Mộ Hàn Trọng

Chương 11: Đường Hội 3




“Tạ ơn quân thượng.” Diệp Kiến hành lễ xong, đi tới vị trí cách Thiệu Chích Đan một ghế ngồi xuống. Phong Nhiễm Trần cũng cất bước, lười biếng ngồi vào vị trí phía sau Kỳ Hồng Anh.



Vu Diệp đem tầm mắt chuyển tới trên người Diệp Kiến, vừa rồi những người khác đều bị giật mình với lời nói của Phong Nhiễm Trần, còn hắn thì vẫn tỏ ra như đang suy nghĩ điều gì, chắc hẳn có chuyện muốn nói: “Diệp môn chủ có điều gì cứ nói, xin đừng ngại.”



Diệp Kiến trầm ngâm một hồi, mở miệng: “Kỳ thật, chức Bắc đường đường chủ này, có một người thích hợp nhất.”



Lời này vừa nói ra, ba vị đường chủ còn lại đều không quá kinh ngạc, hiển nhiên đều đã biết hắn muốn nói tới ai. Kỳ Hồng Anh yên lặng nhìn Diệp Kiến, Thiệu Chích Đan khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười đầy tà khí. Lòng hiếu kỳ của Vu Diệp nổi lên, xem ra nhân vật này không đơn giản a, lập tức tiếp lời: “Ai?”



“Niên Trụ Liễn.”



“Ân?”



Khi Vu Diệp còn đang lật tìm những thông tin liên quan đến cái tên này trong đầu mình, bên tai liền truyền tới một thanh âm già nua nhưng vô cùng hữu lực, hàm chứa uy nghiêm chậm rãi nói: “Quân thượng, bỏ qua chuyện hắn là con nuôi của Hà Duyên Khâm, Niên Trụ Liễn vẫn chưa đủ tuổi, đảm đương không nổi chức vị lớn như thế!”



Nói chính là Nhâm Diệp, người nãy giờ vẫn luôn bảo trì trầm mặc.



Theo quy định của Dận Quốc, người mười bảy tuổi trở lên mới được đội mũ quan, mà Niên Trụ Liễn này vẫn chưa đủ mười bảy, hơn nữa còn là con nuôi của Hà Duyên Khâm. Nhưng xem phản ứng của mọi người khi Diệp Kiến nói ra cái tên này, người thiếu niên kia, có lẽ thật sự có bản lĩnh.



Vu Diệp trầm tư, vô tình, hắn phát hiện Diệp Kiến thường liếc nhìn ra ngoài điện, nghĩ nghĩ một chút, khóe miệng hắn nhẹ cong lên, cười nói: “Diệp môn chủ, ngươi gọi người bên ngoài tiến vào đi!”



Diệp Kiến giật mình quay đầu lại, đôi con ngươi ôn hòa nội liễm nhìn về phía Vu Diệp, thoáng hiện lên vài tia bất khả tư nghị [khó tin]. Kinh hỉ thoáng qua đi, Diệp Kiến khom người: “Tạ ơn quân thượng.” Liền bước nhanh đi ra ngoài điện.



Theo Diệp Kiến đi vào đại điện chính là một thiếu niên. Hắn mặc một thân y phục màu đen, thắt đai lưng gấm, dáng người có hơi gầy yếu. Cổ tay áo cũng được quấn chặt bằng vải đen, gọn gàng chỉnh tề, bên ngoài khoác trường bào tuyết trắng. Hắn hiên ngang bước đi, hướng thẳng về phía Vu Diệp, vạt áo phất ra gió, nghiêm nghị uy phong, rất ra dáng ông cụ non.



Dừng lại trước mặt Vu Diệp, hơi khom người: “Trụ Liễn tham kiến quân thượng.” Thanh âm như tiếng kim loại va chạm với đá, vô cùng dễ nghe.



Vu Diệp tinh tế đánh giá thiếu niên, đáy lòng không khỏi thầm tán thưởng.



Lông mi thật dày mơ hồ ẩn hiện dưới tóc mai, đôi mắt lam sắc hẹp dài trầm tĩnh nội liễm, mặt không chút biểu cảm, khóe miệng hơi mím, khuôn mặt vẫn chưa cởi hết tính trẻ con, nhưng chỉ bao nhiêu đó hắn cũng đã nhìn ra sự lợi hại của thiếu niên này ngày sau. Đôi mắt trầm tĩnh kia, tựa như mặt hồ yên tĩnh, không biết bên trong đó che dấu sự thâm thúy đến cỡ nào.



