Hoắc Kiêu nói xong , Vương Nhược Hàm nhìn vào màn hình, hệt như bị ngơ ngẩn, không hề nhúc nhích.
Hoắc Kiêu rút điện thoại trong tay cô đi: “Hài lòng chưa em?”
Biểu hiện của Vương Nhược Hàm không hẳn là vui vẻ, vẫn cảm thấy hơi ngập ngừng: “Thực sự có thể qua đây sao ạ?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Thật đó, cho dù không được, dựa vào bản lĩnh của anh, còn sợ không kiếm được việc làm hay sao?”
Vương Nhược Hàm vừa cười vừa khóc, kiễng chân lên ôm lấy cổ anh: “Tốt quá đi! Em thực sự không chịu nổi nỗi khổ yêu xa này nữa đâu.”
Hoắc Kiêu dùng tay đỡ lấy gáy cô: “Anh cũng không chịu được.”
Vương Nhược Hàm chọc lên lưng anh: “Sau này anh có chuyện gì thì phải nói trọng điểm trước, đừng rải đường lót đêm nhiều như vậy nữa.”
Hoắc Kiêu cười cười: “Sao thế? Em cho rằng anh định nói gì à?”
Vương Nhược Hàm hừ một tiếng, không đưa ra câu trả lời.
Hoắc Kiêu nghiêng đầu ghé sát tới hôn cô, từ vành tai cho tới trán.
Vương Nhược Hàm thấy hơi thở của anh phả lên mặt cô rất ngứa, nghiêng người muốn trốn đi.
Hoắc Kiêu khàn giọng nói: “Đã lâu không gặp mặt rồi.”
Câu này còn có một tầng nghĩa khác, Vương Nhược Hàm nghe ra được, cô cầm cốc để giữa hai người, ngăn cách chiếc hôn chuẩn bị rơi xuống của anh.
“Uống nước trước đã.”
Hoắc Kiêu khẽ thở dài, nhận lấy cố “ừng ực” uống cạn sạch.
Cốc sứ đặt lên bệ đá vang lên “đông” một tiếng.
Vương Nhược Hàm bị anh nắm lấy hai chân bế bổng lên, ra khỏi phòng bếp lên thẳng lầu.
“Căn phòng ở bên trong cùng, anh đừng đi nhầm đấy.” Cô nhắc nhở anh.
Nhưng lúc này Hoắc Kiêu lại giả vờ do dự: “Ở nhà em có ổn không?”
Vương Nhược Hàm lườm anh một cái: “Không được, vậy anh buông em xuống đi.”
Lão hồ ly vẫn là lão hồ ly, Hoắc Kiêu với một tay ra đóng cửa lại, anh nhìn quanh phòng một lượt, trong căn phòng có giấy dán tường màu hồng trắng tràn ngập những thú bông đồ trang trí nho nhỏ, ngay cả ga giường cũng là màu hồng phấn, anh không khỏi cười rộ lên: “Không được cũng muộn rồi.”
Hoắc Kiêu rất thích hôn lên má cô, sinh ra đã có một gương mặt tròn xoe, hai bên má múp thịt, xoa nắn cảm giác rất thoải mái.
Anh vùi đầu lên hõm cổ Vương Nhược Hàm, ánh mắt lập lòe, bỗng nhiên há miệng cắn một miếng lên cổ cô.
Trước giờ Hoắc Kiêu chưa từng có hành vi như thế này, Vương Nhược Hàm bị hành động đột ngột này của anh dọa sợ, trái tim đập lỡ một nhịp sau đó bắt đầu điên cuồng gia tốc.
Chẳng rõ có phải do tác dụng của rượu cồn hay không, nhưng biểu hiện hôm nay của Hoắc Kiêu khác hẳn ngày thường.
Một người đàn ông sau khi làm xong chuyện còn kiên nhẫn tẩy trang giúp cô, trước đó Vương Nhược Hàm chỉ thấy một mặt dịu dàng của anh.
Nhưng lần này lại giống như trút giận, nhập tâm hơn ngày thường, dùng sức, dường như hi vọng dùng chuyện này để quên đi thứ gì đó.
Bọn họ thân mật với nhau nhất, Vương Nhược Hàm nhạy bén phát giác được tâm trạng sa sút của anh, Hoắc Kiêu không còn là người đàn ông dịu dàng mềm mại, mà biến thành một kẻ say rượu mất đi ý thức, muốn chìm trong cơn sóng cuồng nhiệt này làm tê dại bản thân.
