Khí hậu toàn cầu phân thành hai cực, mùa hè càng ngày càng nóng, phần da lộ ra bên ngoài bị ánh mặt trời nướng cháy đen, thế giới hệt như một chiếc hồng hấp cực lớn, ra ngoài đi hai ba bước đã khiến người ta thở hồng hộc.
Hôm nay nóng đến nỗi cây cỏ cũng héo rũ, Vương Nhược Hàm ngồi trên bậc thang, cắt tỉa cành lá, cửa sau vương đang mở rộng, gió lạnh lùa vào sau lưng cô, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt xuống.
Phương Xuân Hoa ở trong nhà gọi cô: “Làm xong chưa? Mau vào ăn cơm đi.”
Vương Nhược Hàm đáp một tiếng, chút việc cuối cùng trong tay cũng làm xong, cô vuỗi đất cát dính trên người rồi đứng dậy.
Phương Xuân Hoa đang bày bát đũa lên bàn: “Đi rửa tay.”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Con đi tắm luôn.”
Phương Xuân Hoa nói: “Thế con nhanh lên.”
Mấy phút sau ra khỏi phòng tắm, Vương Nhược Hàm thở dài một hơi, cuối cùng tinh thần cũng sảng khoái lên nhiều.
Trời nóng bức không có khẩu vị, Phương Xuân Hoa không nấu cơm nữa mà nấu một nồi cháo.
Vương Nhược Hàm giơ tay ra, Phương Xuân Hoa biết cô muốn thìa nên đưa qua cho cô.
“Con vẫn còn liên lạc với Cao Viễn à?” Bỗng nhiên bà bật thốt một câu.
Động tác nhai nuốt trong miệng Vương Nhược Hàm bỗng dừng lại: “Không ạ, trước kia có gặp một lần, có liên lạc nữa đâu.”
“À.” Phương Xuân Hoa tỉnh bơ nói, “Hôm qua bỗng Cao Bá An tới tìm mẹ, hỏi dạo này mẹ thế nào.”
Khóe miệng của Vương Nhược Hàm nở một nụ cười hóng hớt: “Ôi ôi ôi, có lẽ nghe Cao Viễn nói mẹ vẫn độc thân, chú ấy vẫn nhớ nhung mẹ đấy?”
Phương Xuân Hoa khịt mũi: “Thế Cao Viễn đó chẳng phải vẫn nhớ nhung con hả?”
Nụ cười của Vương Nhược Hàm tắt ngúm, bưng bát lên tiếp tục ăn cháo: “Con đã là phụ nữ có chồng, giống mẹ được sao?”
Nói đến chuyện này, Phương Xuân Hoa bỗng bẻ lái hỏi: “Bao giờ Hoắc Kiêu mới về?”
Vương Nhược Hàm lẩm bẩm nói: “Cuối tuần sẽ về ạ.”
Nghỉ hè nên hội thảo giao lưu học thuật rất nhiều, cả tuần này Hoắc Kiêu đều đi công tác.
Phương Xuân Hoa nói: “Cho nên con ăn vạ ở chỗ này của mẹ đến cuối tuần hả?”
Vương Nhược Hàm không vui: “Cái gì gọi là ăn vạ, đây chẳng phải là nhà của con sao?”
Phương Xuân Hoa vội gật đầu: “Phải phải phải.”
Mãi lúc sau Vương Nhược Hàm mới phản ứng, chẳng hiểu tại sao lại bị bà chuyển sang chủ đề khác: “Mẹ còn chưa nói đâu, chú Cao tìm mẹ làm gì vậy?”
Trông Phương Xuân Hoa không muốn nhắc đến lắm: “Chỉ tiện thể hỏi đôi câu thôi, không có gì.”
Vương Nhược Hàm thất vọng ồ một tiếng, bóng gió nói: “Con còn khá thích chú Cao kia.”
