Nam Cung Dư Y bị lời nói nhục mạ của Mộ Dung Bá Lâm mà tức giận, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn anh." Xuất thân tôi từ đâu tôi hiểu rỏ, bản thân tôi có được ai bao nuôi cũng không nhọc lòng Lâm thiếu ở đây dạy dỗ." Nam Cung Dư Y gằn từng chữ lên tiếng nói.
Trong mắt cô đầy kiên cường và không chịu uất ức khiến Mộ Dung Bá Lâm lặng yên nhìn cô, nhưng chỉ một dây ngắn ngủi anh liền cười trừ." Cô được mua bao nhiêu? Bổn thiếu mua gấp đôi!" Mộ Dung Bá Lâm hờn hợt lên tiếng khiêu khích." Chú đây là ở chỗ này ngông cuồng cái gì?" Mộ Dung Bá Lâm vừa dứt lời, tiếng nói trầm ấm lại pha chút lạnh lẽo vang lên trong không gian, mọi người liền đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn, tuấn dật bước từng bước đến." Anh, anh về khi nào?" Mộ Dung Bá Lâm ban đầu kinh ngạc, một giây sau không vui hừ lạnh lên tiếng, thái độ lạnh nhạt khi có sự xuất hiện của người đàn ông này." Tôi mà không về kịp, chú lại ở đây gây chuyện khiến cho ba tức giận nữa sao?" Mộ Dung Tước mở bạc môi lên tiếng nói, giọng điệu không nhanh không chậm không nóng mà cũng không lạnh." Tôi làm gì không liên quan đến anh? Mộ Dung Tước sẽ có ngày tôi khiến anh trắng tay, còn cô, cô bé nếu em để tôi bắt gặp em lần nữa thì tôi sẽ không tha cho em." Mộ Dung Bá Lâm nói với Mộ Dung Tước bằng giọng căm phẫn, sau đó anh còn không quên để lại lời cảnh cáo cho Nam Cung Dư Y, nói xong anh xoay người tao nhã rời khỏi cửa hàng." Cám ơn Tước thiếu lên tiếng giúp đỡ!" Lý Thuần Khuê là người lên tiếng trước." Xin lỗi! Em trai tôi có chút được nuôi chiều từ nhỏ, tính cách có chút không ra gì, xin phu nhân hãy bỏ qua." Mộ Dung Tước nhìn Nam Cung Dư Y vì hoảng sợ và tức giận nên khuôn mặt đỏ hồng, anh đường đường chính là chồng danh chính ngôn thuận của cô, nhưng lại không thể dùng thân phận chồng cô để nói chuyện hay gặp mặt.
Anh biết cô biết Mộ Dung Bá Lâm là người có liên can trong công ty nhà Nam Cung, cũng biết được cô gái của anh, bé con của anh, vợ của anh biết về nhà Mộ Dung có liên can đến cái chết mẹ cô năm đó, chính vì vậy anh càng không thể ra mặt, chỉ dùng thân phận Mộ Dung Tước này mà nói chuyện cùng cô." Nhà Mộ Dung các người vì cớ gì mà sống an ổn, trong khi gia đình tôi tan cửa nát nhà?" Không biết vì lí do gì, gặp Mộ Dung Tước cùng Mộ Dung Bá Lâm, biết được hai người là con trai cả con trai thứ hai nhà Mộ Dung liền khiến cô tức giận không kiềm chế được.
Phải, nhà cô không quyền lực bằng nhà Mộ Dung, cho nên cái chết của mẹ được phán là do tai nạn xe, giờ đến công ty ba cô bị niêm phong, gán cho ba cô tội danh giết người rồi tự sát, cô không tin không một chút gì không liên quan đến nhà Mộ Dung." Phu nhân, xin người bình tĩnh, chúng ta về thôi.
Tước thiếu, chúng tôi đi trước." Lý Thuần Khuê thấy cô kích động liền lên tiếng khuyên can, sau đó dìu cô ấy ra xe.
Mộ Dung Tước nhìn theo bóng lưng kia mà không khỏi đau lòng, anh biết cô biết tất cả nhưng vì nhẫn nhịn lại không thể đấu lại quyền lực lớn nhà Mộ Dung, anh biết cô chọn ngành công tố viên là muốn tìm chứng cứ để minh oan cho cái chết của mẹ mình.
Phải, anh biết tất cả mọi thứ về cô, anh dùng thân phận Roy để làm chồng hợp pháp của cô, còn thân phân Mộ Dung Tước này vẫn liên quan đến Mộ Dung gia, anh không thể mới có được cô lại bị cô ghét bỏ như vừa rồi, như vậy thà anh không có thân phận người nhà Mộ Dung cũng không thể không có cô.Về đến nhà, Nam Cung Dư Y ngồi tại ghế trong phòng khách, tay vẫn cầm ly sữa nóng mà người làm mới đưa, cô không hề động đậy đến khi ly sữa nguội lạnh được Lý Thuần Khuê lấy ra từ tay cô lúc này cô mới hoàn hồn trở lại." Phu nhân, chủ tịch biết tâm trạng người không vui, đặt biệt đặt một nhà hàng mà trước đây người thích đến ăn, chủ tịch còn dặn dò, mọi chuyện đã có ngài ấy lo, cho nên người không cần lo lắng." Lý Thuần Khuê nói xong một lúc khá lâu mới thấy Nam Cung Dư Y có chút cử động." Ngài ấy đã về sao?" Nam cung Dư Y nhẹ nhàng lên tiếng hỏi." Phải, ngài ấy đã về!" Lý Thuần Khuê trả lời." Nhắn với ngài ấy, tối nay tôi muốn gặp ngài ấy, dù có muộn tôi cũng sẽ đợi." Nam Cung Dư Y hạ quyết tâm lên tiếng, dù cho ngừoi chồng này có già, có ra sao đi chăng nữa cô cũng đã ký trên giấy hôn thú cùng với người ta, cho nên dù gì cô cũng nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình." Được, tôi sẽ nhắn cho ngài ấy, phu nhân yên tâm!" Lý Thuần Khuê chỉ biết đáp lời như vậy, cô thân là hộ vệ đã theo chủ nhân từ khi mới 10 tuổi, đến nay cũng đã 17 năm, cô biết rỏ tính tình chủ nhân như thế nào, đến 15 năm trước, chủ nhân an bài cho cô tập luyện để về sau chăm sóc và bảo vệ cho phu nhân tương lai, cô biết phu nhân tương lai mà chủ nhân nói là Nam Cung Dư Y này, và đúng như hiện tại cô trở thành hộ vệ thân cận bảo vệ sự an nguy cho Nam Cung Dư Y.
Lý Thuần Khuê cô xưa nay học hỏi chỉ có võ thuật, súng ống hay là các máy móc, học cách an ủi người khác cô chưa từng học, cũng không biết an ủi người khác như thế nào, cho nên cô chọn cách yên lặng đứng bên cạnh họ, cùng họ rơi vào không gian tĩnh mịch yên lặng đến khi tâm trạng của họ khá lên thì thôi.
Cô chính là con người như vậy..