Cô ôm chặt lấy anh trong cơn kết hợp phập phồng, không biets nên an ủi anh ra sao, thậm chí cảm thấy có một tia sợ hãi.
Sau khi tắm rửa xong, Hoắc Kiêu tìm một chiếc áo nỉ trong tủ mặc lên người Vương Nhược Hàm, ôm cô quay về phòng ngủ, đắp chăn lên người cô, sau đó ra khỏi phòng.
Lúc Vương Nhược Hàm xuống lầu tìm anh, Hoắc Kiêu đang dựa vào bàn ăn uống nước.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên trong màn đêm tăm tối, trông thấy cô đi chân trần, nhăn mày đi tới: “Sao lại xuống đây?”
Hoắc Kiêu với lấy tấm thảm trên sô pha quấn chặt người cô lại ôm vào lòng.
Nửa người trên anh đang mặc một chiếc áo len mỏng, tay lạnh ngắt, Vương Nhược Hàm ôm chặt lấy anh, khẽ hỏi: “Sao em lại cảm thấy anh không vui lắm vậy?”
Hoắc Kiêu không nói gì, ôm cô về phòng.
Vương Nhược Hàm hơi buồn ngủ, ngáo một cái, hai mí mắt dính chặt vào nhau: “Hôm nay rốt cuộc là vì sao lại uống nhiều thế ạ? Lúc về nhà đã cảm thấy anh hơi lạ.”
Hoắc Kiêu và cô nằm gọn trong ổ chăn, trong phòng mở điều hòa, nên anh cởi áo len ra.
Vương Nhược Hàm đưa tay chạm vào, đầu ngón tay còn vương hơi lạnh, khiến Hoắc Kiêu co người lại.
Anh trùm chăn qua bờ vai cô, bọc cả người vào trong lòng, cọ cằm lên mái tóc mềm mại của cô.
Hoắc Kiêu không muốn mở miệng.
Vương Nhược Hàm nghiêm mặt, trả lại những lời mà hôm ấy anh đã nói cho anh: “Em là bạn gái anh, em cũng hi vọng bất kể là chuyện gì, anh giãi bày hay xin trợ giúp đều có thể là em.”
Hoắc Kiêu cười rộ lên, nhéo má cô nói: “Ôi, đã học được luôn rồi này.”
Vương Nhược Hàm đập lên tay anh, thục giục nói: “Mau nói, nếu không lát nữa em mà ngủ anh có khóc cũng không ai lau nước mắt cho đâu.”
Hoắc Kiêu vuốt ve hàng lông mày, lại bắt đầu vòng vo: “Chuyện này rất khó nói.”
Đầu gối của Vương Nhược Hàm ở trong chăn chọc lên bụng anh: “Không nói nữa, ngủ đi!”
Hoắc Kiêu vội nhận sai: “Anh nói, đang nói đây.”
Anh thở dài, hỏi: “Em còn nhớ chuyện lần trước anh nói với em không, anh tìm được một tấm ảnh siêu âm trong bức ảnh chụp gia đình ấy?”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Hôm nay thầy Lý nói đến mẹ anh, anh nghe được ý tứ trong lời nói của thầy ấy, mẹ anh vì vào vụ tin tức đã từ bỏ rất nhiều thứ, ông ấy cảm thán với anh rằng chuyện đời vô thường, càng muốn nắm thứ gì đó trong tay mất đi sẽ càng nhanh hơn, sau đó nghĩ lại liệu có đáng giá như vậy không?”
Vương Nhược Hàm nhắm mắt lại, cô lại muốn ngáp thêm một cái: “Anh có thể nói vào điểm chính không?”
Hoắc Kiêu ngừng lại mấy giây, sau đó nói: “Anh đoán, đứa trẻ sinh non kia không phải là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là mẹ anh đi phá, vì đổi lấy một cơ hội trong công việc.”
Vương Nhược Hàm mở to mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Kiêu.
Vẻ mặt của Hoắc Kiêu khá bình tĩnh, chỉ là đầu mày hơi nhăn lại, hệt như không hiểu nổi: “Tên đã đặt xong rồi, thai nhi cũng đã được mấy tháng, ngay từ khi bắt đầu bà ấy vốn định sinh ra phải không.”
Vương Nhược Hàm tìm kiếm bàn tay anh nắm chặt lấy: “Hoắc Kiêu.”
