Mộ Hàn Trọng

Chương 17: Nhận Thức Ban Đầu




“Là Ti Hoàng Hàn Vũ?!” Tuy hỏi, nhưng ngữ điệu đã là xác thực.



Đương kim hoàng thượng Ti Hoàng Vân Dật có rất nhiều con nối dõi, trong đó Hòa Thạc Vương – Ti Hoàng Hàn Vũ, Thuấn Ngọc Vương – Ti Hoàng Hàn Hồng, Võ Tấn Vương – Ti Hoàng Hàn Luyện là ba thế lực mạnh nhất. Ti Hoàng Vân Dật thân thể mấy năm nay ngày càng sa sút, nhưng trước sau vẫn chưa chọn ai làm thái tử. Quan viên có thế lực lớn trong triều đều tự chọn cho mình một trong ba vị hoàng tử kia để phục tùng, mặt ngoài nhìn như sóng yên biển lặng, kì thực ba thế lực này vẫn luôn ngầm đấu đá khắp nơi.



Theo lý thuyết dù trong kinh thành có nháo đến cỡ nào, cũng cùng Mộ Hàn Trọng không liên quan. Từ ngày bị Mộ Vân Tiêu mang ra khỏi hoàng cung, hắn đã bị tước đoạt quyền kế thừa. Nhưng kỳ thật đều không phải là như thế, tùy rằng bản thân hắn không liên quan, nhưng lại có liên quân với người hắn để ý.



Thuấn Ngọc Vương Ti Hoàng Hàn Hồng, tam hoàng tử của đại Dận Quốc, đó là Tam ca Mộ Hàn Trọng lưu tâm nhất trên đời này.



Nghĩ đến Ti Hoàng Hàn Hồng đang ở Bắc cương, lãnh binh chiến đấu với quân địch, Vu Diệp đột nhiên rùng mình một trận, trong lòng có dự cảm bất hảo dâng lên, không đợi Mộ Vân Tiêu trả lời, liền mở miệng:



“Tam ca vẫn ổn chứ?”



“Vẫn ổn?” Mộ Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, “Hắn chân trước vừa mới đánh thắng trận, cùng Bắc Địch ký hiệp ước, chân sau đã có chiếu thư truyền tới, lệnh hắn quay về kinh.”



“Quay về kinh? Sau đó thì sao?!” Vu Diệp kinh ngạc. Biên quan chiến hỏa mới vừa dứt, hết thảy còn chưa vững vàng, những vấn đề về sau mặc dù không đến mức đao kiếm giao tranh, nhưng cũng vô cùng rườm rà… Huống chi là chuyện hai nước ký hiệp ước… Lúc này thay đổi chức quyền của Ti Hoàng Hàn Hồng, chỉ có thể nói ba phương thế lực tranh đoạt ở kinh thành càng thêm kịch liệt…



“Trong chiếu thư còn đặc biệt ghi rõ chỉ cho phép mang theo về một trăm vệ sĩ.” Mộ Vân Tiêu nói tiếp, “Thật buồn cười! Một trăm vệ sĩ có thể làm được cái gì? Đây rõ ràng chính là muốn khiến cho Hàn Hồng…” Nói đến câu cuối, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn đã là một mảnh lãnh ý, các ngón tay cầm chén trà siết chặt đến trắng bệch.



“Càng đáng giận chính là, vài ngày trước đó, tiểu tử kia lại còn nói không cho phép người ngoài biết chuyện... Hừ, quả thật là ngại bản thân sống quá lâu!”



Mộ Vân Tiêu chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt kiên định của Ti Hoàng Hàn Hồng, lửa giận vừa mới vất vả dần xuống lại bỗng chốc dâng lên.



Bên kia, Vu Diệp cau mày thật chặt, thu hồi suy tư liền mở miệng: “Khiếu Hoàn.”



“Có thuộc hạ.” Nam nhân vẫn đứng ở một bên cơ hồ làm cho người ta quên mất sự tồn tại nhẹ tiến tới nửa bước, cúi đầu thấp giọng đáp.



“Người bên cạnh Tam ca mấy ngày qua có tin tức gì không?”



“Trước mắt vẫn chưa có.”



