Ngày đầu tiên khi đi làm trở lại Vương Nhược Hàm đã dậy từ sớm.
Bảy ngày nghỉ phép được nghỉ ngơi đầy đủ, có có năng lượng tràn vạch hệt như siêu nhân, sức sống mãnh liệt.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải chị Vi Vi tới làm việc, Vương Nhược Hàm chào hỏi với cô ấy.
“Nhược Hàm, sao chị cảm giác có mấy ngày mà em lại đẹp lên nhỉ?”
Vương Nhược Hàm sờ tóc: “Thật ạ?”
“Thật đó.”
Bước chân của Vương Nhược Hàm càng nhẹ nhõm hơn, ngâm nga bài hát trên đường đi lấy xe, khóe miệng cong lên chưa từng hạ xuống.
Ngày đầu tiên của tháng chín, lá cây hai bên đường đã có hiện tượng vàng úa đi, từng cơn gió lạnh thổi tới, không khí mát lành.
Học sinh sinh viên đã khai giảng, sợ giờ cao điểm buổi sáng bị tắc đường, Vương Nhược Hàm đi làm sớm hai mươi phút, trên đường còn tiện thể mua bữa sáng.
Lầm Huệ đi làm cùng ca với cô, sắp đến giờ vào làm mới tới.
Vương Nhược Hàm đã thay quần áo xong, thúc giục cô ấy động tác nhanh chóng một chút.
Lâm Huệ với một thanh sô cô la trong ngăn kéo ra, xé vỏ cắn một miếng, cô ấy vẫy tay với Vương Nhược Hàm, miệng căng phồng lên, nói không rõ ràng: “Chị đi trước đi, em tới ngay.”
Vương Nhược Hàm nói đùa: “Ngăn kéo của em là chậu thần kì hả, sô cô la ăn mãi không hết.”
Lâm Huệ cũng cười hề hề với cô.
Cô gái này là đồng nghiệp đầu tiên cô quen và là người bạn đầu tiên kể từ khi cô chuyển sang khoa nhi.
Vương Nhược Hàm lo lắng về những lời đồn thổi trước đó, nên khi vừa tới cô không dám giao lưu gì nhiều với đồng nghiệp, sợ bị bài xích, sợ bị chế giễu châm chọc, sợ sệt hệt như y tá thực tập vừa mới ra trường.
Cô nhớ là Lâm Huệ chủ động nói câu đầu tiên với cô, hỏi cô có muốn ăn sô cô la không.
Thấy thái độ của đối phương khá tốt, Vương Nhược Hàm âm thầm hỏi cô ấy, những đồng nghiệp khác có nói gì sau lưng cô không.
Lâm Huệ lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ: “Tại sao lại phải nói sau lưng chị ạ, mọi người đều cảm ơn chị ý, chị không biết khoa nhi chúng ta bình thường bận rộn thế nào đâu, vừa ồn ào, chẳng có ai bằng lòng chuyển tới đây, Nhược Hàm, chị đúng là thiên sứ.”
Hiện giờ nghĩ lại, Vương Nhược Hàm vẫn thấy lòng mình ấm áp như lúc ban đầu.
Cô nhìn Lâm Huệ thêm một cái, nhẹ nhàng đóng cửa phòng nghỉ ngơi lại đi tới vị trí làm việc của mình.
Vào lúc nghỉ trưa ăn cơm, Vương Nhược Hàm chia sẻ chuyện này cho Hoắc Kiêu biết.
Trong điện thoại Hoắc Kiêu nói: “Cũng chỉ có giữa mấy cô y tá các em là đáng yêu như thế thôi, lần đầu tiên anh gặp Chu Dĩ trong lòng nghĩ toàn là: cô gái này chảnh cái gì mà chảnh chứ.”
Vương Nhược Hàm bị anh chọc cười ra tiếng: “Làm gì đó, Chu Dĩ của bọn em trời sinh bày ra vẻ mặt thối đó, ngoài lạnh trong nóng có được không hả?”
“Ừ.” Hoắc Kiêu đồng tình gật đầu, hỏi cô: “Ba giờ tan làm hả?”
Vương Nhược Hàm: “Đúng, khi nào anh tan lớp thế? Buổi tối chơi game không?”
Hoắc Kiêu nói: “Hôm nay không có tiết, nhưng mẹ anh gọi về nhà một chuyến, buổi tối nói sau.”
“Được.”
