ sau lưng ba người công kích tới, nghe âm thanh giống như là ám khí.



Hai hắc y nhân bảo hộ phía sau hắc y nhân đầu lĩnh lập tức phản ứng cực nhanh, ‘Xoát’ một tiếng xoay người, vung kiếm chắn rơi thứ đang phóng tới.



Ám khí rơi xuống đất, chỉ là một đồng tiền! Quét mắt nhìn xung quanh, trong không gian chặt hẹp, làm gì có bóng dáng ai khác!



Nội tâm thầm hô một tiếng không xong, một người trong bọn họ tức khắc nhảy lên, định xoay người lại, nhưng mà đã chậm một bước.



Chỉ thấy trước mắt xẹt qua một đạo tàn ảnh, chớp nhoáng trước mặt bọn họ, hai người chỉ cảm thấy một trận hàn ý lãnh liệt hướng bọn họ công kích tới, muốn né tránh, cũng đã không còn kịp!



“Tránh ra!”



Một tiếng quát khẽ vang lên, ngay sau đó, ‘Ông’ một tiếng, đao cùng kiếm mãnh liệt giao nhau.



Lòng bàn tay bị chấn đến tét da, máu đỏ liền theo khe hở chảy xuống. Nam Khiếu Hoàn cắn răng, che ở trước mặt hai hắc y nhân kia, giương mắt nhìn lại phía trước.




Một thanh huyền thiết trường đao đang cùng kiếm của y giao nhau, hai tròng mắt Tín Thế Tĩnh xuất hiện chút giật mình.



Lần trước hai người giao thủ không được mấy chiêu, hắn chỉ nghĩ người trước mắt này thân thủ khá tốt, lại không ngờ y cư nhiên có thể chắn được một kích dũng mãnh này của hắn. Nhất thời, ánh mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn liền có hơn vài phần hứng thú.



Ánh mắt hơi mị mị, Tín Thế Tĩnh tán thưởng một câu hảo thân thủ! Sau đó liền nhảy lên, nhẹ thả người rơi xuống vách tường phía sau lưng, dưới chân dùng một chút lực, không đợi ba người kịp hít thở, liền một lần nữa phi thân công kích tới.



Lấy một đấu với ba, lúc mới bắt đầu Tín Thế Tĩnh còn có chút vất vả, nhưng đánh nhau một hồi, hắn dần quen tay quen chân, mơ hồ cũng dần dần chiếm thế thượng phong.



Trong gian phòng không lớn, bốn người hỗn chiến liền có chút thi triển khó khăn, đối với ba người Nam Khiếu Hoàn, tuy rằng phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng chống lại từng chiêu từng thức quỷ mị khó đoán của Tín Thế Tĩnh, Nam Khiếu Hoàn còn có thể miễn cưỡng đối đầu, mà hai hắc y nhân theo sau lại có chút luống cuống tay chân.



Sát thủ giỏi nhất là một chiêu lấy mạng người, xuất chiêu quan trọng nhất là tốc độ, ngoan độc, chuẩn xác, vì thế sau một lúc, sức lực của ba người liền hao tổn rất nhiều, dần dần hiển lộ sự thua kém về sức lực.



Nam Khiếu Hoàn cùng Tín Thế Tĩnh gắt gao giao đấu cùng một chỗ, trên mặt vẫn giữ điềm tĩnh, nhưng nội tâm cũng đã âm thầm kinh hãi.



—— Tín Thế Tĩnh này, chính là một cao thủ giấu mình trước mắt thiên hạ!



Chuyện hổ phù, trước khi đi Vu Diệp cũng không phân phó y phải làm. Hết thảy đều do y tự tìm hiểu thông qua tin tình báo của Vô Ky Lâu. Y gạt La Thanh Lăng, tự mình định đoạt. Y biết Tín Thế Tĩnh biết võ công, lại không ngờ lần trước giao đấu căn bản không phải là thực lực chân chính của hắn, vì vậy chuyện tình vốn dĩ chỉ cần đợi Tín Thế Tĩnh ngủ say một đao chém đứt đầu, lại bởi vì sơ xuất mà sinh ra biến cố như hiện tại!



Ánh mắt Nam Khiếu Hoàn lập tức càng thêm âm lãnh, đánh ra một chiêu bức lui đối phương, liền hướng hai người phía sau quát: “Các ngươi mau rời đi trước!”



“Các chủ!”



Hai người kia kinh ngạc hô một tiếng, vừa định tiến lên trợ giúp, lại bị ánh mắt sắc bén của Nam Khiếu Hoàn ép cho dừng bước: “Các ngươi không phải là đối thủ của hắn! Ở lại chỉ thêm vướng tay vướng chân, đi mau!”



“Sau khi trở về chờ nửa canh giờ nếu ta vẫn không xuất hiện, liền mang những người còn lại rời khỏi nơi này!”




Bốn người đã chiến đấu hồi lâu, hai hắc y nhân kia cũng tự biết mình không là đối thủ của Tín Thế Tĩnh, cắn răng suy xét một chút, liền đáp ‘Vâng’, sau đó phi thân định rời khỏi phòng.



