Mình Yêu Nhau Đi

Chương 39: NẾP GẤP SA MẠC DƯỚI ÁNH TRĂNG




Ba người Trình Thanh Hòa, Diệp Đồ Nam và Tùy Nghệ quay mặt nhìn nhau, cầm cốc của mình định đứng dậy.

Cuối cùng Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm cũng ý thức được bên cạnh còn có người, ngẩng đầu lên giật mình nhìn bọn họ: “Sao thế?”

Diệp Đồ Nam xua tay: “Hai người ăn đi, bọn tôi đổi bàn khác, yên tĩnh một chút.”


Tùy Nghệ giơ một tay lên, úp lòng bàn tay vào người mình, giả vờ như đang soi gương, giọng điệu giận giữ nói: “Sao tôi lại xinh đẹp thế này nhỉ? Cục cưng anh nói xem có đúng không?”

Trình Thanh Hòa phối hợp khoác lên vai cậu ta, hai người tựa đầu vào nhau: “Cục cưng, anh không cho phép em tự coi nhẹ bản thân mình, em là công chúa xinh đẹp nhất thiên hạ này.”

Diệp Đồ Nam cười gãy cả eo.

Hoắc Kiêu vò nắm giấy ném lên người bọn họ: “Có thôi đi chưa? Buồn nôn không hả?”

Đợt trêu cợt này khiến hai má Vương Nhược Hàm đỏ bừng, che kín mặt cố gắng trốn sau lưng Hoắc Kiêu.

“Ngồi xuống ăn uống đàng hoàng, không được ầm ĩ nữa.” Hoắc Kiêu vẫy tay bảo bọn họ quay lại.

Ba người quay về chỗ ngồi, trách móc hai người nói: “Đừng dính ngấy như thế, anh em không thích ăn chua đâu.”

Hoắc Kiêu cười lạnh đánh trả: “Tôi đây cũng không thích ăn mỡ.”

Vương Nhược Hàm hùa theo: “Dầu mỡ trong nồi còn không sến sẩm bằng các anh.”

Hoắc Kiêu gắp một miếng thịt bò vào trong bát Vương Nhược Hàm, Vương Nhược Hàm rút một tờ khăn giất lau khóe miệng giúp Hoắc Kiêu, hai người mắt đi mày lại, kính nhau như khách, ba người kia lại muốn đi rồi.


Vừa rồi còn đang cãi nhau, đối phó với người ngoài lại trở thành vợ chồng đồng lòng.

Diệp Đồ Nam nâng cốc lên, gõ mặt bàn, nói là muốn mời đôi tình nhân sến chết người này một cốc.

Anh ta và Hoắc Kiêu là bạn cùng lớp hồi cấp hai, hai người cũng quen biết với nhau sớm nhất trong năm người, Hoắc Kiêu là loại người như thế nào anh ta quen thuộc nhất.

Tại sao là cô gái trước mắt, mấy ngày trước khi gặp mặt anh ta còn không hiểu, đến nay có lẽ đã hiểu được rồi.

Nhìn thì ngọt ngào ngoan ngoãn, nhưng không hề nghe lời, biết nóng giận, không làm màu, chân chực, thú vị, không ra vẻ, chung đụng với cô rất thoải mái.

Cô và Hoắc Kiêu không thể gọi là “môn đăng hộ đôi” , nhưng lại ăn ý đến lạ thường, phong thái của bọn họ dung hòa vào nhau, hai người ở cạnh nhau rất hòa hợp, là một kiểu xứng đôi đặc biệt.

Thành cốc chạm vào cô ca trong tay Vương Nhược Hàm, Diệp Đồ Nam nhìn cô, gửi tới một câu chúc phúc chân thành: “Hi vọng hai người dài lâu, mãi chìm đắm trong tình yêu nồng cháy.”


Tùy Nghệ khà một tiếng: “Tốt nhất vẫn là đừng đi, mau nguội lạnh bớt, cứ nồng cháy thế này sắp bỏng chết anh em chúng tôi rồi.”

Trình Thanh Hoa lập tức nhập vai, túm lấy tay Tùy Nghệ đặt lên miệng: “Cục cưng bỏng ở đâu hả? Anh thổi giúp em.”

Năm người cười đùa vui vẻ ăn xong bữa lẩu, ngày hôm sau Vương Nhược Hàm vẫn phải đi làm, Hoắc Kiêu không để cô đi tiễn.

Lúc chia tay, ba người kia rất thức thời, khoác vai nhau hát bài [tháng năm rực rỡ] đi lên lầu trước.