Mấy năm qua Mộ Hàn Trọng phái người đi theo bảo vệ Ti Hoàng Hàn Hồng không tính là ít, nhưng lại chỉ có vài người được Ti Hoàng Hàn Hồng đồng ý cho phép ở lại bên người hỗ trợ… cho nên, nếu hắn không muốn để Mộ Hàn Trọng biết chuyện gì, Mộ Hàn Trọng cũng không thể biết được nhiều ít. Xem ra, quả nhiên là Ti Hoàng Hàn Hồng tận lực che giấu tin tức…





“Tiếp tục phái thêm ba mươi thanh vệ, mười lăm tử vệ đến bên người Tam ca. Lần này âm thầm hộ vệ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn không cần hiện thân. Mỗi cách ba canh giờ, báo cáo tin tức một lần.” Vu Diệp thản nhiên nói, lại khiến cho Nam Khiếu Hoàn âm thầm kinh hãi.



Thị vệ của Quán Thiên Các phân làm nhiều cấp bậc, cao nhất là tử vệ, tiếp theo là thanh vệ. Hàng năm Quán Thiên Các đều đi khắp các nơi tìm kiếm những nhi đồng thông minh, ý chí kiên định, ít thì mấy chục, nhiều thì mấy trăm, mang về dạy viết chữ cùng võ công. Đợi tất cả mười sáu tuổi, liền bắt đầu tiến hành các loại khảo nghiệm… Thường thường chỉ có hai ba người có thể sống đến cuối cùng. Đạt tới trình độ thanh vệ cùng tử vệ lại càng ít hơn… Một lần liền phái đi bốn mươi lăm người… Chủ thượng quả nhiên đối với Thuấn Ngọc Vương…



“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Nam Khiếu Hoàn cúi đầu đáp xong, liền rời khỏi đại sảnh, đi Quán Thiên Các phân phó.



Nhìn thân ảnh cao lớn kia dần biến mất trong bóng đêm, Vu Diệp bất giác lại lâm vào trầm tư, thẳng đến khi Mộ Vân Tiêu mở miệng lần nữa:



“Hàn Trọng.”




“A?”



“Ngày đó độc phát, người thị tẩm ngươi không bị ngươi giết chết chứ?”



“… Sư phụ.” Vu Diệp bất đắc dĩ.



“Như vậy là vẫn còn sống?” Mộ Vân Tiêu thiêu mi, “Vậy thì tốt… Nếu giết chết, ngươi cũng ngồi chờ chết đi!”



Vu Diệp có chút nghi hoặc, nhưng người đối diện lại tiếp tục chuyển đề tài.



“Mọi người nghe nhầm đồn bậy, nói ‘Di Tình’ không có cách giải.”



Mộ Vân Tiêu thản nhiên mở miệng, giải thích: “Thật là chuyện buồn cười nhất trên đời!”



Vu Diệp kinh ngạc: “Buồn cười nhất trên đời?”



Mộ Vân Tiêu liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Bởi vì trên đời này, không có sự tình gì là không có cách giải quyết!”



Lời này vừa nói ra, Mộ Vân Tiêu tựa hồ lâm vào hồi ức xưa kia, hai mắt có chút thẫn thờ nhìn về phía Vu Diệp.




“… Năm đó, nàng cũng là trúng loại độc này…”



Đêm càng khuya, ánh nến trên đại sảnh nhẹ lay động theo gió đêm, thanh âm Mộ Vân Tiêu phảng phất trong không gian rộng lớn, hàm chứa vài phần hoài niệm khó giải bày.



“Ta tìm đến danh y khắp thiên hạ, bọn họ đều nói cho ta biết, loại độc này không có cách giải! Nhưng ngươi không tin! Ta cũng không tin!… Trong vòng ba tháng, ta đi khắp Chư Quốc. Cuối cùng, rốt cục tìm được một người biết cách giải… Ta mừng rỡ như điên, thế nhưng nàng vô luận như thế nào… Cũng không chịu thực hiện phương pháp giải độc kia…”



Ngữ điệu Mộ Vân Tiêu vốn thoải mái dần dần trở nên từ tốn, ngay cả gương mặt vẫn luôn thản nhiên không lộ vẻ gì, cũng hiện lên vài tia đau đớn thê lương.



“Vì thế, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng… Từng ngày suy nhược dần… Cuối cùng…”



Nói đến đây, Mộ Vân Tiêu nhẹ nhắm hai mắt.



Trong hắc ám, những hình ảnh ngày đó hiện lên trước mắt. Nữ tử khi hấp hối… Hài đồng ngây thơ không biết chuyện gì… Thân ảnh lãnh khốc tuyệt tình mà đi… Đau đớn tràn ngập cõi lòng, còn có hận ý vô tận, tay trái siết thật chặt, dùng hết khí lực, hắn mới có thể bắt buộc bản thân kềm chế dòng hận ý kia tràn ra!