“Quá muộn.” Tín Thế Tĩnh đột nhiên thấp giọng nói hai tiếng, đồng thời vung lên trường đao trong tay, đạp vách tường, cả người tức khắc như mủi tên lao vút về hướng Nam Khiếu Hoàn. Thế tới hung mãnh, trường đao lóe ra một mảnh ngân quang, tốc độ cực nhanh!



“Các chủ cẩn thận!”



Vừa dứt lời, Nam Khiếu Hoàn liền cảm thấy thắt lưng tê rần, tầm mắt hơi nhìn xuống, lưỡi trường đao đã nhập sâu vào trong thân thể, máu tươi từ miệng vết thương trào ra.



“Tín đại nhân!” Bỗng nhiên có tiếng hô to từ ngoài cửa truyền đến, Tín Thế Tĩnh không trả lời, trong khoảng thời gian ngắn, phòng trong yên tĩnh đến kinh người, chỉ nghe ngoài cửa có tiếng bước chân không ngừng, mang theo âm thanh khôi giáp va chạm, trọng điệp trùng trùng.



Nam Khiếu Hoàn nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân, vốn tưởng rằng bất quá chỉ là thủ vệ trong viện phát hiện dị trạng, ai ngờ tiếng bước chân kéo dài rất lâu, mới ngừng lại.



Trong đầu chợt hiện lên một vấn đề, Nam Khiếu Hoàn đột nhiên giương mắt, ánh mắt bắn về phía Tín Thế Tĩnh: “Ngươi không trúng dược?”



Trước đó, ở buổi yến tiệc, y đã tận mắt thấy Tín Thế Tĩnh uống chén trà kia, Tín Thế Tĩnh lại còn dùng nội lực, cho dù bọn họ ước lượng thời gian không thực chuẩn xác, nhưng theo lý thuyết, tới hiện tại, không lý nào dược vẫn chưa phát tán! Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, kinh nghi trong mắt Nam Khiếu Hoàn ngày càng trầm trọng.



Tín Thế Tĩnh nở nụ cười, trên gương mặt râu ria xồm xàm, nụ cười kia thực lạnh nhạt cũng thực tùy ý, Nam Khiếu Hoàn lại ở trong đó thấy được một tia thương hại.



“Mắt thấy không nhất định là thật.”



Hắn nói xong câu này, tay cầm trường đao dụng một chút lực, liền ‘Xoát’ một tiếng đem lưỡi đao từ trong thân thể Nam Khiếu Hoàn rút ra.



Máu tươi lập tức mạnh tuông trào, trong bóng đêm truyền đến mùi máu tươi dày đặc.



Lúc này, cánh cửa ‘Loảng Xoảng’ bị người đá văng ra, gió lạnh thổi vào, thổi tung bay y bào những người bên trong phòng.



Dưới một vòng đuốc lửa sáng rực, thứ ba người nhìn thấy chính là, thủ vệ mặc giáp đứng chật ních cả khoảng sân.



“Chỉ huy sứ, đã qua giờ Tý.”



Tại một chỗ hẻo lánh trong rừng bên ngoài Vô Hạp thành, lúc này đang đứng ước chừng hai trăm kỵ binh. Trong bóng đêm, không có đuốc lửa, mây đen cũng che khuất mặt trăng, chỉ có gió đêm, mang theo cuồng phong thổi quét trong không trung, cây cối trong rừng loạng choạng lung lay, phát ra từng trận tiếng vang kỳ dị.



La Thanh Lăng ngồi trên chiến mã, một thân áo giáp, ánh mắt thẳng tắp nhìn tiền phương, cũng không quay đầu lại hỏi: “Đều chuẩn bị tốt?”



“Vâng.”



“Túi hành trang kia đâu, để ở nơi nào?”



“Ở trên người thuộc hạ.” Tướng sĩ bên cạnh trả lời.



“Đưa ta.”



“Vâng.” Tướng sĩ đem túi hành trang người nọ thời điểm trước khi đi giao cho hắn lấy ra, tiến lên đưa cho La Thanh Lăng.



Nhìn túi hành trang màu đen trong tay, sắc mặt La Thanh Lăng cũng không hề thoải mái, cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên hắn đem túi hành trang ném trả trở về.



“Ngươi dẫn bọn họ rời đi trước! Ta trở vào thành một chuyến!”



“Chỉ huy sứ!” Tướng sĩ phía sau lập tức biến sắc.



Dựa theo ước định, sau khi giết Tín Thế Tĩnh, song phương sẽ gặp nhau tại đây, nhưng hiện tại đã quá muộn, tình hình trong thành sợ là dữ nhiều lành ít…



“Không cần lo lắng! Ta đi một chút sẽ trở lại!” La Thanh Lăng quay đầu lại liếc nhìn tưỡng sĩ kia một cái, kéo dây cương, mạnh kẹp bụng ngựa, hướng phía trước chạy nhanh đi, mặc kệ tưỡng sĩ ở phía sau có gọi to như thế nào cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát, một người một ngựa đã biến mất trong bóng đêm