Mộ Đông

Chương 36: Cô bị ốm và anh ấy đã đến




Diệp Sơ Thần ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh dậy, toàn thân đau nhức như bị nghiền nát.

Cô nhận ra Tần Mộ Đông không ở bên cạnh, buổi sáng đầu tiên sau đêm đầu tiên vậy mà cô đã không thức dậy trong vòng tay anh, cô tìm bóng dáng anh trong phòng, cảm thấy hơi thất vọng.

Bên ngoài có tiếng cửa mở, cô rúc vào trong chăn rồi thò đầu ra nhìn anh: “Sao anh dậy sớm thế?”

Anh nói: “Mười giờ rồi.”

Diệp Sơ Thần đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua cô thề sống chết với chủ nhà rằng sẽ không bao giờ bỏ lỡ bình minh thế nào. Cô nhìn bữa sáng trong tay Tần Mộ Đông, trong đôi mắt như loáng lên ánh nước: “Em còn chẳng nhớ được dáng vẻ anh ôm em ngủ như thế nào, anh đến ôm em thêm lần nữa được không?"

Tần Mộ Đông đặt bữa sáng xuống, đi tới nhấc chăn lên, ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà đánh giá: "Sao em còn ra vẻ trẻ con làm gì thế? Ngồi dậy đi, lát nữa đi ra bãi biển."

Diệp Sơ Thần hất tóc, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, bộ râu xanh có phần gai góc, trông càng gợi cảm hơn, cô tức giận nói: “Em vốn là trẻ con mà, em còn chưa tròn hai mươi tuổi đâu!"

Bàn tay Tần Mộ Đông chậm rãi di chuyển đến phần bụng dưới của cô, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa phần da thịt mềm mại, Diệp Sơ Thần cảm thấy ngứa ngáy, người mềm nhũn trong vòng tay anh, cô ôm lấy eo anh: “Có phải lúc về anh sẽ quay lại đơn vị không?"

Tần Mộ Đông cúi đầu nhìn đôi mắt nhỏ oán hận của cô, không khỏi bật cười: "Không đành lòng rời xa anh à?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Cô khịt mũi, rời khỏi vòng tay anh, chưa kịp rời khỏi giường đã bị anh kéo vào lòng: “Gần đây trong quân đội xảy ra chuyện. Nếu muốn gặp anh thì gọi điện cho anh, anh sẽ tranh thủ về nhà."

“Ai muốn gặp anh~ Em chả thèm gặp anh.” Cô bướng bỉnh như vậy, nhưng cái miệng nhỏ nhắn nép trong ngực anh không khỏi nhếch lên.

Tần Mộ Đông cũng không tranh cãi với cô, chỉ nói: “Vậy anh nhớ em, anh sẽ quay về.”

*

Sau chuyến đi biển, Diệp Sơ Thần trở lại trường trong tình trạng cảm lạnh, sốt và sổ mũi.

Cô khịt mũi, dùng giọng mũi khàn khàn trả lời cuộc điện thoại của Tần Mộ Đông: “Gì thế ạ?”

Giọng nói cô đầy vẻ giận hờn, dù sao trong lúc ốm yếu như vậy, nếu có bạn trai ở bên cạnh, một cốc nước nóng cũng đủ an ủi lòng người.

Tuy nhiên đối phương thậm chí còn không thèm đưa cốc nước nóng cho cô, chỉ nói nếu cô nhớ anh thì cứ gọi cho anh, anh sẽ quay lại.

Khi đàn ông ở trên giường, anh ta sẽ nói những lời khiến cho bạn vui vẻ, cô đúng là quá non nớt mới ngốc nghếch cho là thật.

Từ trong điện thoại của Tần Mộ Đông phát ra tiếng cười của một cô gái, Diệp Sơ Thần càng tức giận hơn, cô chất vấn anh: "Anh đang ở đâu? Tại sao lại có cả giọng cười của con gái? Không phải anh nói ở đó không có quân nhân nữ sao?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em thấy khỏe hơn chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Sơ Thần cảm thấy như mình đang đấm vào bông gòn vậy, khụt khịt mũi không phát ra âm thanh.

Tần Mộ Đông kiên nhẫn nói: “Không phải ban ngày trường em có tiết học à?"

Diệp Sơ Thần nghĩ thầm liên quan gì tới anh, có tiết học hay không thì liên quan gì tới anh kia chứ, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, giọng điệu của cô trở nên kinh ngạc: "Anh đã đến rồi?"

“Ừ.” Một tiếng ừ ngắn ngủi đã cuốn trôi hết nỗi buồn trong cô, cô lấy khăn giấy ra xì mũi rồi nhảy khỏi giường, đầu choáng váng.

Cô cố tình giả vờ không quan tâm nói: "Sao anh lại đến đây? Không phải gần đây có rất nhiều việc sao? Phải chiêu mộ binh lính tinh nhuệ cho đại đội, rồi phải làm việc cho lãnh đạo nữa."

Tiếng cười khẽ của Tần Mộ Đông xuyên qua điện thoại truyền vào tai, Diệp Sơ Thần chợt nghĩ tới hình ảnh một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đứng ở dưới lầu ký túc xá, cứ chốc chốc lại cầm điện thoại mỉm cười, như vậy chắc chắn sẽ làm mấy cô gái đi ngang qua thấy rung động.

Trước đây Diệp Sơ Thần không cảm thấy Tần Mộ Đông đẹp trai như vậy. Nhưng từ khi bắt đầu hẹn hò với anh thì lại càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai không chịu nổi.

