Mộ Hàn Trọng

Chương 54: Triệu Kiến




Sau khi đùa giỡn người ta xong, Vu Diệp mang theo tâm trạng tốt tiếp tục theo dõi diễn biến ở thao trường.



Trận hỗn chiến này, cũng rất nhanh đã có kết quả. Trong một ngàn hai trăm binh lính, số lượng người có thể giữ được một tia khí lực, đi đến trước mặt Mộ Vân Tiêu, ít hơn rất nhiều so với dự đoán của Vu Diệp và Mộ Vân Tiêu.



Theo dự định, lần này chinh chiến sẽ dẫn theo ba nghìn nhân mã, chia đều lựa chọn trong Tứ Thượng Quân, mỗi quân doanh sẽ chọn ra tầm trên dưới bảy trăm, hơn nữa còn có lực lượng quân hậu cần mang theo trong mỗi tiểu đội, số lượng cũng không hề thua kém.



Thế nhưng trước mắt lúc này chỉ có tầm năm trăm người, chính là thiếu.



Vài quan tướng đứng bên cạnh Ngô Khắc Minh đang lật sổ tra xét tính danh của những sĩ binh thắng cuộc, đối chiếu biên chế chuẩn bị ghi chép lại vào một quyển sổ mới, bên này Mộ Vân Tiêu lại đang nhíu chặt mày, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh băng hung tợn đảo qua từng sĩ binh tiến lên khai tính danh để ghi vào sổ sách.



Không đủ… Nhân số không đủ…



Hắn nhìn nhìn thao trường bay đầy bụi đất, cuối cùng hạ quyết định, cực nhanh đi xuống chỗ những sĩ binh thua cuộc đang nằm rên rỉ trên mặt đất.



“Ngươi! Đứng lên! Qua bên kia!” Khẩu khí không tốt chỉ vào một sĩ binh quần áo lắm lem trên mặt đất, ánh mắt Mộ Vân Tiêu lại lườm sang kẻ khác.



“Còn có ngươi! Phải, chính là tên có bớt trên mặt! Các ngươi qua bên kia…”



“Mau! Đừng để ta phải nói lần thứ hai!”



“…”



Người ở thao trường đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Bất quá chỉ một lát, Mộ Vân Tiêu nào là dùng chân đá, lấy tay nhéo, dùng mắt lườm, đã nhanh chóng chọn ra thêm mấy chục sĩ binh vốn dĩ đã bị tính là thua cuộc.



Những kẻ được bổ sung này phần lớn đều mừng rỡ, tuy nhiên cũng có chút ít người ngoại lệ…. Trong đó, tỷ như La Thanh Lăng.



Khi hắn ngã vào trong đám sĩ binh thua cuộc, từ xa lặng lẽ quan sát thân ảnh nguyệt sắc đứng thẳng tắp kia, đang âm thầm cảm thấy thật may mắn, nào ngờ người nọ thình lình xoay người, ánh mắt lạnh băng không chút kiên nhẫn bắn thẳng lại đây.



“Tên mặc áo xanh bên kia! Ngươi cũng đi.”



—— A ha?



Tóc hỗn độn, vạt áo bung mở, miệng ngậm không biết bao nhiêu cây cỏ, mờ mịt ngồi dậy.



“Ngốc cái gì? Chính là ngươi!”



“Ách?” La Thanh Lăng nhìn trái nhìn phải.



“Còn giả bộ?!” Mộ Vân Tiêu không kiên nhẫn, trực tiếp lướt một cái, đã dừng ở trước mặt La Thanh Lăng.



“Một lần còn có thể nghĩ là người khác… Hai lần ba lần… Ngươi cho rằng hai mắt Mộ Vân Tiêu ta chỉ để trang trí sao! Hửm? Không muốn ra trận đánh giặc? Hôm nay ta liền cố tình không cho ngươi được như nguyện!” Dứt lời, cũng không để ý tới quần áo trên người La Thanh Lăng bẩn thỉu đến thế nào, Mộ Vân Tiêu nắm lấy cổ áo hắn, trực tiếp lôi tới trước mặt quan trướng đang điểm tên ghi danh vào sổ.



