Ngày đầu tiên của năm mới, Hoắc Kiêu ở trong cơn tranh cãi kịch liệt của bố mẹ đến mức nghi ngờ cuộc đời, chuyện này thực sự không tốt lành gì.
Anh xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi thẳng ra phía cửa lớn.
Khoảnh khắc này hấp dẫn sự chú ý của Lâm San và Hoắc Dịch Hành, Lâm San gọi anh: “Đang nói con đấy, con đi đâu đấy hả?”
Hoắc Kiêu lấy chìa khóa xe ở huyền quan, vẻ mặt sống chết mặc bay trả lời: “Hai người tiếp tục đi ạ, con ra ngoài cho thoáng khí.”
Có lẽ là do bộ dạng lười nhác bất cần này của anh lại thêm một lần nữa chứng thực chuyện “Không biết cầu tiến” trong mắt Lâm San, bà hầm hừ lao thẳng đến chỗ Hoắc Kiêu, hung hăng đẩy anh một phát, trách móc nói: “Thái độ này của con là gì đấy.”
Gò má anh va vào cánh cửa, sau lưng đụng phải viền bệ đá, Hoắc Kiêu bị đau nhăn mặt lại, phải đỡ lên tủ giày mới miễn cưỡng đứng vững.
Lâm San ra tay không biết nặng nhẹ không ngờ cú đẩy này lại nghiêm trọng như thế, bản thân bà cũng ngơ người, sau đó vừa sợ hãi vừa lo lắng: “Không sao chứ?”
Hoắc Dịch Hành đi tới, nhân cơ hội này trách móc Lâm San: “Bà xem xem mình đang làm gì? Mùng một đầu năm có thể tém bớt lại được không.”
Lửa giận vừa tắt lại bùng cháy lên, Lâm San trợn mắt lườm trả lại ông.
Hoắc Kiêu nhắm mắt lại, nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Anh không quan tâm đến tiếng gọi của bố mẹ phía sau lưng, không quan tâm đến cái lạnh thấu của tháng chạp áo khoác ngoài cũng không cầm, đường phố hai bên tấp nập tràn đầy không khí mừng vui, càng khiến bản thân anh nổi bật không hòa nhập với mọi người.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hoắc Kiêu rùng mình, nhanh chân đi về hướng để xe.
Sau khi về nhà của mình, Hoắc Kiêu đi rửa mặt, chỗ trên mặt bị va phải hơi sưng len, có lẽ sẽ nổi vệt xanh tím.
Anh còn thảnh thơi nghĩ, mùng 1 đầu năm đã bị thương, xem ra con đường gập ghềnh năm này không dễ đi rồi.
Hoắc Kiêu ngồi trên sô pha, lật xem lịch sử tin nhắn trong wechat, nhóm chát đã ồn ào náo nhiệt từ ngày hôm qua, khoe xơm tất niên, phát lì xì, hay là cách màn hình xả nỗi bực bội của mình.
Hoắc Kiêu gửi tin nhắn hỏi: Buổi chiều có người nào không có việc gì không? Đánh bài không?
Tùy Nghệ là người trả lời đầu tiên: Em đang ở nhà bà ngoại đây.
Tùy Nghệ: Xem con chó vàng!
Hứa Lân nói: Ở cùng bà xã, mấy đứa chơi đi.
Diệp Đồ Nam tỏ vẻ ok, nhưng nửa ngày không thấy Trình Thanh Hòa trả lời, Tùy Nghệ nói hôm qua anh ta uống rượu có lẽ vẫn chưa dậy.
Hai người, chơi đấu địa chủ cũng không đủ, Hoắc Kiêu đành buông tha ý tưởng này, lấy chiếc áo khoác trong tủ mặc vào rồi ra khỏi nhà.
Chẳng có cửa tiệm nào kinh doanh, Hoắc Kiêu đi men theo con phố đến cuối đường phát hiện ra một quán nét vẫn đang mở cửa.
Anh kéo cánh cửa kính ra, ông chủ là một người đàn ông trẻ tuổi.
“Vẫn mở cửa à? Anh không về nhà đón Tết hả?”
Ông chủ lấy điếu thuốc trên miệng xuống, trả lời anh: “Không có nhà để về, có lên máy không?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Lên.”