Không ngờ Phương Xuân Hoa thẳng thắn tiếp lời: “Mẹ cũng rất thích.”
Vương Nhược Hàm vừa nghe bỗng thấy vui: “Vậy chính là mẹ với chú ấy tro tàn lại cháy ạ?”
Phương Xuân Hoa lắc đầu: “Không đâu.”
“Tại sao ạ?”
“Ở cùng ông ấy rất thoải mái, nhưng cũng chỉ là thoải mái mà thôi. Giống như con với Cao Viễn ấy, chẳng phải trước đây hai đứa chơi với nhau rất thân sao? Tại sao con không thích thằng bé nữa?”
Vương Nhược Hàm bĩu môi: “Hiểu rồi ạ.”
Phương Xuân Hoa nói: “Bố con ấy, ngốc nghếch quá, chín chắn thì chín chắn, nhưng con người hơi nhàm chán. Cao Bá An thì thú vị, nhưng mẹ không nắm bắt được, quên đi, bỏ lỡ đã bỏ lỡ rồi, luống tuổi rồi luôn có một vài nuối tiếc.”
Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi mai sau mới thở ra, bỗng nhiên cô nhớ Hoắc Kiêu.
Cô mở khóa mà hình mở wechat ra, nhật kí trò chuyện với Hoắc Kiêu dừng lại vào buổi sáng, anh nói với cô hôm nay phải họp cả ngày.
Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ, vẫn buông điện thoại xuống.
Dù sao thì những lời muốn nói đều là mấy câu không đâu.
Nếu đã không có chuyện gì lớn, vẫn là đừng nên làm phiền anh.
Ăn cơm xong, Vương Nhược Hàm lên lầu ngủ trưa, đi làm thêm hai ngày là đến ngày nghỉ của cô rồi, ngày nghỉ tươi đẹp đang ở trước mắt.
Dạo này giấc ngủ của cô không được tốt lắm, sau nửa đêm luôn cảm nhận được một cơn đau nhói ở trong tim.
Chẳng biết có phải đã ngủ quen giường ở nhà mới hay là không có thói quen ngủ một mình nữa.
Cả buổi chiều đều ở trong phòng truyền dịch, người ta đều nói y tá ở khoa nhi có trình độ lấy ven tốt nhất.
Bởi vì không cắm đúng vị trí hoặc là đau, trẻ con sẽ khóc, phụ huynh nóng nảy, người bị mắng chính là y tá.
Vương Nhược Hàm trưởng thành trong những trận mắng chửi ấy, hơn nữa kỹ thuật của y tá mới hiển nhiên vẫn đang trong giai đoạn chờ được nâng cao.
Tiếng khóc bén nhọn có lực xuyên thấu cực mạnh, sắc mặt bố mẹ của đứa trẻ kia khó coi cực kì: “Rốt cuộc cô có biết không hả? Ở trường không học đến sao?”
Vương Nhược Hàm tiếp lấy ống kim tiêm trong tay y tá kia, khẽ nói: “Để chị làm cho.”
“Không khóc nhé, chút nữa là xong rồi.” Cô híp mắt, trong lúc dịu dàng an ủi đã tìm đúng vị trí cắm đầu kim vào, sau đó dán băng keo cố định.
Phụ huynh đứa bé không lải nhải thêm nữa, ôm lấy đứa trẻ đi ra ngoài, nhưng vẫn còn một người cần được an ủi kia mà.
Cô gái nhỏ kia cúi gằm đầu xuống, thi thoảng có tiếng sụt sịt vang lên.
“Đều trải qua như vậy cả.” Vương Nhược Hàm nói, “Chị còn bị người ta mắng ác hơn nữa kia, bình thường luyện tập nhiều là tốt rồi.”
“Cảm ơn chị, chị tốt quá.”
Vương Nhược Hàm rút khăn giấy ra đưa cho cô gái đó: “Lau đi, mấy bạn nhỏ khóc thì thôi đi, em còn khóc nữa.”