Hoắc Kiêu giang tay ra, Vương Nhược Hàm bước lên trước dán tới, được anh ôm chặt trong lòng.

Nhớ tới kì nghỉ được quy định nửa năm sau đã dùng hết, Vương Nhược Hàm thở dài nói: “Chẳng biết lần sau gặp mặt là khi nào nữa.”

Hoắc Kiêu an ủi cô: “Còn cuối tuần nữa mà, rảnh rỗi anh sẽ tới.”

Vương Nhược Hàm bĩu môi, ấm ức nói: “Em không muốn xa anh đâu.”

Hoắc Kiêu gạt lọn tóc trước trán cô ra, hôn chụt một phát lên đó: “Sẽ gặp lại nhanh thôi.”

Vương Nhược Hàm đập lên tay anh, lườm anh sau đó đưa tay sửa lại mái tóc của mình: “Anh làm gì đó.”

Hoắc Kiêu giải thích: “Vừa ăn lẩu xong, tóc bóng dầu rồi.”

Vương Nhược Hàm đẩy anh ra: “Anh mau đi về đi!”

Hoắc Kiêu cười cười ôm cô lại: “Đừng, đợi thêm một lát đã.”

*

Giữa tháng mười, cuối cùng Phương Xuân Hoa cũng quay về, lần này ra ngoài làm ngôi sao một lần, đúng là không hề giống ngày thường nữa.

Lúc bà về tới nhà, trên người là một bộ váy thanh nhã, mũ chống nắng rộng vành, kính mát, khẩu trang không thiếu thứ nào.

Dưới sự so sánh thì Vương Nhược Hàm vừa mới dậy trên người còn mặc đồ ngủ giống hệt như một em gái trợ lý đi nhầm vào phim trường.

“Mami.” Cô bẹp miệng chạy tới ôm chặt lấy Phương Xuân Hoa, “Con nhớ mẹ lắm đó.”

Phương Xuân Hoa ghét bỏ cô tránh ra: “Sao quần áo con lại ném bừa trên sô pha thế kia? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là phải treo nó lên, nếu không đến lúc lại gào lên là không tìm thấy. Còn nữa, mấy ngày rồi con không lau nhà hả Vương Nhược Hàm?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhược Hàm tắt ngấm, cô rụt tay về xoa lên má làm mặt quỷ, xem ra mẹ cô vẫn là mẹ cô, chẳng thay đổi chút nào.

“Đây là cái gì? Cứ đặt ở chỗ này ấy hả?”

Vương Nhược Hàm lấy một chai sữa chua trong tủ lạnh ra, quay đầu nhìn một cái: “À, đó là Hoắc Kiêu tặng mẹ, con còn chưa mở ra đâu.”



Phương Xuân Hoa vui mừng mở to mắt: “To thế này á? thứ gì vậy?”

Vương Nhược Hàm ngậm thìa đi tới: “Con thấy bên ngoài ghi là ghế mát xa.”

“Ôi chao!” Phương Xuân Hoa vỗ tay hô lên, “Ghế mát xa á!”

Bà muốn mua từ lâu rồi, Hoắc Kiêu mới làm bạn trai của con gái chưa bao lâu, đã biết điều thế này rồi, lần trước gặp mặt đúng là gương mặt mà bà thích, Phương Xuân Hoa càng hài lòng đối với chàng trai này.

Bà hứng khởi đi lấy kéo mở bao bì ra, màng nilon còn chưa xé ra đã vội cắm điện ngồi lên thử.

Vương Nhược Hàm thấy bà vui vẻ hưởng thụ nằm đó, cô uống một hớp sữa chua hỏi: “Thoải mái không mẹ?”

Phương Xuân Hoa cười không khép nổi miệng: “Thoải mái, Tiểu Hoắc đúng là biết quan tâm tới người khác.”


Vương Nhược Hàm vỗ lên người bà, bảo bà đi xuống: “Mẹ mau đi thu dọn hành lý đi, cho con mát xa với.”

Phương Xuân Hoa không cho, đá cô một phát: “Con đi đi, con rể còn biết hiếu kính mẹ, con gái ruột có nên biểu hiện chút gì hay không?”

Vương Nhược Hàm chậc một tiếng: “Con rể gì chứ, mẹ đừng gọi bậy.”

Máy móc sử dụng lực vừa phải mát xa vùng vai gáy lưng eo, Phương Xuân Hoa thoải mái thở dài: “Hỏi cậu ta xem khi nào thì tới nhà mình ăn bữa cơm.”

Vương Nhược Hàm đi về phòng trên lầu, lười nhác trả lời: “Con biết rồi.”