Trong tiệm trừ anh ra không còn một người khách nào, ông chủ đánh giá anh một lát: “Còn anh thì sao? Sao lại không về nhà đón Tết?”
Hoắc Kiêu cười cười: “Tôi? Tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Ông chủ đồng tình nhìn anh một cía, lấy một điếu thuốc trong túi ra đưa cho anh.
Hoắc Kiêu từ chối, nói mình không hút thuốc.
Ông chủ lấy một lon cô ca sau giá đồ vặt đưa qua.
Hoắc Kiêu nhận lấy, cười nói câu cảm ơn.
Anh thuê một phòng riêng nhỏ, không gian riêng tư yên tĩnh, đã rất nhiều năm rồi anh không tới tiệm nét, không ngờ bầy giờ môi trường bên trong lại cao cấp đến độ này, thiết bị cũng tân tiến hơn khi ấy rất nhiều.
Hoắc Kiêu không chơi game trên máy tính nhiều, cũng không có thời gian rảnh để chơi, anh chọn một bộ phim điện ảnh để xem, chỉ đơn giản là ngồi giết thời gian.
Đụng tới vách lon lạnh lẽo, bỗng nhiên Hoắc Kiêu hắt hơi một cái, anh xoa mũi, đừng có mà cảm cúm nữa đấy.
Lúc hơn năm giờ, anh nhận được cuộc điện thoại của Vương Nhược Hàm.
Cảm xúc rối tinh rối mù ấy khi nghe được giọng nói của cô bỗng bình yên đến diệu kỳ.
Cũng may, cũng may mà dù cho cuộc sống có gà bay chó sủa tới cỡ nào, cũng chỉ có một chú thỏ bông màu hồng phấn không ngừng nhắc nhở anh, tươi đẹp luôn tồn tại, trên thế gian này luôn có những thứ rất đáng yêu
*
Thân thích bên Vương Xương Nguyên, Vương Nhược Hàm đều không thân thiết, ngày mùng hai khi đang ở nhà bà nội ăn cơm, cô mới biết chị dâu họ vừa gả tới năm ngoài còn có thêm một cô con gái nữa.
Có một bà cô lắm mồm, thần thần bí bí nói: “Mấy đứa không biết mẹ ruột của Nhược Hàm làm gì đúng không?”
Vương Nhược Hàm ngồi giữa bọn họ, mỉm cười ngượng ngùng.
Bà cô kia làm quá nói: “Minh tinh đấy! Còn sang Hong Kong quay phim nữa kia!”
Những người khác bắt đầu bàn luận sôi nổi, bà nội ngồi ở chủ vị gõ chiếc cốc lên mặt bàn, trầm mặt xuống nói: “Đừng nghe bà ta nói càn, ăn cơm đi.”
Bà vừa cất lời, mọi người đều không dám lên tiếng nữa.
Nhưng một lúc sau, Vương Nhược Hàm nghe thấy chị dâu họ ngồi bên cạnh hỏi anh họ: “Là minh tinh thật hả, nổi tiếng không anh? Tên là gì vậy, em lên baidu tìm kiếm thử.”
Trong lòng cô chỉ cảm thấy cạn lời.
Trên bàn ăn mọi người đều rất quan tâm tới cô, bưng đồ ăn lên bảo cô gắp ăn đầu tiên, cốc đồ uống của cô vừa cạn sẽ có người rót đầy ngay lập tức.
Biết cô thích ăn tôm, cả đĩa tôm sông được để ngay trước mặt cô.
Chẳng qua sự quan tâm này quá mức khách sáo, Vương Nhược Hàm ngồi ở giữa bọn họ, nhưng cô luôn cảm thấy bản thân mình không phải là một thành viên trong gia đình này.
Cô không ở lại ăn cowmt ối, buổi chiều đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra sân bay.
Vương Xương Nguyên và Thôi Yến đều bảo cô ở lại thêm một đêm, Vương Nhược Hàm từ chối, nói mẹ cô ở nhà một mình, cô phải quay về đón Tết cùng bà nữa.
