[MiTake] Song Song

Chương 40




Ngày hôm sau Shimizu đưa cậu đi mua đồ cá nhân, bởi Takemichi đến đây không hề đem theo bất cứ thứ gì. Cậu lo ngại hắn ta mua quá nhiều đồ rồi chăng, tại sao lại phải tốn tiền vì một tên xa lạ.

Thiếu niên để ý người này cười rất nhiều, cụ cười cũng rất đẹp, toả nắng chăng. Anh ta khác xa so với Mikey, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, vừa ý thì thích thú, không thì cau mày quát tháo.

Quả thực thì ở cái nơi rộng lớn này cậu thấy vô cùng chán nản, đầu cậu chợt nảy số gọi cho cộng sự. Anh thấy số lạ, gần như không muốn nghe, nhưng thế nào vẫn bắt máy

"Ai vậy?"

"Chifuyu! Tao đây, Takemichi!"

Chifuyu vui mừng, không hề hay biết thiếu niên đã đổi số

"Takemichi sao, trời ạ. Mấy tháng trời tao đã dò tìm thông tin của mày nhưng vô ích, vẫn khoẻ chứ!?"

"Ừm, tao khoẻ mà. Còn chân mày sao rồi, đi lại được chưa?"

Anh cười haha, dù cho có không nhìn mặt nhưng ánh mắt lại vô cùng hiền dịu

"Chân tao ổn rồi. Mày thì sao, mày với Mikey-kun-"

"Mày đừng hiểu nhầm nhé, tao với nó không có gì đâu!" Cậu tươi cười là thế, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền cụp xuống, nụ cười cũng đau khổ hơn một chút.

Takemichi không muốn Chifuyu lo lắng cho mình, không muốn dính líu tới những người người thân nữa.

Takemichi muốn hẹn anh đi ăn, nhưng Chifuyu từ chối. Anh nói cửa hàng thú cưng bây giờ rất bận rộn, khách tới gửi và chăm sóc tăng cao do thời tiết chuyển lạnh

"Xin lỗi nhé, tao cũng muốn lắm nhưng không thể rồi. Hẹn dịp khác nha, Takemichi!"

Thiếu niên gật gù, nói chuyện xong tâm trạng cậu tốt hơn một chút. Đứng dậy đi lòng vòng, cuối cùng quyết định ra công viên hít thở cho thoải mái.

Vừa mới xuống đến tầng, Shimizu Sae trên tóc có vài bông tuyết. Takemichi giật mình, mới chiều tối thôi mà đã có tuyết rồi, nãy giờ cũng không có để ý

"Cậu là định đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết rơi rồi, ở trong nhà đi."

Cậu thở dài, Takemichi cực ghét mùa đông. Thấy cậu trai có vẻ chán chường, nặng nhọc ngồi xuống sofa. Sae ngồi xuống cạnh, niềm nở hỏi

"Sao thế Takemichi, chán lắm hả?"

"Ừ, chán chết được ấy."

"Không được nói vậy! Chán thì chán chứ đừng chết, cậu một chút là chán chết, mệt chết. Cậu là muốn chết lắm hả."

Thiếu niên tặc lưỡi, tên bắt bẻ

"Ý tôi không phải vậy. Mà tóm lại là tôi chán, ở loanh quanh thế này có khác gì khi ở với Mikey-kun đâu."

Thực sự thì là vậy, ở trong căn nhà lớn thế này không có gì vui cả. Cái Takemichi muốn là đi lại tự do, không cần quan tâm đến mấy chuyện vô bổ

"Dù sao thì, đây cũng là Yokohama. Mikey-kun không ở đây, tôi là vẫn không thể tự do tự tại được à?"

Shimizu Sae thở dài, hắn nhận ra thứ mà thiếu niên này thật sự muốn chỉ là cái gọi là tự do, một cuộc sống bình thường

"Được thôi! Mai tôi dẫn cậu đi trượt tuyết nhé?"

Takemichi ngồi thẳng dậy, nhìn anh

"Thật sao!? Mà, tôi không có biết trượt tuyết..."

"Haha, thì sao đâu, để tôi hướng dẫn cậu! Để xem, tới ông viên trượt tuyết Tambara ở tỉnh Gunma¹ nhé!?"

Takemichi có nghe qua nơi này, vài người bạn của cậu từng tới đó và nghe nói nó rất tuyệt

"V-vậy cũng được sao?"

Trong khi Takemichi còn chần chừ, hắn khoác vai thiếu niên cười tươi rói

"Được chứ sao không haha, Takemichi, ngày mai sẽ rất tuyệt. Thôi nào, lát ta đi ăn tối nhé, rồi tôi sẽ ở lại, mai ta đi từ sớm."

Thiếu niên cụp mắt, thoáng nghĩ người này vì cậu mà lại làm mấy điều này. Takemichi nghĩ, bản thân có phải đã đòi hỏi quá hay không?

____________¹: Gunma là một tỉnh của Nhật Bản, nằm ở góc Tây Bắc của vùng Kantō trên đảo Honshu. Thủ phủ là thành phố Maebashi.

____________Jenicas.