*

Chớp mắt đã đến tháng mười một, Kim Lăng đã bước sang đông, nhiệt độ thấp nay càng thấp hơn.

Hai hôm trước lá cây ngô đồng bên đường còn vàng ruộm, sau một trận mưa, cây cỏ khô héo điêu linh, thế giới chìm trong cơn ảm đạm.

Vương Nhượ Hàm đứng ở cửa tiệm, xoa tay giậm chân.

“Tới đây, tới đây.” Lâm Huệ chạy tới, lấy một cốc trà sữa trong túi đưa cho cô, “Ủ tay đi chị.”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, hai người hẹn nhau tối nay cùng đi ăn lẩu.

Trong lúc dùng bữa, Lâm Huệ thuận miệng hỏi cô: “Chị định bao giờ kết hôn thế?”

Vương Nhược Hàm ngây người, vảy vảy miếng cà chua trong nồi, gắp miếng thịt bò đã nhúng chín vào trong bát: “Chị còn chưa nghĩ xong.”

Lâm Huệ thở dài: “Sắp đến cuối năm rồi, mẹ em lại bắt đầu sắp xếp cho em đi xem mắt.”

“Em còn nhỏ hơn chị hai tuổi đấy, vội gì chứ.”

Lâm Huệ nhếch môi lên: “Trong mắt mẹ em, 26 tức là bằng 30 rồi.”

Vương Nhược Hàm nói: “Thế thì mẹ em phải học hỏi mẹ chị, bà ấy 50 rồi vẫn thấy mình vẫn đang 18 đó.”

Lâm Huệ bị chọc cười, quay lại hỏi: “Bạn trai chị thì sao, gia đình anh ý không giục à?”

“Chắc là không, chị không thấy anh ấy nhắc tới. Hơn nữa bọn chị còn đang yêu xa, nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.”

Lâm Huệ hỏi tiếp: “Chẳng phải chị bảo chuyển sang bệnh viện tư sao? Không thành hả?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Nhờ bạn bè hỏi rồi, nói là bên đó hiện giờ không thiếu người, cũng có khả năng là không coi trọng chị. Cứ thế này thôi đã, qua nốt năm 2021 rồi nói sau.”

Lâm Huệ dùng sức gật đầu, hiểu ý mỉm cười, giơ cốc trà sữa lên trước mặt: “Chị Hàm nói chỉ có chuẩn thôi!”

Hoắc Kiêu rảnh rỗi sẽ tới Kim Lăng thăm Vương Nhược Hàm, hai người thường xuyên đi ăn hàng, sắp ăn sạch sẽ những tiệm đồ ngon ở xung quanh đây rồi.

Mấy ngày anh tới chắc chắn Vương Nhược Hàm không ở trong nhà mình, Phương Xuân Hoa cũng không cấm cản cô, thi thoảng sẽ gọi Hoắc Kiêu tới nhà ăn cơm.

Sắp tới cuối năm, Hoắc Kiêu bảo rằng phải chuẩn bị thi cuối kì cho sính viên, dưới tay anh còn có mấy nghiên cứu sinh, công việc bận rộn, đã hai tuần không tới rồi.

Vương Nhược Hàm và Lâm Huệ ăn xong thì lái xe về nhà.

Đỗ xe xong, cô vừa đi vào trong vườn vừa gọi điện thoại cho Hoắc Kiêu.

“A lô, thầy Hoắc à.”

“Ừ, ăn cơm chưa em?”

“Em vừa ăn xong.”

“Vẫn ở bên ngoài hả?”

“Vâng, hôm nay lạnh lắm.” Nói xong Vương Nhược Hàm hít mũi.

Giọng nói của Hoắc Kiêu trở nên nghiêm túc: “Mau về nhà đi, mặc ấm một chút, đừng có làm đỏm mà không mặc áo lông vũ đấy.”

Vương Nhược Hàm cúi đầu nhìn áo dạ màu hồng phấn trên người mình, trợn mắt nói càn: “Em mặc rồi đó, áo bánh mì luôn, quấn chặt như con gấu rồi đây nè.”

Hoắc Kiêu không tin: “Thật à? Em mở cam lên anh xem nào.”

Vương Nhược Hàm khẩn trương: “Tại sao chứ?”



“Anh chưa nhìn thấy gấu nó ra làm sao, để anh xem thử.”

Vương Nhược Hàm mím môi, chột dạ muốn kết thúc cuộc trò chuyện: “Không nói với anh nữa, em đến nhà rồi, bái bai.”

“Bai bai.”

Vương Nhược Hàm đẩy cửa ra, dạo này tiệm thẩm mỹ ở tầng một đã chuyển địa chỉ, phòng khách chất đầy thùng giấy, Phương Xuân Hoa đang ở trong nhà dọn dẹp.