Hai người kia cũng không tiện nói thêm gì nữa, trước khi lên cửa đăng ký, Vương Xương Nguyên kéo Vương Nhược Hàm ra một góc, nhét cho cô một bao lì xì thật dày vào trong túi.
“Bố nghe nói mẹ con quay phim trở lại rồi à?”
“Vâng.”
Vương Xương Nguyên gật đầu: “Như vậy cũng tốt, bà ấy trời sinh là nên đứng trước ống kính.”
Vương Nhược Hàm gọi một tiếng: “Bố.”
“Sao thế con?”
Vương Nhược Hàm nhìn Thôi Yến ở phía không xa, đành nuốt vấn đề vốn định hỏi lại, cười nói: “Bố với dì thôi chú ý sức khỏe, còn Tiểu Hiên nữa, bạn trai con hỏi nó sau này thi đại học có muốn thi vào N đại không kia.”
“Bạn trai?” Vương Xương Nguyên cảm thấy kinh ngạc, “Con có bạn trai từ khi nào thế?”
“Mới năm nay ạ, là giảng viên đại học, dạy tiếng anh, cao to đẹp trai lắm, có cơ hội con sẽ dẫn anh ấy về cho bố xem.”
“Được, được, được.” Vương Xương Nguyên hài lòng gật đầu, vui mừng nhìn con gái.
Vương Nhược Hàm mím môi, hé miệng nói: “Còn nữa, năm ấy con âm thầm sửa nguyện vọng tới Kim Lăng không phải là cảm thấy bố với dì Thôi đối xử với con không tốt đâu, bố đừng nghĩ nhiều nhé.”
Vương Xương Nguyên gật đầu: “Sau này bố cũng hối hận, trước kia luôn cảm thấy mẹ con là một đứa trẻ không chịu lớn, ly hôn xong đưa con cho bà ấy bố không yên tâm, nhưng hiện giờ xem ra, cuộc sống của con và bà ấy rất tốt. Hàm Hàm, con cũng đừng cảm thấy bố không quan tâm con, thực ra bố.”
Vương Nhược Hàm sụt sịt mũi, ngắt lời ông: “Được rồi không nói nữa, con phải vào đây, bố với dì quay về thì lái chậm một chút nhé.”
Về đến nhà đã gần 12 giờ rồi, hai ngày nay đại đa số thời gian đều là bôn ba trên đường, Vương Nhược Hàm thề Tết năm sau cô nhất định không ra khỏi cửa nữa, chỉ nằm trên giường ngủ thôi.
Từ xa thấy đèn điện trong nhà vẫn sáng, Vương Nhược Hàm thấy lạ, muộn thế này rồi Phương Xuân Hoa vẫn chưa ngủ sao.
Cô vừa mở cửa vào nhà, gọi với vào bên trong: “Mẹ?”
Phương Xuân Hoa nghe thấy tiếng cô, chạy ra cửa nói: “Ôi dồi, cuối cùng con cũng về rồi.”
Vương Nhược Hàm thay giày đi vào trong nhà, khuôn mặt mê mang nói: “Sao vậy ạ?”
Phương Xuân Hoa nói: “Trên đường đi mẹ không dám giục con, mẹ hỏi con, hôm nay con có liên lạc với Hoắc Kiêu không?”
Động tác của Vương Nhược Hàm cứng đờ, lờ mờ có dự cảm chẳng lành: “Ban sáng có nói với con mấy câu, hôm nay con không có thời gian xem điện thoại, có chuyện gì vậy ạ?”
“Mẹ thằng bé liên lạc với mẹ, bảo mẹ hỏi con xem, hôm nay Hoắc Kiêu có tìm con không, lúc ấy con đang trên máy bay, mẹ nói với bà ấy là đợi con quay về rồi nói sau.”
Vương Nhược Hàm hốt hoảng: “Anh ấy làm sao ạ?”
“Chỉ nói là không liên lạc được, đến nhà nó gõ cửa cũng không có ai, mẹ thấy, chắc là thực sự không còn cách nào khác mới tới hỏi con đấy.”
Vương Nhược Hàm lấy điện thoại gọi cho Hoắc Kiêu: “Sao đột nhiên lại không liên lạc được anh ấy, trong nhà xảy ra chuyện gì hay sao ạ?”