Trước khi cúp điện thoại, Vương Nhược Hàm hỏi Hoắc Kiêu: “Đúng rồi, thứ sáu tuần sau anh có tới được không?”
“Sao thế?”
“Đón lễ ấy.”
“Hử?” Bỗng chốc Hoắc Kiêu không nghĩ ra được là ngày lễ gì, lễ tình nhân qua rồi, sinh nhật cũng qua lâu rồi, ngày kỉ niệm thì vẫn còn sớm.
Vương Nhược Hàm nói với anh: “Ngày nhà giáo ấy, thầy Hoắc, anh quên rồi hả?”
Bỗng Hoắc Kiêu phì cười: “Này cũng có thể chúc mừng?”
“Đương nhiên rồi, anh là người làm vườn chăm chỉ, ngọn nến vô tư, là ngọn gió xuân ấm áp, nuôi dưỡng vạn vật trong âm thầm, anh….” Vương Nhược Hàm bẹp miệng, bản thân không thể nói tiếp được nữa, cô bắt đầu nhõng nhẽo, “Ôi dào em chỉ muốn tìm anh chơi thôi, được không nào?”
Hoắc Kiêu hỏi: “Muốn tìm anh chơi hay nhớ anh?”
Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt: “Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh.”
Hoắc Kiêu hài lòng: “Được rồi, thứ sáu tuần sau anh qua đó.”
*
Kết thúc cuộc điện thoại của bạn gái yêu xa, Hoắc Kiêu ra tiệm cà phê ngoài trường mua cốc cà phê và một phần sandwich làm bữa trưa.
Sáng nay Lâm San gọi điện cho anh bảo muốn dọn dẹp đồ đạc trong kho, bên trong có rất nhiều đồ của Hoắc Kiêu, gọi anh về xem có đồ gì vứt được thì vứt.
Hoắc Kiêu nhớ nửa tháng trước vừa quét dọn một lượt, anh đang nghĩ ngờ có phải Lâm San có ham mê nào đặc thù hay không, dựa vào vứt bỏ để đạt được khoái cảm tâm lý.
Hai vợ chồng Hoắc Dịch Hành và Lâm San ở trong một tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố, kết cấu căn nhà không khác lắm với căn nhà của Hoắc Kiêu, một tầng một hộ, hai người ở vừa vặn.
Hoắc Kiêu mở khóa cửa, giày còn chưa kịp thay đã nghe thấy tiếng gọi của Lâm San: “Dùng nước sát trùng rửa tay trước đi!”
Chiếc tủ ngoài cửa có bày đồ dùng sát trùng, Hoắc Kiêu ấn lấy chút nước rửa tay khô bôi lên tay.
Lâm San nói với anh: “Đồ của mẹ với ba con dọn dẹp cũng gần xong rồi, còn có mấy chiếc thùng chắc là của con đấy.”
Hoắc Kiêu à mootjt iếng, bước về phía phòng kho.
Lâm San đi theo sau anh hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?”
Hoắc Kiêu nói: “Con ăn rồi.”
“Ở nhà ăn hả?”
Hoắc Kiêu vâng một tiếng.
Ba chiếc thùng cỡ lớn, lớp giấy bọc bên ngoài đã hơi mục nát, chỉ sợ đồ bên trong đã bị ẩm rồi nên phải sắp xếp lại thôi.
Hoắc Kiêu xắn ống tay áo sơ mi lên, bắt đầu làm việc.
Thùng đầu tiên là đồ trang trí bày trong phòng anh hồi nhỏ, những standee nhân vật trong phim hoạt hình yêu thích, hộp bút in hình nhân vật hoạt hình, còn có chiếc đèn ngủ màu xanh sữa.
Những đồ này khó xử lý nhất, để lại hình như chẳng có tác dụng gì nhưng vứt đi thì không nỡ.
Thấy anh do dự không thôi, Lâm San đưa ra ý kiến: “Nếu như con muốn giữ lại, thì mang về nhà mà để.”
Hoắc Kiêu để đồ về chỗ cũ, hỏi: “Mẹ định dọn căn phòng này ra hết à?”
“Ừ.”
Sao vậy ạ?”
Lâm San nói: “Mẹ muốn thuê một người giúp việc, cùng ăn cùng ở, căn phòng này để lại cho người ta.”
Hoắc Kiêu ngẩn người: “Sao tự nhiên thuê người giúp việc làm gì mẹ?”
