Mộ Hàn Trọng

Chương 3: Sống Lại




Đây là một mảnh hắc ám không có giới hạn.



Vu Diệp nhìn xung quanh, tầm nhìn cũng chuyển động theo, nhưng mà chỗ vừa thấy nháy mắt lại hóa thành hư không, hắc ám vẫn là hắc ám. Hắn giơ tay lên, nhưng không thấy được gì, cười khổ ở trong lòng, không biết hắn là vẫn còn ở trong mộng hay là cái gì đây, dù sao tình huống hiện tại hắn cũng bất lực, không bằng cứ ngồi yên chờ đợi.



May mắn, hắn chờ cũng không quá lâu. Liền có thứ gì đó không phải hắc ám di chuyển về phía hắn.



Đó là một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ, tóc dài buộc cao, một thân trường bào lộng lẫy quý giá, biểu tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Diệp.



“Là ngươi sao?” Tiếng nói vô cùng dễ nghe, thanh âm như tiếng kim loại va chạm nhau, nhưng khẩu khí lại kiêu căng lạnh lùng đến mức không người nào có thể có ý nghĩ muốn tới gần hắn.



“Tôi?” Vu Diệp trả lời, lúc này mới phát hiện hình thái chính mình không biết đã khôi phục từ khi nào, vẫn là áo sơ mi quần thường như thời điểm ở trên máy bay không lâu trước đó.



“Người tiếp nhận cơ thể của ta, tiếp tục sống.” Thanh niên nhíu mày, tâm tình tựa hồ không tốt lắm, “Bất quá khuôn mặt này cũng không tồi, ta thích.”



Vu Diệp không nói gì, người trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, khoảng chừng hai mươi, kỳ lạ hiện ra tại nơi kỳ lạ này, ngay cả lời nói cũng rất kỳ lạ.



“Cám ơn lời khen.” Vu Diệp nhoẻn miệng cười, nụ cười công nghiệp đạt tiêu chuẩn.



“…” Thanh niên không nói lời nào, Vu Diệp tuy nhận thấy có nhiều điều khác thường, nhưng nhất thời, Vu Diệp cũng không thèm để ý. Hắn phát hiện chỗ mình đang ở là một không gian vô cùng kỳ diệu. Không có giới hạn cũng không có thực thể, mọi thứ đều hư ảo, thậm chí cơ thể chính mình cũng phát ra hào quang, giống như cũng là vật thể hư ảo…. Càng ngày càng giống đang nằm mơ.



“… Ngươi không có vấn đề gì muốn hỏi sao?” Rốt cục người nọ không nhịn được lại mở miệng, biểu tình của thanh niên càng thêm lạnh lùng, đầu mày khẽ nhíu, cho thấy hắn đã hơi bực mình.



Thoạt nhìn là một tên không có nhiều kiên nhẫn.



Vu Diệp nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Có rất nhiều. Nhưng tôi cảm thấy hiện tại có hỏi hay không thì tình trạng lúc này cũng không có gì thay đổi.”



“… Ha ha.” Thanh niên đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng chỉ là hơi nhếch miệng, nhưng khí chất đã hoàn toàn bất đồng với vẻ lạnh lùng lúc nãy. Nụ cười pha lẫn băng lãnh như vậy, tao nhã lại mang theo chút tàn khốc, xem ở trong mắt Vu Diệp là một mỹ cảnh đẹp đến mức nói không nên lời.



“Tính tình thế này, nếu ‘Mộ Hàn Trọng’ còn sống, gặp được người như ngươi nhất định sẽ rất phấn khích.” Thanh niên tựa hồ đang lầm bầm nói gì đó, mỉm cười một lúc lâu. Khi lần nữa mở miệng nói chuyện với Vu Diệp, trong hai mắt đen thẫm như Hắc Diệu Thạch đã tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Ta chưa từng van xin bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại lần này, ta kính nhờ ngươi, hãy hảo hảo sống. Sống thật tự do tự tại, không trói buộc, không ràng buộc, muốn sống thế nào thì cứ sống thế ấy…”



Vu Diệp trầm mặc, đối với sự nghiêm túc đột ngột của thanh niên, đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, sau đó cho ra kết luận những chuyện này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết huyễn huyễn: “Mộ Hàn Trọng? Tiếp tục sống? … Cậu đã nói kính nhờ tôi, vậy thì phải nói cho tôi biết những thông tin liên quan khác nữa chứ.”



“Còn yêu cầu nhiều như vậy?” Thanh niên mang theo bất đắc dĩ mỉm cười.