“Từ khi bà ấy tốt nghiệp đã làm việc ở bộ ngoại giao, bà ấy có mơ ước, hoài bão, anh cảm thấy đưa ra lựa chọn như vậy không có gì đáng trách, nhưng tại sao lại….” Hoắc Kiêu hít sâu một hơi, mới chậm chạp thốt ra, “Tại sao lại đem cái tên “Hoắc Kiêu” này cho anh chứ? Còn một lòng muốn ăn đi con đường mà bà ấy chưa đi hết, anh là gì chứ?”
Nghe anh nói vậy, cổ họng Vương Nhược Hàm như có một tảng đá chặn cứng lại, đè ép khiến cô cảm thấy đau đớn, gương mặt nhăn lại hệt như sắp khóc.
Nhưng Hoắc Kiêu lại thả lỏng, khẽ mỉm cười: “Không nói nữa, ngủ đi em.”
Vương Nhược Hàm vòng lấy eo anh, ôm thật chặt: “Đừng nghĩ nhiều nữa nhé, có lẽ sự thật không phải như anh nghĩ đâu.”
“Ừ.” Hoắc Kiêu hôn lên vầng trán cô, “Không nghĩ đến những chuyện không vui nữa, ngủ đi.”
Mùa đông ở Kim Lăng vừa ẩm ướt vừa giá buốt, gió bấc quét qua khung cửa sổ vang lên tiếng ùng ùng, ánh trăng bao phủ lên mặt đất, nhợt nhạt mà tịch mịch.
Bọn họ ôm nhau đi vào giấc ngủ ở trong ổ chăn ấm áp mềm mại, căn phòng hồng phấn mười năm không đổi của Vương Nhược Hàm.
Những chuyện vụn vặn giăng đầy khắp nơi kia, hãy quên nó đi, trả lại cho bọn họ một giấc ngủ đẹp đẽ như trong cổ tích mà ngắn ngủi.
*
Hoắc Kiêu đổi tiết với Chu Dĩ, anh đợi đến khi Phương Xuân Hoa xuất viện rồi mới đi, còn đích thân xuống bếp nấu một bữa.
Phương Xuân Hoa càng hài lòng với anh hơn, bắt đầu ngày ngày nghe ngóng tình cảm của hai người đến bước nào rồi từ chỗ Vương Nhược Hàm.
Thủ tục thôi việc ở trường học không dễ dàng cho lắm, Hoắc Kiêu còn dẫn dắt mấy nghiên cứu sinh, công việc ở hai bên chậm rãi bàn giao, có lẽ phải đợi đến tháng sáu năm sau mới có thể tới hẳn Kim Lăng được, trước lúc ấy anh vẫn phải chạy đi chạy lại hai đầu.
Trước Nguyên đán, phòng ở cũng xem xong, cách bệnh viện rất gần, kiểu chung cư hai tầng, diện tích không lớn, nơi Vương Nhược Hàm hài lòng nhất chính là ban công, cô có thể trồng đủ thứ hoa cỏ ở chỗ này.
Chủ nhà là một đôi vợ chồng trẻ, vừa mới sinh xong đứa thứ hai cho nên định chuyển tới một căn lớn hơn, đồ đạc và phong cách bài trí trong nhà còn rất mới, bọn họ chuyển vào chỉ cần dọn dẹp qua loa là có thể ở được.
Tới năm mới Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm không lên phố xem náo nhiệt, chỉ ở nguyên trong nhà, dùng máy chiếu xem chương trình đón năm mới của một đài truyền hình nào đó, nhóm nhạc nam đẹp trai đang hừng hực nhảy múa, Vương Nhược Hàm vừa ăn lẩu vừa đung đưa chân tay theo tiếng nhạc, Hoắc Kiêu ngồi bên cạnh anh, thi thoảng bị tay của cô đập trúng.
“Vương Nhược Hàm, em có thể ngừng lại một chút được không?” Cuối cùng Hoắc Kiêu không nhịn nổi nữa.
“Kseven! Kseven!” Vương Nhược Hàm nhảy lên sô pha, chỉ vào Hoắc Kiêu hét lên, “Cùng lên nào!”
Một phút trước năm mới, Vương Nhược Hàm và Hoắc Kiêu cuộn người trong tấm thám, nương tựa vào nhau nghe nữ ca sỹ trên ti vi đang hát bản tình ca.