Một thiếu niên để lại ấn tượng sâu sắc với người ta như vậy, thế nhưng mái tóc dài rũ ở bên hông đều đã bạc trắng.




Thiếu niên ở độ tuổi này không phải đều có tóc đen con ngươi đen sao, ở Dận Quốc cùng với một số nước láng giềng, cũng có các loại dị tộc da màu hoặc tóc màu. Thiếu niên này, ngoại trừ một đầu tóc bạc cùng đôi mắt lam sắt, căn bản nhìn không ra hắn có đặc điểm gì chứng minh hắn là dị tộc, có lẽ là con lai hoặc do di truyền đi. Ngây người trong chốc lát, Vu Diệp khôi phục lại, không chút để ý thản nhiên nói với hắn: “Niên Trụ Liễn, ngươi có muốn làm Bắc đường chủ không?!”



Thanh âm mặc dù không lớn, lại rất hữu hiệu khiến cho những người bên dưới sửng sốt, chỉ ngoại trừ Phong Nhiễm Trần là vẫn bình thản xem kịch vui. Ngắn ngủn nửa canh giờ, hành vi của cung chủ liên tục làm cho bọn họ kinh ngạc nhiều lần.



Niên Trụ Liễn lại không tỏ thái độ nhiều, chỉ đứng ở nơi đó, nhìn thẳng Vu Diệp: “Nếu không muốn, Trụ Liễn đã không tới nơi này.”



Tuy rằng đây là lẽ đương nhiên, nhưng nói thẳng ra như vậy thật sự là quá mức kiêu căng. Diệp Kiến có chút lo lắng nhìn về phía Vu Diệp ngồi ở chủ tọa, lại phát hiện đối phương chỉ thản nhiên mỉm cười, vẫn chưa tỏ vẻ bất mãn gì đối với biểu hiện của Niên Trụ Liễn.



“Hà Duyên Khâm phản loạn, mặc dù ngươi không đồng mưu, nhưng thân là con nuôi của hắn, lại chưa đủ tuổi. Không nói đến Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ, Thiên Dạ Cung này to như vậy, nhân tài đông đúc, so với những người khác, ta chỉ muốn biết, dựa vào đâu ngươi cho rằng, ta nên đem chức Bắc đường đường chủ này giao ngươi?”



Lời này vừa nói ra, trong đại điện liền trở nên yên tĩnh.



Thật lâu sau, Niên Trụ Liễn đột nhiên phất vạt áo quỳ một gối xuống, cúi đầu thật sâu: “Trụ Liễn biết mỉnh tuổi nhỏ, tuy nói thân là môn chủ, nhưng so với những vị đường chủ khác trong cung, kinh nghiệm kém hơn rất nhiều.”



Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu, không chút e dè nhìn thẳng Vu Diệp: “Nhưng hôm nay Trụ Liễn tới đây, không phải vì tranh quyền thế cá nhân, mà là vì hàng vạn hàng nghìn đường chúng của Bắc đường. Trụ Liễn cho rằng, chức Bắc đường đường chủ, bỏ qua kinh nghiệm cùng tuổi tác, ngoài Trụ Liễn ra, không ai là thích hợp!”




Vu Diệp nhìn thẳng thiếu niên, tuy ánh mắt vẫn trầm tĩnh, lại khiến cho Niên Trụ Liễn vốn bình tĩnh bắt đầu có chút lo lắng không yên. Ánh mắt hắn khiến người ta nhìn không ra bất cứ cái gì, tóc dài đen thùi rơi rớt trên trường bào cao quý, trên gương mặt tuấn mỹ, khóe miệng duyên dáng hơi hơi cong lên, đôi mắt sâu thẳm đen như mực, lộ ra nụ cười thản nhiên cùng tán thưởng, toàn thân tỏa ra một loại khí tức nắm quyền sắc bén thấu triệt đánh giá người bên dưới.