Phương Xuân Hoa cũng vội: “Người ta không nói tỉ mỉ cho mẹ nghe, mẹ nghĩ năm mới năm me, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi.”
Liên tục có âm báo bận, không có người nghe máy, Vương Nhược Hàm nhớ tới tối qua lúc gọi video cho anh thấy mặt anh có mảng xanh tím, trên ngực cô nghẹn cứng như có tảng đá chặn lại.
Rõ ràng đã có chuyện xảy ra mà.
“Con đi Thân thành tìm anh ấy.” Nói xong Vương Nhược Hàm cầm chìa khóa xe định ra khỏi nhà.
“Ấy.” Phương Xuân Hoa ngăn cô lại, “Đêm hôm khuya khoắt thế này con định lái xe tới đó hả, con có thấy mệt hay không?”
“Nếu không con cũng không thể nào ngủ được, mẹ yên tâm đi, con trực đêm thành thói quen rồi.”
Cô mau chóng buộc dây giày, Phương Xuân Hoa không ngăn nổi cô, chỉ đành đi theo sau dặn dò: “Tới nơi nhớ nói cho mẹ một tiếng, nếu Tiểu Hoắc ở trong nhà bình an không bận gì cũng nhớ nói với mẹ.”
Vương Nhược Hàm đóng cửa xe: “Con biết rồi, mẹ mau về ngủ đi.”
Phương Xuân Hoa vỗ lên cửa xe, cuối cùng nói: “Lái chậm một chút, nhớ chú ý an toàn đấy nhé.”
Trước khi lái xe lên đường cao tốc, Vương Nhược Hàm tới một cửa hàng tiện lợi 24h mua một lon cà phê.
Cô vẫn luôn dùng điện thoại gọi cho Hoắc Kiêu, mãi đến khi nhận được trả lời là “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Cô chuyển sang liên lạc với Tùy Nghệ, may mà cậu ta còn chưa ngủ, chẳng biết là đang ở đâu, nghe âm thanh bên đó rất ồn ào, nói chuyện phải hét lên.
“Hoắc Kiêu? Anh ấy sao thế?”
“Không sao, buổi tối mãi không trả lời tin nhắn của tôi, không biết đang làm gì, tôi hỏi cậu thử xem thế nào thôi.”
“Chị dâu yên tâm đi, có lẽ anh ấy không để ý đến điện thoại thôi, đàn ông mà, xuề xòa lắm. Tối qua còn hỏi trong nhóm xem mọi người có ra ngoài đánh bài không kìa.”
Cúp điện thoại, Vương Nhược Hàm cào tóc, xem ra Hoắc Kiêu không ở cùng với mấy người bạn kia.
Cô có thể khẳng định rằng Hoắc Kiêu lại cãi nhau với bố mẹ nữa rồi, nếu không Lâm San không đến nỗi phải liên lạc với Phương Xuân Hoa.
Đường cao tốc vào buổi đêm chỉ có lác đác mấy chiếc xe, Vương Nhược Hàm cố gắng để bản thân không nghĩ ngợi nhiều thêm, dồn sức chú ý vào vô lăng.
Ba giờ sáng, cô đậu xe ở con phố bên ngoài khu chung cư, sau khi xuống xe cô chạy một mạch vào chung cư của Hoắc Kiêu.
“Đinh đong____” , Vương Nhược Hàm bấm chuông cửa, vỗ lên cánh cửa gọi: “Hoắc Kiêu! Hoắc Kiêu!”
Không có người đáp lời, cô chống nạnh thở hồng hộc, sau đó bật mở khóa điện tử nhập ngày sinh nhật của mình vào, lần trước Hoắc Kiêu sợ cô không nhớ được nên mới dùng sinh nhật của cô, chẳng biết sau đó có đổi lại hay không.
“Tít” vang lên một tiếng, Vương Nhược Hàm cảm thấy may mắn thở phào một hơi, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối om, nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài.
Vương Nhược Hàm mò tường tìm công tắc, thử gọi: “Hoắc Kiêu?”
Nghe thấy trong phòng có tiếng động, Vương Nhược Hàm vội chạy vào.