“Trước tiên cứ nói đi, tôi chưa từng làm ăn lỗ vốn, cũng chưa từng làm những chuyện mình không nắm chắc.” Vu Diệp lại bổ sung một câu.



“... Những điều về “Mộ Hàn Trọng” ngươi muốn biết, chung quy cũng sẽ biết.” Thanh niên trả lời, nhìn chằm chằm Vu Diệp một lúc lâu, nhất thời trong đôi mắt hiện lên tình tự phức tạp, Vu Diệp không biết sao lại cảm thấy được ở thanh niên một loại cảm xúc giống như là không muốn rời xa, nhưng thoáng chốc đối phương lại khôi phục biểu tình băng sơn.



“... Thời gian không còn nhiều.” Thanh niên ngửa đầu nhìn về phía hư không, nhẹ giọng nói. Giống như để chứng minh tính chính xác trong lời nói của hắn, cơ hồ ngay khi hắn dứt lời, bóng tối quanh thân thanh niên bắt đầu chậm rãi tán đi, cả thân thể thanh niên cũng chậm rãi tiêu tán theo.



Vu Diệp nhìn một màn trước mắt mà xưa nay hắn cho rằng chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết huyễn huyễn, nghĩ tới nếu nói cho Tạ Thiên biết những tình tiết trong tiểu thuyết huyễn huyễn mà cậu say mê đó, hắn đã được tự thân thể nghiệm, không biết tiểu tử kia sẽ có biểu tình gì a.



“Đúng rồi, nhớ rõ thay thế ta, hảo hảo chiếu cố Tam ca.” Thanh niên nhìn về phía Vu Diệp, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ nghiêm túc, “Hắn…”



Một chữ “Hắn” nói ra, sau đó cái gì cũng nói không nên lời.



Vu Diệp chậm rãi đợi, trong lòng có chút tò mò đối với người được thanh niên này gọi là “Tam ca” kia. Không biết là ai, có thể làm cho người trước mắt lộ ra biểu tình như vậy.




Mắt nhìn thân hình mình giống như giấy vụn dần dần bị gió thổi tan, thanh niên lại không hề bối rối, cuối cùng chỉ thở dài cảm thán một hơi, thật sâu nhìn Vu Diệp, lặp lại lời lúc nãy: “Chăm sóc tốt cho hắn.”



Vừa dứt lời, thanh niên đã tiêu tán vào trong bóng tối hư không, từng vòng từng vòng ánh sáng quanh thân cũng từ từ nhạt đi.



Vốn đang lo lắng thanh niên biến mất rồi hắn phải làm sao mới thoát ra được nơi huyễn huyễn này, nhưng nháy mắt ý thức bắt đầu mơ hồ, cơ thể rõ ràng không có thực thể cũng bắt đầu trở nên nặng nề, cho đến cuối cùng ý thức hoàn toàn biến mất…







Mở mắt, lọt vào mắt là một vật thể màu trắng không rõ ràng lắm. Qua hồi lâu, Vu Diệp mới nhận ra được thứ màu trắng kia chính là một cái màn giường, loại thường hay thấy trong những bộ phim cổ trang.



Vu Diệp dùng tay chống người ngồi dậy, toàn thân cao thấp đều đau nhức. Theo bản năng quay đầu, nhìn thấy còn có một người đang nghiêng người nằm ngủ bên cạnh.



Tóc dài màu đen hơi phủ xuống che lại khuôn mặt, trên phần thân thể lộ ra bên ngoài áo ngủ bằng gấm che kín dấu vết xanh tím, cơ thể tinh tráng cất dấu sức mạnh cường hãn, da thịt màu lúa mạch, là màu mà hắn thích nhất. Ân, bạn giường này có dáng người rất tốt a… Dưới đáy lòng vừa mới cảm thán một câu, đại não liền có chút hỗn độn, tự động tuôn ra chút thông tin.



Nam Khiếu Hoàn, một trong tứ đại hộ pháp của Mộ Hàn Trọng.




… Không phải là bạn giường đơn thuần sao? Vu Diệp có chút tiếc hận, hắn trước nay là một người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không để tình cảm cá nhân xen vào công việc, cho nên tình nhân của hắn tuy rằng rất đông, nhưng chưa một ai thật sự trở thành người bên cạnh hắn.