Vu Diệp còn chưa nói chuyện, Nhâm Diệp ở một bên đã chậm rãi mở miệng, giọng nói ảm đạm, không nhanh không chậm: “Niên môn chủ, ngươi tuổi còn nhỏ đã đảm nhiệm môn chủ Kim Ngọc Môn của Bắc đường, quả thật tài giỏi. Sự vụ trong đường, có lẽ cũng cực kỳ quen thuộc.” Ngừng một chút, Nhâm Diệp vuốt vuốt râu, ánh mắt dừng trên người Niên Trụ Liễn, “Thế nhưng, Thiên Dạ Cung là môn phái đứng đầu giang hồ, Bắc đường phụ trách toàn bộ sự vụ phương Bắc của cung, chức đường chủ này, can hệ trọng đại, không thể so với một Kim Ngọc Môn nho nhỏ. Mà hiện nay, Bắc đường vừa mới trải qua sóng gió lớn, Niên môn chủ dù có thiếu niên lão thành [người trẻ nhưng có suy nghĩ của người trưởng thành], thiên tư thông minh như thế nào, thì dù sao vẫn còn là một hài tử chưa trưởng thành. Chức đường chủ này, cũng không phải trò đùa. Lão phu cho rằng, tạm thời Niên môn chủ nên gác lại, đợi qua thêm vài năm, cũng không muộn.”



“Đa tạ Nhâm đường chủ quan tâm.” Niên Trụ Liễn được sự cho phép của Vu Diệp chậm rãi đứng dậy, lại hành một cái lễ với Nhâm Diệp, tuy rằng người đầy ngạo khí, nhưng những lễ tiết cần có, hắn vẫn không quên, “Thế nhưng ‘Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên’, những lời này, Nhâm đường chủ khẳng định cũng đã nghe qua.”



“Tốt lắm! Nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên có phong phạm của phụ thân!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi, là Phong Nhiễm Trần. Hắn ngồi gác một chân trên đùi, lời vừa dứt, liền thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, vội vàng nuốt xuống nửa khối điểm tâm đang ăn dang dở trong tay, phủi phủi mảnh vụn trên tay, tiếp tục nói: “Lời của Tiểu Trụ Liễn nói thực hay! Lúc trước ta rất bội phục tài ăn nói của Hà Duyên Khâm, Tiểu Trụ Liễn ngươi mặc dù không phải con ruột của hắn, nhưng miệng lưỡi cũng khá tốt! Ca ca ủng hộ ngươi!”



Tính tình Phong Nhiễm Trần trời sinh không câu nệ tiểu tiết, muốn nói liền nói, muốn làm liền làm. Thiệu Chích Đan ở chung với hắn hằng ngày, đã sớm hiểu rõ. Hắn cũng chỉ mong tên này đừng mở miệng cho đến khi đường hội kết thúc, tuy nhiên cũng đã có chuẩn bị nếu hắn lại mở miệng nói bậy bạ gì đó, thế nhưng hiện tại… Ai, Thiệu Chích Đan thầm thở dài, thôi mặc kệ đi.



Niên Trụ Liễn run lên, nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, chỉ thấy Phong Nhiễm Trần mang theo nụ cười cổ vũ nhìn về phía mình.



Lần này không được triệu kiến mà tự ý theo tới, tuy có Diệp Kiến đứng ở bên cạnh, hắn lại hiểu rõ, muốn thuyết phục ba vị đường chủ cùng cung chủ, là chuyện khó khăn đến cỡ nào! Mà tình huống lúc này lại tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, không nói đến thái độ khác thường của cung chủ, một vị được đề cử khác chẳng những tự rút lui, ngược lại còn ủng hộ hắn, nhìn khóe miệng còn dính điểm tâm của Phong Nhiễm Trần, Niên Trụ Liễn không khỏi cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Phong môn chủ nói quá.”




“A! Đúng là nói quá! Ngươi là ai chứ? Chẳng lẽ Diệp môn chủ Phong môn chủ không sánh bằng một tên tiểu hài tử mười bốn tuổi như ngươi sao?” Kỳ Hồng Anh phản bác lời Phong Nhiễm Trần, mở miệng khinh thường nói, Niên Trụ Liễn dừng một chút, còn chưa kịp mở miệng, đã liên tục bị cướp lời.



“Niên Trụ Liễn, phụ thân ngươi phản loạn phạm thượng, ngươi là con của hắn, phải hiểu rằng, lần này không bắt ngươi nhằm diệt cỏ tận gốc, các vị hộ pháp xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi! Thế nhưng ngươi chẳng những không cảm thấy thẹn, còn mặt dày nhờ Diệp môn chủ đề cử ngươi! Ngươi cũng biết dựa vào giao tình giữa Diệp môn chủ cùng cha ngươi, hắn sẽ không thể làm ngơ như không thấy, thậm chí chỉ cần ngươi mở miệng, hắn có thể đem chức môn chủ chắp tay dâng cho ngươi!” Kỳ Hồng Anh lạnh lùng quát lớn, trên khuôn mặt thanh tú, lộ rõ vẻ phẫn nộ.