“Mau đến đóng thùng giúp mẹ, lưng của mẹ già con sắp gãy đến nơi rồi.”


Vương Nhược Hàm dạ một tiếng, cởi áo khoác ra chạy tới giúp bà.

Phương Xuân Hoa đỡ eo đứng dậy: “Mẹ lên lầu lấy thùng đồ xuống.”

Vương Nhược Hàm đang xoẹt xoẹt kéo băng dính ra: “Vâng.”

Mấy phút sau, nghe thấy “ôi giời” một tiếng, động tác của Vương Nhược Hàm cứng đờ.

Tiếp theo đó là tiếng đồ đạc rơi vãi vang lên, chai lọ bằng thủy tinh lăn hết ra ngoài.

Trái tim Vương Nhược Hàm siết lại, vô lập tức đứng dậy chạy lên tầng hai.

Phương Xuân Hoa đang ngồi ở bậc thang, ôm chặt lấy eo sua lưng đau đớn than thở.

“Sao thế mẹ, đụng phải chỗ eo rồi à?”

Phương Xuân Hoa gật đầu.

Ở độ tuổi này xương khớp dễ xốp giòn nhất, ngã một cái không phải là chuyện nhỏ.

Vương Nhược Hàm cẩn thận đỡ bà lên, quyết định đi thẳng tới viện.

“Đừng vội, đến ngay đây.”

Phương Xuân Hoa nằm thẳng trên ghế, đau đến mức trên trán toát mồ hôi, còn không quên giơ tay ra dặn dò cô: “Con lái chậm một thôi đấy.”

Đến bệnh viện, Vương Nhược Hàm không ngừng chạy đi lấy số khám bệnh, bác sĩ xem phim chụp, may mà không bị gãy xương, nhưng hoạt động của những ngày tới sẽ bị hạn chế.

Giằng co hơn một tiếng đồng hồ, Phương Xuân Hoa và Vương Nhược Hàm lại cãi nhau vì chuyện có cần nằm viện hay không.

“Không cần đâu.”

“Sao lại không cần? Mẹ ở nhà thì ai chăm sóc mẹ.”

Phương Xuân Hoa vẫn tỏ vẻ không bằng lòng.

Giọng điệu của Vương Nhược Hàm trở nên cứng rắn: “Bệnh viện có hộ lý, hơn nữa con tan làm có thể tới thẳng đây, tiện hơn ở nhà nhiều, mẹ phải nghe con.”

Phương Xuân Hoa tiếp tục kiếm cớ: “Thế bệnh viện cũng nói là không có giường bệnh đấy.”

Vương Nhược Hàm không muốn tranh cãi nhiều thêm với bà: “Con đi tìm người, mẹ cứ yên tâm ở đây đi.”

Đi tới một góc không có người, Vương Nhược Hàm mở danh bạ liên lạc, hình như có thể giúp cô hiện giờ chỉ còn lại Tần Dã.

Cô nói ngắn gọn tình hình, Tần Dã trả lời: “Được, anh hỏi giúp em.”

“Vâng, cảm ơn anh Dã.”

“Dì không sao chứ?”

“Không sao ạ, không nghiêm trọng lắm.”

“Được, mai trước khi vào làm anh sẽ tới thăm dì.”

“Cảm ơn anh.”

Chẳng bao lâu, Tần Dã đã gọi tới nói là sắp xếp xong xuôi rồi.

Vương Nhược Hàm thở phào một hơi, cô làm xong thủ tục nhập viện cho Phương Xuân Hoa, sau đó còn phải về nhà lấy đồ.

Nằm là ở phòng bệnh VIP, cô gửi wechat cho Tần Dã bày tỏ ý cảm ơn thêm lần nữa.

Tần Dã trả lời: Không cần cảm ơn anh, thực ra là Dung Hoan nhờ người trong nhà giúp đỡ.

Về đến nhà, Vương Nhược Hàm thở dài nặng nề, cầu thàng một mảnh đổ nát, phòng khách chất đầy đồ đạc linh tinh, cô nhìn một màn trước mắt, mệt mỏi phiền não tràn ngập trong lòng.

Cô không để bản thân mình đắm chìm trong cảm xúc hỗn loạn này quá lâu, vò đầu bứt tai, nhanh nhẹn thu dọn hết đống chai lọ này vào, rồi chạy lên lầu lấy đồ dùng hằng ngày cho Phương Xuân Hoa.

Hiện thực nào phải chuyện cổ tích, nơi này tràn ngập bao thứ vụn vặt.