Cô ủ rũ nói: “Em vẫn chưa khỏi sốt, đầu óc choáng váng lắm. Tối qua em đổ mồ hôi rất nhiều, thậm chí còn không tắm, bây giờ em bết bát lắm, anh về trước đi."

Tần Mộ Đông hỏi: "Em ở tầng mấy?"

"Ký túc xá nữ của bọn em không cho phép nam sinh vào chứ đừng nói đến đàn ông."

"Ngoan nào, nói cho anh biết em ở lầu mấy, em ngoan ngoãn chờ anh."

Câu nói khó hiểu này tràn đầy sức hấp dẫn, cô không tin anh có thể lên được, nhưng lại rất mong đợi anh lên tới nơi.

"314."

"Ừ."

Diệp Sơ Thần đang chuẩn bị gội đầu thì dì quản lý ký túc xá gõ cửa. Dì quản lý nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi trắng nhợt của Diệp Sơ Thần, thấy cô đúng là bị bệnh. Thái độ vốn dĩ đang rất không kiên nhẫn của dì chợt trở thành bất lực hết cách, đành nói với Tần Mộ Đông: "Mau cõng con bé xuống đi, đây là kí túc xá nữ, nếu bị người chụp được rồi đưa lên mạng thì không tốt lắm đâu."

Tần Mộ Đông mỉm cười hiền hòa, đáp lời lịch sự: "Vâng, cảm ơn dì ạ."

Diệp Sơ Thần tựa vào bả vai Tần Mộ Đông, chóp mũi cay cay, giọng nói nghẹn đi: "Tần Mộ Đông, sao anh lại tốt như vậy?"

Đôi vai rộng lớn của Tần Mộ Đông mang lại cho cô cảm giác an toàn mà đã lâu rồi cô chưa có được. Người từng bị lừa gạt rất khó để có thể lại đặt niềm tin vào những điều tốt đẹp, Diệp Sơ Thần chính là người như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dì quản lý đóng cửa ký túc xá lại, lúc rời đi còn trợn to mắt: “Sau này thấy không khỏe thì đi bệnh viện, nằm trong ký túc xá có ích gì? Mau kêu anh trai đưa đi khám bệnh đi!"

Diệp Sơ Thần đột nhiên tự hỏi liệu Tần Mộ Đông có bị dì quản lý ký túc xá cằn nhằn trước khi anh lên lầu hay không. Cô vòng tay qua cổ anh, hít lấy mùi hương từ cơ thể anh rồi thì thầm: "Tần Mộ Đông, có phải em lại gây ra rắc rối cho anh không?"

“Không có.” Tần Mộ Đông cõng cô trên lưng, bước đi vững chãi, thấy cô không nói gì, anh hỏi: “Em có đến bệnh viện chưa?”

Diệp Sơ Thần như một đứa trẻ phạm sai lầm, nhỏ giọng nói: "Em chưa đi, đầu choáng lắm nên đi không nổi."

Buổi sáng lớp trưởng gọi điện thoại tới, hỏi cô có phải vẫn đang sốt không, tỏ ý muốn dẫn cô đi khám bệnh thì lại bị cô từ chối.

*

Tần Mộ Đông dẫn Diệp Sơ Thần đi bệnh viện khám, lấy số, truyền dịch.

Cô miễn cưỡng tựa trên vai Tần Mộ Đông, bờ vai ấm áp, mười ngón tay đan xen đem lại cảm giác chân thật. Cô nhấc tay anh lên, hôn lên mu bàn tay anh: "Nếu em chết rồi, anh sẽ tìm cô gái khác chứ?"

Tần Mộ Đông xoa mái tóc cô, cô né tránh, tóc cô bết ơi là bết, cô không muốn làm anh thấy chán ghét. Sao anh có thể không thấy chút tâm tư đó của cô, vẫn tiếp tục đưa tay xoa tóc cô rồi nói: "Tuổi còn trẻ thế mà sao tiêu cực vậy?"

"Anh chuyển đề tài, nghĩa là anh sẽ đi tìm người khác." Cô bực bội.

Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay đang muốn rụt về của cô, bao trọn bàn tay cô, cười cười: "Trẻ con mới đi hỏi câu ấu trĩ như vậy."

"Anh mới là trẻ con ấy~"

"Vậy anh hỏi em, nếu anh hy sinh rồi thì em có vì anh mà cả đời không kết hôn không?" Anh hỏi.

Cô gần như trả lời ngay lập tức, cô nói: "Có chứ, cả đời không kết hôn."

Khi anh ôm cô trên suốt quãng đường tới đây, cô vẫn luôn nghĩ, cả đời này cô nhất định sẽ không phụ lòng Tần Mộ Đông.

Lời nói vừa thốt ra cô đã nghi ngờ, lẽ nào cả đời này cô sẽ chỉ có duy nhất một mình Tần Mộ Đông sao?

Cũng may ban nãy không thề thốt chuyện gì.

Đáy mắt anh lộ ra sự kinh ngạc, sau một hồi anh mới chậm rãi lên tiếng: "Em sẽ không chết."

Đồ ngoài lạnh trong nóng! Cô rõ ràng đã thấy môi anh mấp máy, muốn nói "Không đâu" nhưng lại nói thành "Em sẽ không chết."

Trong lòng cô ngọt ngào, cho dù cô đã lừa dối anh, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh vẫn nói rằng mình sẽ không làm điều đó.

Cô dẩu môi: "À~ Thế thì anh cũng sẽ không hy sinh~"

"Ừ."