“Lời của Kỳ đường chủ sai rồi.” Niên Trụ Liễn nhìn nàng không chớp mắt, thanh âm lạnh băng không chút thay đổi, giống như đang nói ra một sự thật cùng hắn không hề liên quan, “Ba mươi lăm mạng người của Hà gia, chính là cái giá phải trả cho việc phản loạn của gia phụ. Hôm nay Trụ Liễn có thể lông tóc vô thương đứng ở chỗ này, chính là đáp án mà Thiên Dạ Cung cấp cho các vị! Kỳ đường chủ sao cứ nhắm vào điểm không quan trọng ấy mà mãi bắt bẻ.”



Lời này, là ám chỉ Kỳ Hồng Anh không biết tình thế, không có lí lẽ. Hồng y nữ tử xấu hổ đến mức đỏ cả hai gò má, phẫn hận hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nói thêm gì.



Niên Trụ Liễn tiến lên trước hai bước, đột nhiên cao giọng: “Lòng Trụ Liễn đều nghĩ cho Bắc đường, khẩn cầu quân thượng, cho Trụ Liễn một cơ hội chứng minh!”



Mọi người khí thế bừng bừng tranh cãi nãy giờ, lúc này mới nhớ tới, người trên chủ vị vẫn không nói gì. Vì thế, mọi ánh mắt lập tức hướng lên trên.



“Chứng minh?” Vu Diệp nhẹ cười ra tiếng, tiếng nói như kim loại va chạm với đá còn mang theo chút biếng nhác, vang vọng trong đại điện. Chỉ thấy hắn nghiêng người dựa vào ngai vàng, lấy tay chống cằm, lông mi dài rũ xuống, thỉnh thoảng khẽ chớp vài cái.



Vẻ mặt Niên Trụ Liễn vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt màu lam đã ẩn hiện sự bất an, bàn tay siết chặt trong ống tay áo đã ẩm ướt mồ hôi. Nhìn bộ dáng không chút để ý của người nọ, hắn mạnh cắn răng một cái, lại quỳ một gối xuống, bộ dạng hoàn toàn phục tùng, thấp giọng, lại vô cùng kiên định: “Nếu Trụ Liễn đảm đương chức Bắc đường chủ, trong vòng ba tháng, chỉ cần Bắc đường có một chuyện Trụ Liễn xử lý không tốt, khiến cho đường chúng bất mãn, Trụ Liễn cam nguyện chịu phạt, cho dù muốn tính mạng của Trụ Liễn, Trụ Liễn cũng không oán hận một lời!!”



Nhìn thiếu niên quỳ trước mắt, trong đầu Vu Diệp hiện lên vài chuyện cũ khi còn trẻ. Hắn cụp mắt xuống, chốc lát lập tức khôi phục tinh thần lại, giương mắt, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên người thiếu niên tóc bạc trước mặt. Từ mái tóc bạc, đến đôi giày tinh xảo màu đen dưới chân, thong thả, tinh tế, khiến cho những người xung quanh nhìn xem đều kinh sợ.



Xanh đến cực hạn chính là lam, trong đôi con ngươi lam sắt kia, không có chút sợ hãi, cũng không hề mê mang. Lạnh nhạt tựa như không cần bất cứ thứ gì, nhưng cũng giống như khát cầu tất cả mọi thứ.



Sử tử còn nhỏ, vẫn chưa thật sự trưởng thành, nhưng chỉ cần thêm chút thời gian, sẽ phơi bày cho mọi người thấy hắn là một con sư tử uy phong lẫm liệt như thế nào!



Vu Diệp trầm mặc, trước ánh nhìn của mọi người, cười đến vân đạm phong khinh: “Phần trách nhiệm này, được rồi.”



Từ ghế đứng dậy, hắn đi đến trước mặt thiếu niên đang quỳ dưới đất, “Niên đường chủ, đứng lên đi!” Thiếu niên ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt là kinh ngạc không thể che giấu, mất đi vẻ nghiêm túc lúc trước, ngược lại lộ ra chút đáng yêu mà một thiếu niên mười bốn tuổi nên có.



Ánh mắt Vu Diệp đảo qua mọi người một vòng, Kỳ Hồng Anh không dám tin, Nhâm Diệp yên lặng nhìn hắn không nói lời nào, Thiệu Chích Đan chán ngán tựa vào ghế, Diệp Kiến cười ôn nhuận, Phong Nhiễm Trần thì tràn đầy vui sướng.



“Ba tháng… Tốt, ta sẽ cho ngươi ba tháng, để chứng minh chính mình!!”