Người khiến cô lo lắng thấp thỏm, nửa đêm chạy từ Kim Lăng tới Thân thành đang nằm trong chăn, tảng đá chặn trước ngực cuối cùng cũng rơi xuống.
Có lẽ Hoắc Kiêu bị cô làm ồn, gian nan muốn đứng dậy, bờ môi anh cắt không ra giọt máu, một bên má bị tì lên đỏ ửng.
Vương Nhược Hàm bật đèn lên, Hoắc Kiêu chưa kịp thích ứng với ánh sáng dùng bàn tay che mắt lại.
Cô lo lắng hỏi anh: “Sao rồi anh? Có chỗ nào không thoải mái hả?”
Hoắc Kiêu lắc đầu, cổ họng khản đặc: “Sao em lại tới vậy?”
Vương Nhược Hàm mở miệng giọng nói mang theo tiếng nức nở khó mà kìm nén, trách móc anh: “Anh có biết anh dọa em chết khiếp rồi không, sao gọi điện thoại cho anh mà không nhận, mẹ anh cũng tìm anh mãi đấy.”
Hoắc Kiêu vò đầu, mắt không mở ra nổi, mệt mỏi nói: “Đau đầu lắm quá, hình như anh ngủ lâu lắm rồi.”
Vương Nhược Hàm dùng mu bàn tay đặt lên trán anh, chạm tới mảng da nóng bỏng: “Anh bị sốt rồi hả?”
“Sốt à?”
Vương Nhược Hàm nhớ trong nhà anh có hòm thuốc, cô vội chạy ra ngăn kéo ở phòng khách tìm kiếm.
Nhiệt độ cơ thể là 37 độ, may mà không sốt cao.
Vương Nhược Hàm chạy vào bếp đun ấm nước, tìm thuốc hạ sốt, cô nghĩ chắc Hoắc Kiêu chưa ăn cơm nên mở tủ lạnh tìm xem có đồ gì có thể ăn được không.
Hoắc Kiêu hồi thần, bò dậy đi vào phòng vệ sinh sửa soạn một chút.
Vừa ra ngoài đã trông thấy bóng lưng bận rộn của Vương Nhược Hàm, trong màn đêm vạn vật chìm trong yên lặng, trái tim anh siết lại tới mức nóng cháy.
“Em lái xe tới đây à?”
Dường như Vương Nhược Hàm vẫn đang giận anh, lạnh lùng ừ một tiếng.
“Đừng làm nữa, mau đi ngủ đi, anh không sao đâu.”
Vương Nhược Hàm quay lại lườm anh: “Nhờ phúc của anh, lúc hai giờ em đã uống một cốc cà phê rồi.”
Hoắc Kiêu xoa lên ngực trái mình: “Em như thế này khiến lương tâm của anh bất an lắm.”
Vương Nhược Hàm tắt bếp, bưng một bát mì ra: “Cứ bất an đi, đợi anh khỏe rồi bồi thường cho em sau.”
Cô tháo tạp dề ra, đứng trước mặt Hoắc Kiêu, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Có phải anh cãi nhau với người nhà nữa không?”
Hoắc Kiêu nghiêm cẩn trả lời: “Trong nhà cãi nhau, nhưng anh không cãi nhau với bọn họ.”
“Vậy sao lại phát sốt?”
Hoắc Kiêu dùng mu bàn tay đặt lên trán: “Có lẽ là hôm ấy không mặc áo khoác đã ra ngoài, trúng phải gió lạnh.”
Vương Nhược Hàm thở dài, khóe miệng cô méo xệch đi ôm lấy anh: “Tối hôm ấy em đã cảm giác anh có vấn đề, dọa em chết khiếp đi được.”
Hoắc Kiêu vỗ lên lưng cô, khẽ nói: “Anh xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”
Vương Nhược Hàm hừ một tiếng: “Cho nên sau này anh phải boof thường cho em đầy đủ, trên đời này làm gì có người bạn gái nào tốt như em hả.”
Hoắc Kiêu nhếch môi lên: “Nhất định.”
Anh nói: “Trong một năm phát sốt trước mặt em hai lần, sao lại có có vẻ trông anh như bệnh tật yếu ớt thế nhỉ.”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Không sao đâu, dù sao thì chuyên ngành của em là chăm sóc người bệnh.”