“La chỉ huy sứ?” Quan tướng đang ghi chép liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận người tới, nhìn hắn mặc một thân quần áo sĩ binh bình thường, trong lòng liền nảy lên một trận nghi vấn.



“Ha ha.” La Thanh Lăng cười gượng vài tiếng vò vò tóc, đầu thoáng xoay chuyển, liền nhìn thấy ở cách đó hơn một trượng, có một thanh niên đang nhìn hắn nhợt nhạt cười.



Dung nhan tuấn mỹ, phong tư tú dật, chỉ là đơn giản ngồi ở chỗ kia, lại toát ra một cỗ khí thế không thể mạo phạm… Quả nhiên là khí phái hoàn hảo sẵn có của người hoàng thất,… Cũng không hổ là người tiểu tử kia xem trọng…



Biểu tình trên mặt La Thanh Lăng không thay đổi, làm như lơ đãng nhìn thoáng qua Vu Diệp một cái, liền thu hồi ánh mắt, cơ hồ đồng thời, phía sau liền có một thanh âm truyền đến.



“Ngươi không phải nói không muốn đi sao?”



Ghi danh xong, Quyền Tự Hiệu đang ở một bên tạm nghỉ ngơi phát hiện La Thanh Lăng, đứng dậy đi tới hỏi.



“Ha ha, một lời khó nói hết, một lời khó nói hết a!… Ngươi cứ coi như ta đổi ý đi.”



La Thanh Lăng vốn định tuông một tràn kể khổ, lại phát giác tầm mắt Mộ Vân Tiêu vẫn đang quan sát phía bên này, chỉ đành nuốt ủy khuất nói cho qua.



Gây sức ép đến giờ Dậu, việc lựa chọn kỵ binh trong Thiên Vũ Quân gần như đã hoàn tất. Ngô Khắc Minh tiễn mấy người bọn họ ra doanh, vốn định sẽ theo cửa phía Tây mà đi ra, nhưng Mộ Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng nói muốn ra theo cửa phía Đông Nam, Ngô Khắc Minh tuy rằng không hiểu chuyện gì, cũng chỉ có thể dẫn bọn họ đi ra cửa Đông Nam.



Đợi đi tới cửa, nhóm vệ binh canh gác đã sớm luân phiên thay đổi một nhóm khác, Mộ Vân Tiêu nhìn trái nhìn phải, tất nhiên là không nhìn thấy được thứ mà hắn muốn thấy.





Từ lúc Mộ Vân Tiêu nói muốn đi ra theo cửa Đông Nam, Vu Diệp liền biết hắn đang muốn làm gì, lập tức xoay người xuống ngựa, đi đến nhóm vệ binh ở một bên tìm người hỏi. Sau một lúc lâu, liền cười dài đi tới chỗ Mộ Vân Tiêu.



“Người nọ tên là Đinh Vân, thuộc đệ nhị doanh, mới vừa thay ca đi nghỉ ngơi. Sư phụ nếu muốn tìm hắn, hiện tại chúng ta liền quay đầu ngựa lại.”



“Ai nói ta muốn tìm hắn?!” Mộ Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng đang nói thầm, chẳng lẽ tâm tư hắn dễ đoán đến như vậy?



Năm người cứ như vậy đứng ở cửa quân doanh, nhóm vệ binh thủ vệ mặt không chút thay đổi đứng thẳng tắp, nhưng vài vệ binh thân thiết với Đinh Vân lại âm thầm bất an, không biết người nọ gặp phải chuyện gì.



An Vô nhìn nhìn vệ binh thủ vệ, lập tức tiến lên cúi đầu nói vài câu vào tai Mộ Vân Tiêu, sắc mặt Mộ Vân Tiêu lúc này mới đẹp một chút, hô lên một tiếng ‘Đi’, liền kẹp bụng ngựa, kéo dây cương, phóng ngựa lao nhanh ra cửa quân doanh.