Y tá trưởng tới gọi cô, Vương Nhược Hàm đứng dậy, bỗng nhiên cô thấy trước mắt choáng váng.
Cô lấy tay đỡ trán, vị lưng ghế chậm rãi đứng dậy.
Đợi khi tầm mắt khôi phục rõ ràng, cô mới sải bước ra ngoài: “Em tới đây.”
Cách lớp khẩu trang vẫn có thể nhìn ra nét mặt nặng nề của Tiết Hồng Băng, Vương Nhược Hàm gọi một tiếng: “Y tá trưởng.”
Tiết Hồng Băng kéo tay Vương Nhược Hàm ra một bên, dặn dò cô: “Em tới trạm y tá nhìn giúp chị một cái, Tiểu Duyệt cũng ở đó, phòng phẫu thuật bên kia xảy ra chút chuyện.”
Vương Nhược Hàm khẩn trương: “Sao thế ạ?”
Tiết Hồng Băng lắc đầu: “Em cứ đi trước đi.”
Thấy bóng lưng rời đi vội vàng của y tá trưởng, trực giác mách bảo Vương Nhược Hàm có chuyện lớn rồi.
Cô đến trạm y tá theo lời dặn, Tiểu Duyệt đang ghé lên mặt bàn làm bài tập hè.
Vương Nhược Hàm mỉm cười, nói với cô bé: “Duyệt à, đây là lần đầu tiên chị thấy có người vừa nghỉ hè mà làm bài tập rồi đấy.”
Tiểu Duyệt ngẩng đầu lên, nói với cô: “Mẹ em bảo em phải làm xong chương này, tối mai sẽ đưa em đi xem phim điện ảnh.”
“Ố, vui thế hả, vậy em mau làm đi.”
Mấy chục phút sau y tá trưởng mới quay lại, gương mặt mệt mỏi.
Vương Nhược Hàm đưa cho chị ta cốc nước: “Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”
Tiết Hồng Băng rũ mắt nhìn con gái, đè giọng nói: “Một đứa trẻ, không cứu được, bác sĩ Khang đã ở trong phòng phẫu thuật gần hai mươi tiếng đồng hồ rồi, đã cố gắng hết sức, nhưng phụ huynh không nhận, cũng không đồng ý nghiệm xác, cứ khăng khăng nói thao tác sai lầm của chúng ta gây ra cái chết, cãi cọ mãi, bảo vệ vừa mới kéo đi, vừa đi vừa nói sẽ không buông tha cho chúng ta.”
Vương Nhược Hàm nhăn chặt màu lại: “Mỗi năm đều có mấy bận như thế này.”
Tiết Hồng Băng theo nghề đã gần hai mươi năm, thấy nhiều rồi, chỉ có thể cười khổ: “Những khoa khác ấy, nhìn một người bệnh nhân là một người, khoa nhi, một bệnh nhân chính là một đứa trẻ và một nhóm phụ huynh, rất khó đối phó.”
“Anh ta định khởi tố ạ?”
Tiết Hồng Băng lắc đầu: “Chị không biết, nghe giọng thì có vẻ là thế, hai hôm nay cẩn thận một chút, chị thấy hơi hoảng loạn.”
Xảy ra chuyện, y bác sĩ đều đề cao cảnh giác, đi đường cũng không yên tâm, đôi mắt cũng thời thời khắc khắc để ý người ở hai bên.
Ngày nào Tiểu Duyệt cũng theo Tiết Hồng Băng đi làm tan ca, hiện giờ các lớp học ngoại khóa đều đã ngừng, bố cô bé ở công ty không tiện dẫn theo, chỉ đành đi theo mẹ tới bệnh viện.
Tính cách cô bé yên tĩnh, mọi người đều rất thích cô bé này, cứ có đồ gì ngon là nhét cho cô bé.