“Thầy Hoắc. Chuyện may mắn nhất của em năm nay chính là gặp được anh.”
“Anh cũng vậy.”
“Em yêu anh.”
“Anh càng yêu em hơn.”
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, thành phố đã cấm bắn pháo, nhưng không hề ảnh hưởng đến bầu không khí ngày lễ.
Điện thoại không ngừng vang lên âm báo tin nhắn mới, mọi người đều chúc tụng lẫn nhau, lì xì trong nhóm phát không ngừng nghỉ.
Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm gửi lời “Chúc mừng năm mới” cho đối phương, sau đó ngày đầu tiên của năm 2022, họ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào mà triền miên đầu tiên.
*
Hoắc Kiêu tới Kim Lăng, Vương Nhược Hàm ở chung với anh, bình thường cô vẫn quay về nhà mình.
Mỗi lần cô quay về, Phương Xuân Hoa đều ghẹo cô rằng “Về nhà mẹ đẻ rồi hả.”
Từ khi tiệm thẩm mỹ chuyển tới cửa tiệm bên phố, việc kinh doanh trở lên tốt hơn chút.
Đầu năm dì Kiều lại có một bộ phim muốn Phương Xuân Hoa đóng, Vương Nhược Hàm bày tỏ ủng hộ, nhưng mẹ cô vẫn đang do dự.
Sắp tới Tết âm lịch, bên Sơn thành gọi điện tới, nói rằng bà nội muốn năm nay cô về nhà ăn Tết.
Không phải cô không muốn quay về, trước kia bà nội rất yêu thương cô, nhưng quay về Sơn thành chính là chỉ còn một mình Phương Xuân Hoa ở nhà, Vương Nhược Hàm không đành lòng.
Phương Xuân Hoa không cảm thấy gì, an ủi cô: “Mẹ tới nhà Lệ Hà là được, con quay về đi, bà nội con đã hơn 70 rồi, bình thường cũng không gặp được, năm mới thì nên quay về một chuyến.”
Vương Nhược Hàm tính toán, cô được nghỉ từ mùng 2 đến mùng bốn, vậy thì tối mùng 1 phải ngồi máy bay qua đó, ở lại một đêm, ăn bữa cơm, sáng mùng ba sẽ quay về.
Trước khi lên máy bay, cô gọi điện cho Hoắc Kiêu.
Bạn trai cô vẫn thấy không nỡ: “Anh vốn định qua đó với em, lì xì đã chuẩn bị xong rồi.”
Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Mùng ba em sẽ quay lại.”
“Được, em nhớ chú ý an toàn đấy.”
“Em biết rồi.” Im lặng mấy giây, Vương Nhược Hàm gọi, “Thầy Hoắc.”
“Hử?”
Vương Nhược Hàm nói: “Thực ra em thấy hơi khẩn trương, chính là.”
Hoắc Kiêu dịu dàng nói: “Em nói đi.”
“Em trai kia của em, cũng sắp lên cấp ba rồi, em sợ khi đến đó ngồi giữa bọn họ, trông em giống ngoài người hơn.” Vương Nhược hàm nói xong, lại tự phủ định nói, “Có lẽ em hơi lo bò trắng răng rồi, quên đi, không được nghĩ nhiều nữa.”
“Hay là bây giờ anh mua vé máy bay qua đó với em nhé?”
“Đừng đừng.” Vương Nhược Hàm vội ngăn cản anh, “Em đưa cả bạn trai qua đó, cứ kì cục kiểu gì ý, hệt như em sợ bị người ta bắt nạt ấy.”
Hoắc Kiêu thở dài: “Anh chỉ sợ bọn họ bắt nạt em thôi.”
Vương Nhược Hàm bị chọ cười: “Làm sao có thể chứ, có phải anh xem nhiều dramma quá không.”
“Trách anh chưa có danh phận chính thức, sau này kết hôn rồi đi cùng em qua đó có phải được coi là lẽ đương nhiên rồi không?
Giọng điệu khi anh nói câu này rất thoải mái bình thường, nhưng không hề giống đang nói đùa, dường như thực sự đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này vậy.
Vương Nhược hàm sờ lên gò má nóng rực, mượn cớ nói: “Phải đăng kí rồi, em cúp đây.”
Tác giả có lời:
“Em yêu anh.” “Anh càng yêu em hơn.” Là từ một chương trình tạp kỹ trên tivi, lần đầu tiên thấy cách nói này, cảm thấy rất ngọt ngào.