Ngô Khắc Minh ở một bên hoàn toàn không kịp nắm bắt ý nghĩ của người kia, nghi hoặc nhìn sang Vu Diệp, Vu Diệp nhìn theo bóng dáng Mộ Vân Tiêu, cúi đầu phì cười, sau đó mới đối người trước mắt nói:



“Tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong Ngô chủ quân có thể hỗ trợ.”



“Vương gia cứ nói đừng ngại.” Gặp đối phương khách khí như thế, Ngô Khắc Minh vội vàng chắp tay nói.



“Ngô chủ quân, hôm nay khi chúng ta tiến vào tại đây đã gặp qua một người tên Đinh Vân, nghiêm tuân quân kỷ, bất ti bất hàng, quả thật là một người đoan chính. Nhưng không biết tại sao lúc tuyển chọn lại không nhìn thấy hắn, vốn định chính mình đi, nhưng canh giờ không còn sớm, vì thế chỉ có thể thỉnh cầu Ngô chủ quân giúp ta bổ sung người có tên Đinh Vân vào danh sách được tuyển chọn hôm nay.”



“Ách?… Đương nhiên đương nhiên.” Không dự đoán được là việc nhỏ như vậy, Ngô Khắc Minh ngây ra một lúc, cũng rất nhanh kịp phản ứng.




“Làm phiền Ngô chủ quân.”



Hai người chào cáo biệt nhau, Vu Diệp dẫn theo Nam Khiếu Hoàn xoay ngựa rời đi, chỉ chốc lát, đã biến mất khỏi tầm nhìn Ngô Khắc Minh.



Về phần Ngô Khắc Minh, nhớ tới người tên Đinh Vân kia… Bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, cưỡi ngựa trở về doanh trại.



Vài ngày sau đó, Mộ Vân Tiêu mang theo mấy người Vu Diệp, đảo một vòng quanh tất cả quân doanh của ba đội quân còn lại trong Thượng Tứ Quân ở phụ cận Huyền Kinh. Dùng phương thức đồng dạng, tuyển ra hơn hai nghìn chín trăm người, gọp lại lập thành một đội quân kỵ binh mới.



Ti Hoàng Vân Dật đặt cho đội quân kỵ binh mới này tên là ‘Thiểm Kỵ’, ngụ ý chính là tấn công mạnh như vũ bão. Cũng tự mình phân phát lương thực cùng đồ quân dụng, còn đích thân tuần tra một vòng quân doanh của Thiểm Kỵ, vì thế những sĩ binh tinh nhuệ được lựa chọn ra từ Thượng Tứ Quân, ngày đầu tiên ở trong quân doanh mới, liền được cùng hoàng đế trải qua một đêm yến tiệc náo nhiệt.



Ngày 29 tháng 7, giờ Dậu, rốt cục đem mọi chuyện thu xếp được hầu như xong xuôi, Vu Diệp trở lại phủ đệ của chính mình, ‘Ba’ một tiếng tê liệt ngã xuống giường, cả người mệt mỏi đến ngay cả một ngón tay cũng không muốn động nữa.



Việc chọn lựa binh lính hắn không cần quan tâm, tất cả đều có Mộ Vân Tiêu lo liệu chu toàn, nhưng chọn xong rồi, đủ thứ việc thượng vàng hạ cám [hỗn tạp]còn lại, toàn bộ liền là trách nhiệm của hắn. Nhớ tới thời điểm Mộ Vân Tiêu lựa chọn xong sĩ binh cuối cùng, liền gợi lên khóe miệng nhìn về phía hắn, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa, khi đó Vu Diệp thật có xúc động muốn vác thương chém người.



Yên lặng nằm ở trên giường, Vu Diệp duỗi thẳng tứ chi, hưởng thụ khoảng thời gian thanh tịnh khó có được này.



‘Kẽo kẹt’… cửa bị người đẩy ra.