Hôm nay tới phiên nghỉ của Lâm Huệ, trạm y tá chỉ có một người, chuông gọi y tá vang lên, Vương Nhược Hàm vừa đứng dậy vừa dặn Tiểu Duyệt: “Nếu có người tới thì nói là chị sắp quay lại nhé.”
“Em biết rồi.”
Rút kim tiêm cho bệnh nhân xong, Vương Nhược Hàm đang thu dọn dây truyền và bình truyền dịch đã nghe thấy tiếng lao xao bên ngoài.
Cô buông đồ trong tay xuống, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Nguồn gốc của trận ồn ào là từ trạm y tá, ý thức được điểm này, hô hấp của Vương Nhược Hàm trở nên dồn dập.
Cô cố gắng kiễng chân lên, chen chúc vào đám người đang vây xem.
Khi thấy bé gái đang bị người đàn ông thô bạo siết chặt cổ gần như cả người đang lơ lửng trên không, đầu óc Vương Nhược Hàm bỗng trống rỗng.
Cô không nghe thấy tiếng ồn ào của những người xung quanh nữa, người đàn ông đang há miệng nói điều gì cô cũng không biết, cô không biết giờ phút này đây phải làm cái gì, cô không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì hết.
Y tá trưởng vội vã chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này bỗng khóc ra tiếng, chị ta chắp hai tay cầu xin người đàn ông kia: “Đừng mà, đừng mà.”
“Con trai tao chết rồi!” Hai mắt người đàn ông như nứt ram gân xanh nổi đầy cổ và gương mặt, làn da màu nâu đỏ tích tụ lại hơi thở bạo ngược đen sì, “Tao tiết bao nhiêu là tiền, nhà ở cũng không còn, một đứa trẻ lành lặn đưa vào phòng phẫu thuật của chúng mày mà trả lại tao một cái xác! Tao muốn bệnh viện chúng mày nhận tội!”
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tiếng khóc của Tiểu Duyệt rất nhỏ, dùng khẩu hình miệng gọi “mẹ ơi” .
Bàn tay cầm dao của người đàn ông run rẩy kịch liệt, Vương Nhược Hàm đứng sau lưng hắn ta, cô không có đầu óc nhạy bén, không nghĩ ra được kế sách vẹn toàn, giờ phút này chỉ dựa vào can đảm không tên đột ngột xông ra, dùng cả người đụng vào người đàn ông kia, liều mạng ôm lấy cánh tay của gã.
Tiết Hồng Băng quỳ trên nền đất ôm lấy Tiểu Duyệt, mẹ con hai người ôm nhau khóc.
Chị ta lo lắng hai ngày, không ngờ người gặp nguy hiểm sẽ là con gái mình.
Cảnh sát vội vã chạy tới, sau khi giải tán đám người, đưa mấy đương sự tới đồn để lấy khẩu cung.
Vương Nhược Hàm ngây người rất lâu mới có cảm giác chân thật quay trở về mặt đất, hai cánh tay của cô đều đang run rẩy, trên da có vết xanh tím.
“Cô bé rất dũng cảm, nhưng quá mức nguy hiểm.” Cảnh sát nói với cô, “Chỉ có thể nói cô may măn, biện pháp này không thể dùng nữa.”
Vương Nhược Hàm nhếch môi cười, khắp người cô cũng không có chỗ nào xây xát, chỉ là lúc gã đàn ông kia giằng co đã đụng mạnh lên cằm cô, hiện gời vẫn thấy tê dại.
Nữ cảnh sát rót cho cô cốc nước, nói: “Có lẽ không sao đâu, có thể gọi người nhà tới đón cô rồi.”
Trên người Vương Nhược Hàm vẫn đang mặc đồng phục y tá, cô bừng tỉnh như vừa mới thức giấc, đã sớm qua thời gian nên tan làm, cô rút điện thoại ra, quả nhiên Hoắc Kiêu đã gọi điện thoại cho cô.