Tầm mắt xuyên qua lớp màn trắng mỏng nhìn ra bên ngoài. Phòng ốc hoa lệ, cổ kính, có một kệ trưng bày được đặt dựa vào vách tường, trên đó có rất nhiều đồ cổ bằng ngọc, bốn góc phòng đều đốt đèn cung đình, tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, giữa phòng chính là chiếc giường lớn mà hắn đang ngồi, giường được tinh tế điêu khắc, chim bay cá nhảy trông rất sống động, vừa thấy liền biết thân phận của chủ nhân nơi này tuyệt đối không tầm thường.



Vu Diệp chậm rãi đánh giá chung quanh, đồng thời tiếp nhận những thông tin hiện ra trong đầu mình. Hiện tại hắn đã hiểu ý nghĩa câu nói người thanh niên kia nói khi hai người ở mảnh hư không kia, chuyện muốn biết chung quy cũng sẽ biết thôi. Với tốc độ thông tin hiện ra trong đầu thế này, trên cơ bản hắn vẫn có thể ứng đối được.



Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp, Vu Diệp quay đầu, tầm mắt tùy ý lướt qua khuôn mặt người nằm bên cạnh, đồng thời mỉm cười: “Chào buổi sáng a.”



Nam nhân anh tuấn. Đường nét gương mặt sắc bén, mày kiếm, dáng người hoàn mỹ. Vu Diệp rất nhanh âm thầm đưa ra nhận xét, vừa định nói thêm vài câu, thế nhưng đối phương lại thình lình thật nhanh xoay người xuống giường, trần truồng quỳ một gối xuống đất.



“Thỉnh chủ thượng trách phạt.”



Thanh âm khàn khàn, lại dị thường có từ tính. Thông tin trong đầu đột nhiên ồ ạt trào ra khiến cho hắn nhất thời không thể hiểu rõ người trước mắt tại sao lại thỉnh phạt, bởi vậy trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Khiếu Hoàn?”



“Thuộc hạ đáng chết… Thuộc hạ không nên ngủ bên cạnh chủ thượng… Thỉnh chủ thượng trách phạt.” Nam Khiếu Hoàn như trước cúi đầu, thanh âm khàn khàn khô khốc nghe không ra cảm xúc.



“Đứng lên rồi nói.” Vu Diệp nói. Thân ở thời đại phong kiến có sự phân chia giai cấp rất gay gắt, hắn lại mượn xác hoàn hồn trở thành một nhân vật có đặc quyền, đặc quyền phải hảo hảo lợi dụng thì mới có thể thấy rõ được cái tốt của đặc quyền. May mắn thân phận của Vu Diệp cùng Mộ Hàn Trọng tương đồng, cho nên hiện tại trở thành người kia cũng không có trở ngại quá lớn.



“Vâng.” Nam Khiếu Hoàn từ góc giường đứng lên, động tác hơi chậm chạp. Về phần nguyên nhân, Vu Diệp nhìn một cái liền rõ ràng. Chất lỏng trắng đỏ trộn lẫn đang chậm rãi theo hai chân người trước mắt trượt xuống, nơi lướt qua cũng dày đặc dấu vết xanh tím giống như thân trên, toàn thân cao thấp một đống hỗn độn.



Vu Diệp có chút đau đầu, tay xoa xoa trán, nhẹ nhàng ấn ấn huyệt thái dương. Một đống loạn thất bát tao, tất cả đều còn chờ hắn đi giải quyết tốt hậu quả. Mà đầu tiên, việc cấp bách nhất, chính là người trước mắt này…



Tầm mắt nhìn vào lòng bàn tay chính mình, làn da trắng nõn, ngón tay thon dài hữu lực, lại nhìn xuống thân thể mình, tóc đen rủ ở trên người bóng loáng mềm mại, thậm chí ngay cả ngực cũng bóng loáng bằng phẳng, nơi đó từng có vài vết sẹo cũng đã hoàn toàn biến mất. Vu Diệp không khỏi cảm thán.



Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn dâng trào, yết hầu nóng lên, hắn kịch liệt ho khan, đợi ngừng ho khan, một cỗ máu tươi liền từ trong miệng trào ra.



Đau nhức ùn ùn kéo đến, trước mắt Vu Diệp tối sầm lại, thân thể lung lay sắp đổ, khống chế không được tê liệt ngã xuống giường, xương cốt giống như bị ngâm vào hầm băng, lại còn cùng khí tức nóng rực trong cơ thể giao đấu với nhau, đau nhức theo máu trong cơ thể lan tỏa khắp toàn thân.



Vu Diệp cắn chặt răng kềm chế xúc động muốn kêu to, tay nắm chặt sàng đan, chỉ chốc lát, trên người đã chảy mồ hôi ròng ròng.