“Chủ thượng, nước ấm đã nấu xong.” Người nọ sau khi trở về đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, đầu mũi ngửi thấy sừng vị [mùi xà phòng] nhàn nhạt, hiển nhiên là đã tắm qua trước Vu Diệp.



“Ân.” Vu Diệp ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, Nam Khiếu Hoàn đi đến bên người hắn, khom người giúp Vu Diệp tháo kim quan, cởi ngoại sam, cuối cùng còn thuần thục hầu hạ hắn cởi hài miệt.



Trong không gian yên lặng, chỉ có vài tiếng ‘sột soạt’, sừng vị thoang thoảng quanh mũi, Vu Diệp nhìn Nam Khiếu Hoàn bận bịu ở trên người mình, đột nhiên phát giác, nguyên lai không biết từ khi nào, những việc vốn dĩ nên do nha hoàn làm này, y đều đã làm quen thuộc…



Làm xong hết thảy, Nam Khiếu Hoàn lại lui ra ngoài, không bao lâu, hạ nhân liền đem dục dũng [bồn tắm] tiến vào.



“Đợi chủ thượng ăn xong, ngươi nhớ đến phòng bếp, ta có chừa phần cho ngươi.”



Ngoài cửa, Khanh Nhan đem thực hạp trong tay giao cho Nam Khiếu Hoàn, lại dặn dò vài câu, liền mang theo thị nữ lui xuống.



‘Kẽo kẹt’… cửa bị người đóng lại. Bên trong phòng vốn đã hôn ám lúc này lại càng thiếu sáng hơn.



Nam Khiếu Hoàn thắp sáng một chân đèn ở góc phòng gian ngoài, lại đi đến trước bàn, dùng tay sờ sờ độ ấm của thực hạp, vừa lòng gật gật đầu, mới tiến vào phòng trong.



Bước nhanh vòng qua tấm bình phong rộng lớn, nhưng bước tiếp theo, lại sựng ở tại chỗ, không thể bước tiếp.



Mùa Hè oi bức, áo lót trắng trên người đã sớm dính đầy mồ hôi. Xoay người nhấc chân cởi tiết khố, Vu Diệp vừa mới chuẩn bị bước vào dục dũng, liền nghe được động tĩnh bên kia.



“Phát ngốc cái gì?” Cong lên khóe miệng quay đầu cười cười nhìn Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp bước vào dục dũng, ngồi xuống. Dòng nước ấm áp nháy mắt rút đi mệt nhọc của thân thể, dang rộng hai tay tựa lưng vào thành dục dũng, hắn thoải mái thở ra một hơi thật dài.




“… Vâng”



Nam Khiếu Hoàn hoàn hồn, bước nhanh đi tới, ở phía sau Vu Diệp ngồi xuống, cầm lấy khan tắm đã thấm nước vắt trên thành dục dũng, bắt đầu tinh tế thay Vu Diệp chà lau.







Tiếng nước rì rào bên tai, thanh âm càng ngày càng xa, mí mắt Vu Diệp càng lúc càng nặng, phảng phất không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ.



“Chủ thượng…”



“Chủ thượng…”



“…”



Vu Diệp nhẹ hừ một tiếng, ở trong dục dũng trở mình một cái, thì thào một câu “Đừng ầm ĩ.”, sau đó mặc kệ Nam Khiếu Hoàn gọi như thế nào, cũng không có phản ứng nữa.



Khẽ hít một hơi, Nam Khiếu Hoàn đem khăn tắm vắt khô, tận lực nhẹ nhàng lau khô nước trên da thịt Vu Diệp, lại đem người nâng dậy, dùng một cái khăn tắm lớn bao lấy người hắn, sau đó thật cẩn thận ôm ra khỏi dục dũng.



Hai người tuy rằng thân cao xấp xỉ nhau, nhưng người trong lồng ngực tứ chi thon dài, thân thể gầy yếu, chỉ cần dùng chút nội lực, ôm lên cũng là rất dễ dàng.