Vương Nhược Hàm vội gọi lại, cô hắng giọng cố gắng bình tĩnh, giọng điệu như chưa có gì xảy ra: “A lô, anh gọi cho em à?”
Hoắc Kiêu ở đầu bên kia nói: “Vẫn ở bệnh viện à? Anh thấy mãi em không trả lời tin nhắn.”
“Vâng, có hơi bận, săp tan làm rồi.” Vương Nhược Hàm cố gắng mỉm cười, “Mai mấy giờ anh về thế? Em đi đón anh.”
“Được, vậy em đợi anh về.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, hai người đều không cúp máy.
Vương Nhược Hàm khẽ hít mũi, mở miệng nói: “A lô, Hoắc Kiêu.”
Trong ống nghe có người đang gọi anh: “Thầy Hoắc, đi thôi, xuống dưới ăn cơm.”
“Được, tới đây.” Hoắc Kiêu trả lời.
“Sao thế em?”
Vương Nhược Hàm nói: “Không sao, anh mau đi ăn cơm đi, cúp đây.”
Cô buông điện thoại xuống, dụi mắt, gọi cho Phương Xuân Hoa, sau khi kết nối, cô dùng giọng mũi nặng nề nói: “Mẹ ơi.”
Phương Xuân Hoa vừa nghe thấy giọng cô, vội hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Vương Nhược Hàm dùng mu bàn tay che kín mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ tới đây đón con với.”
Lúc về tới nhà đã gần bảy giờ, vẫn chưa chưa tối hẳn, đườngp hố vẫn còn giọt nắng hoàng hôn cuối ngày.”
“Trên người có chỗ nào đau không?” Phương Xuân Hoa vừa đánh tay lái hỏi.
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không ạ.”
“Con nói con xem.” Phương Xuân Hoa run rẩy mắng, “Con xem con đã bao lớn rồi, cũng chẳng cao hơn cô bé kia là mấy, con xông lên làm gì hả? Trong bệnh viện không còn bác sĩ nam nào khác à? Anh hùng có đến lượt con làm không hả?”
Vương Nhược Hàm cao giọng ngắt lời bà: “Mẹ mẹ đang làm gì đấy?”
“Mẹ là gì, mẹ còn đang muốn hỏi con đang làm gì đấy? Có mưu mới đến lượt có dũng, con đúng là làm càn, may mà năm nay mẹ đi chùa cầu một quẻ, bảo vệ cái mạng này của con, hai ngày nữa mẹ phải gọi dì Kiều đi thêm chuyến nữa.”
Tâm trạng của Vương Nhược Hàm đã rất tồi tệ, cô nghiêng đầu sang một bên, từ chối tiếp lời.
“Được rồi, mẹ không mắng con nữa, đợi Hoắc Kiêu quay về để nó nói con.”
Bỗng Vương Nhược Hàm ngồi thẳng dậy: “Mẹ đừng nói với anh ấy đấy.”
Phương Xuân Hoa nhìn cô một cái: “Con nói với nó hả?”
“Vâng, mẹ đừng nói.”
Phương Xuân Hoa có thể hiểu được cô, nhưng vẫn cảm thấy không thỏa đáng: “Vương Nhược Hàm, con không thể giấu nó được.”
Vương Nhược Hàm cố chấp lắc đầu: “Đợi sau này hẵng nói.”
Cô đương nhiên biết nên nói cho anh, nhưng không thể là hiện giờ được, hiện giờ cô đã quá tồi tệ rồi.
Nếu như để Hoắc Kiêu biết, nhất định anh sẽ nhắc đến chuyện thôi việc lần nữa, lần trước cô đã kiên định thề thốt, cô không thể dao động, cũng không thể khiến Hoắc Kiêu dao động.
Anh đã nhường nhịn và bao dung cô đủ nhiều rồi.
Cô không thể con người tốt như anh luôn nhượng bộ cô vô điều kiện mãi được.