“… Không ngờ hôm nay bọn họ còn dám đem chủ ý nhắm vào ngươi! Thật là không biết tự lượng sức, tự tìm đường chết!”



Sát khí âm lãnh vô hạn tràn ra từ trên người Mộ Vân Tiêu, ngưng trệ trong không khí, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như cô đặc lại thành một hung khí sắc bén, làm sát khí càng thêm nồng đậm.



Vu Diệp trong lòng khẽ động, sắc mặt vô thức cũng trầm xuống.




Đại sảnh to lớn, trong thoáng chốc, mọi thanh âm đều biến mất, ngay cả côn trùng ngoài phòng, cũng bất giác ngừng kêu to.



Sau một lúc lâu, đợi Mộ Vân Tiêu lại mở mắt ra, hắn đã khôi phục bộ dáng ngày thường. Ngoài phòng, âm thanh của các loại côn trùng lại lần nữa kêu vang.



Mộ Vân Tiêu tiếp tục: ” ‘Di Độc’ cùng ‘Tình Độc’, tương sinh tương khắc. Muốn giải ‘Tình Độc’, phải giải ‘Di Độc’ trước.”



“Mà ‘Di Độc’ giống như xuân dược, nhưng lại không phải xuân dược. Muốn giải nó, mỗi lần phát tác phải giao hợp với cùng một người… Như thế liên tục một năm, ‘Di Độc’ sẽ hoàn toàn tiêu tán hết…”



Đó cũng là nguyên nhân năm xưa người nọ cho dù chết cũng không nguyện ý dùng phương pháp này… Đơn giản bởi vì khi độc phát lần đầu tiên, người giao hợp với nàng không phải là người nàng yêu…




Hắn ngồi tại chỗ như có điều suy nghĩ, bên kia, Vu Diệp cũng không có động tĩnh. Mộ Vân Tiêu lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Vu Diệp sắc mặt trầm trọng, còn lãnh đạm hơn cả lúc chưa biết cách giải.



Nhớ tới thân ảnh cao lớn màu đen kia, Vu Diệp chỉ cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau … Loại phương pháp giải độc này, thật không thể tưởng tượng, nhưng đã từ miệng Mộ Vân Tiêu nói ra, thì tuyệt đối không có giả dối.



Khẽ thở dài một hơi, Vu Diệp vừa định mở miệng hỏi Mộ Vân Tiêu còn có biện pháp nào khác không, chợt nghe được tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến… Đúng là Nam Khiếu Hoàn.



Y đi tới giữa đại sảnh, cấp Mộ Vân Tiêu hành lễ một cái, liền tiến vài bước đi đến trước mặt Vu Diệp, cúi đầu khom người: “Chủ thượng. Thanh vệ cùng tử vệ đều đã xuất phát.”



Cũng không biết y có nghe thấy những lời vừa rồi hay không, Vu Diệp thầm nghĩ trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc, ừ một tiếng, lại hướng Mộ Vân Tiêu gật gật đầu tỏ vẻ hắn đã hiểu.



“Đã sắp tới canh ba … Sư phụ cũng nên nghỉ ngơi đi.”



Cuối cùng, Vu Diệp hàm xúc nở nụ cười, thêm một câu: “Y sợ là đã chờ lâu…”



Người ngồi trên chủ tọa đứng dậy, vuốt thẳng vạt áo, thời điểm đi ngang qua người Vu Diệp, ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục cất bước đi ra ngoài.



Mộ Vân Tiêu nói rất nhanh, cũng rất khẽ, nhưng từng chữ đều rõ ràng lọt vào tai hai người.



“Tiểu tử ngươi… Thật là lá gan càng ngày càng lớn…”



———————–



Lôi Uyển: “Phương pháp này… con mẹ nó quá hời cho anh rồi nhé Diệp ca! Cơ mà đừng có giả vờ độc phát để lợi dụng ăn con người ta đấy nhé -.-”



Diệp soái: “Không hời cho ta, ta liền không diễn nữa.”



Lôi Uyển *rụt cổ*: “Vâng vâng, tất cả đều vì lợi ích của Diệp ca, đừng bồng bột bỏ vai, con dân nghiện Diệp ca như muội sẽ đau lòng chết a~”