Nghĩ đến thực hạp trên bàn ở gian ngoài, Nam Khiếu Hoàn một bên suy xét có nên gọi người đem đồ ăn đi hâm nóng một lần nữa hay là cứ đợi người này tỉnh lại rồi hãy làm, một bên ôm Vu Diệp hướng giường đi đến.



Thân thể trong lồng ngực nhấp nhô lên xuống, tiếng hít thở ngân nga, hiển nhiên là đang ngủ rất say. Mi mắt rủ xuống che phủ đôi con ngươi đen sâu thẳm, dung nhan giờ phút này triển hiện trước mắt Nam Khiếu Hoàn, mới có chút tính trẻ con phù hợp với tuổi tác.



Trong lòng vừa động, bàn tay vô thức hướng gương mặt người trong lồng ngực duỗi tới, khi khoảng cách còn nửa tấc, bất giác liền ngừng lại.



Nhắm mắt, thở ra, khi mở mắt một lần nữa, trong mắt đã lại khôi phục biểu tình vắng lặng vô tình ngày thường.



Khom lưng đem người thả ở trên giường, lại mở ra chăn, thay hắn đắp hảo.



Mặt trời ngã về Tây, ánh chiều tà nhiễm đỏ gian phòng, Nam Khiếu Hoàn đứng ngược với ánh sáng, thật lâu, thở dài một hơi, xoay người rời đi.



Bầu trời đã hoàn toàn đen, gió đêm bắt đầu vận khởi, ánh nến trong phòng theo gió lung lay, bóng dáng trên đầu tường cũng theo đó mà di động, thân ảnh giống như quỷ mị [ma quỷ].



Nam Khiếu Hoàn nhắm mắt ngồi ở trước bàn, vẫn không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực hơi hơi phập phồng chứng minh y không phải là một pho tượng.



Y đã ngồi như vậy hơn hai canh giờ.



Tiếng gió càng lúc càng lớn, vài tiếng sấm nổ vang ở xa xa, ngay sau đó, một tia chớp cắt ngang bầu trời đen, tức thì, không gian trong phòng liền được rọi sáng như ban ngày.




—— Đến rồi!



Nam Khiếu Hoàn mạnh xoay người đứng dậy, rút kiếm ra khỏi vỏ, cấp tốc tiếp đón thân ảnh màu đen phá cửa xông vào.



Binh khí giao nhau, ‘Leng keng’ một tiếng, hai người chia ra hai bên, trong bóng đêm, âm thầm dò xét nhau.



Trong mắt người tới hiện lên vẻ kinh nghi [kinh ngạc cùng nghi ngờ], tiên cơ đã mất, năm phần nắm chắc lúc ban đầu, đã mất đi hai, nội tâm lập tức xoay chuyển, liền phi thân rời đi.



Nam Khiếu Hoàn đợi một đêm, sao có thể để kẻ này dễ dàng rời đi như vậy. Ánh mắt trầm xuống, lập tức đuổi theo.







Ngoài cửa cuồng phong gào thét, lá cây bị gió cuốn rào rào tung bay, trong đêm đen, tiếng sấm nổ ầm vang cùng các tia chớp vẫn không ngừng phô trương thanh thế.



Đầy tai đều là tiếng gió gào thét, Nam Khiếu Hoàn đuổi sát ở phía sau hắc y nhân, cật lực không để mất dấu.



Người tới có khinh công rất tốt, so với chủ tử nhà mình, cũng không hề thua kém.



Đang ở trong lòng suy nghĩ, hắc y nhân đột nhiên chuyển hướng, nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh.




Có vài giọt mưa đã bắt đầu tí tách rớt trên mặt, Nam Khiếu Hoàn nhíu mày, đứng yên lặng trên mái hiên, đảo mắt nhìn xung quanh, lại hoàn toàn không có kết quả.



Nghĩ đến hành động kỳ quái của hắc y nhân, Nam Khiếu Hoàn khẽ gọi một tiếng, ngay sau đó, vài ám vệ ẩn thân chung quanh lập tức hiện ra trước mặt Nam Khiếu Hoàn.



“Các chủ.”



Ba người quỳ một gối xuống, tiếng gọi hoàn toàn đồng thanh, trên mặt đều là vô tình lạnh lẽo, không một tia dao động.



“Thập Cửu, ngươi tới chỗ chủ thượng, tăng thêm người phòng thủ. A Ngũ, ngươi mang theo một vài người đi phía Tây lục soát. Thập Lục, ngươi đi phía Nam.”



“Vâng!”



Ba người tuân lệnh chia ra, giây lát liền biến mất trong gió đêm.



Mưa to bắt đầu trút xuống tầm tả, chỉ chốc lát, hắc y đã thấm ướt đẫm.



“A a a ————!!”



Một tiếng thét chói tai tựa như tiếng sấm, cắt qua màn mưa, theo căn phòng cách đó không xa truyền đến.



Tiếng thét vừa dứt, người liền động, bóng người mới khắc trước còn đứng yên trên mái hiên, thoáng chốc, người đã phá tan màn mưa, lao đi hơn mười trượng.



Trong tiểu viện, đèn đuốc sáng trưng, ‘Ba’ một tiếng, cửa viện bị người dùng chân đá văng ra, một bóng đen tiến thẳng đến căn phòng nơi phát ra tiếng thét chói tai.



Bên trong một mảnh bừa bộn, hai nữ tử cuộn mình ở góc tường gặp người tiến vào, run rẩy càng thêm lợi hại.



“Đã xảy ra chuyện gì?!” Nam Khiếu Hoàn bất chấp vài suy nghĩ cổ quái chớp mắt hiện lên trong đầu, bước nhanh tiến tới, kéo lên một người, cấp bách hỏi.



Đang định nói tiếp gì đó, lại bất chợt ngây ra.



Mắt xanh tóc vàng, là vũ cơ người nọ mang về đêm đó…



Vũ cơ kia hiển nhiên cũng nhận ra thân phận người tới, sợ hãi trong mắt lúc này mới giảm đi vài phần.



“Là ngươi!”



Nữ tử còn lại từ trong góc chạy ra, một phen ôm lấy Nam Khiếu Hoàn từ phía sau, dán sát vào trên lưng Nam Khiếu Hoàn bắt đầu nức nở.



“… Ta rất sợ!!” Thân mình nữ tử phía trước cũng lập tức mềm nhũn, ngã vào lồng ngực Nam Khiếu Hoàn.



Chưa bao giờ đối mặt tình huống như thế này, Nam Khiếu Hoàn nhất thời chân tay luống cuống. Nhìn bộ dáng thất kinh của vũ cơ kia, hiển nhiên là đã bị kinh hách thật lớn, câu hỏi định thoát ra miệng lúc nãy, cũng vô pháp tiếp tục mở miệng.



“Cô nương… Trước buông ra tại hạ…” Thân thể mềm mại dán sát cực nhanh, hương khí trên người nữ tử xông vào mũi, Nam Khiếu Hoàn khống chế lực đạo đem người kéo ra, kết quả mới vừa kéo được nửa tấc, vũ cơ kia lại ‘Oa’ một tiếng khóc to, càng ôm chặt hơn.



Đối với địch nhân y có thể không chút lưu tình, nhưng hai vũ cơ trước mắt này, trước không đề cập tới giới tính của các nàng, chỉ với thân phận của hai người này…



Nội tâm còn đang suy xét, trong đầu vừa mới xuất hiện gương mặt của người nọ, một thanh âm quen thuộc liền từ ngoài cửa vang lên.



“Khiếu Hoàn… Các ngươi… Đang làm cái gì?!”



Ngữ khí lạnh như băng, ẩn hàm vài phần tức giận.



Nam Khiếu Hoàn ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy nam tử một thân áo trắng, tóc dài rối tung từ ngoài cửa chậm rãi mà vào. Đúng là người mới vài canh giờ không thấy…



“Chủ thượng!”



Chưa kịp tự hỏi, hai chữ này liền thốt ra khỏi miệng.