Tuy nói điều kiện khá giả, nhưng cũng không phải nhà giàu nứt đố đổ vách gì, Hoắc Dịch Hành nghiên cứu học vấn, công việc của Lâm San là phóng viên, bao nhiêu năm này trong nhà chưa từng thuê người giúp việc, có những khi hai người quá bận, thì gọi thím Dương tới nấu bữa cơm dọn dẹp vệ sinh thôi.
Hoắc Kiêu không biết vì sao đột nhiên lại muốn thuê người giúp việc.
Lâm San nhìn anh một cái, nói: “Thằng nhóc này, con tưởng bố mẹ con còn trẻ hả? Chúng ta sinh con khi đã lớn tuổi, bố con 60 rồi, mẹ cũng đã đến tuổi nghỉ hưu. Hai ngày trước mẹ lau nhà bị gập eo, bố con lúc nào cũng bảo mẹ nấu ăn nhạt nhẽo, muốn thuê một người giúp việc để san sẻ.”
Ý thức được bố mẹ đang già đi, tâm trạng của Hoắc Kiêu bỗng nặng nề: “Sao mẹ không nói với con một tiếng?”
Lâm San cười cười: “Không có chuyện gì to tát.”
Hoắc Kiêu không nói gì.
“Được rồi, được rồi, con dọn đồ đi.”
Dịu dàng bày tỏ tình yêu và quan tâm hiển nhiên không phải chủ đề trong nhà này, Hoắc Kiêu phụng phịu, Lâm San cũng kì cục.
Anh chuyển lực chú ý quay về thùng giấy trước mặt, thùng thứ hai toàn là ảnh, có những bức ảnh được dùng khung ảnh lồng vào, có những bức riêng lẻ, còn có một số được đựng trong bì thư, một sấp dày cộm.
Hoắc Kiêu định chọn một chút để mang đi, đặt trong chung cư của mình.
Nhìn thấy bố mẹ hồi còn trẻ, còn bản thân trẻ con, gương mặt của Hoắc Kiêu hiện lên nụ cười.
Vẻ ngoài của anh và Hoắc Dịch Hành khá giống nhau, đáng tiếc về già bố anh phát tưởng ảnh hưởng đến diện mạo, Hoắc Kiêu âm thầm quyết định sau này phải chăm chỉ tập luyện, tuyệt đối không thể rơi vào bước đường như bố mình được.
Tầng cuối cùng có một chiếc túi da bò, bề ngoài đã phai thành màu nâu xám, Hoắc Kiêu mở lấy hết ảnh bên trong đó ra ngoài.
Bên trên là những bức ảnh Lâm San hồi còn trẻ hơn, có lẽ là lúc đang học đại học, hồi ấy vẫn chưa có anh.
Hoắc Kiêu mừng húm, xem ra mẹ anh hồi trẻ cũng rất thích làm đỏm, chiếc nơ cài đầu màu trắng với váy liền thân kẻ ca rô, đeo đôi giày da, trong sáng mà dịu dàng.
Trong xấp ảnh này có rất nhiều gương mặt xa lạ, Hoắc Kiêu đoán là bạn học cũ của Lâm San, còn có mấy cô chú hiện giờ vẫn giữ liên lạc anh cũng nhận ra được.
Người dễ nhận ra nhất trong đó có lẽ là Văn Ánh Mai, biến hóa của bà nhỏ nhất.
Hoắc Kiêu lật xem từng tấm một, bỗng nhiên anh ngừng lại, cầm một tấm trong đó để gần lại quan sát tỉ mỉ hơn.
Tấm ảnh này không có mặt Lâm San, người phụ nữ bên phải là dì Văn, bà khoác tay một người đàn ông cao gầy, mặc tây trang thắn thớn, trông hai người rất thân mật.
Hoắc Kiêu cầm tấm ảnh đưa cho Lâm San, hỏi: “Sao mẹ lại có ảnh của dì Văn?”
Lâm San nhìn nhìn: “À, máy ảnh là mẹ cầm đi rửa, đều dự bị một bản. Mẹ cũng quên mất có mấy tấm là do mẹ chụp đấy.”
Hoắc Kiêu nghi ngờ: “Người đàn ông trên này là ai vậy? Sao con lại cảm thấy quen quen thế nhỉ?”
Lâm San ho khan một tiếng: “Thầy Lý của con, không nhận ra à?”
Hoắc Kiêu kinh ngạc trợn to mắt: “Ai cơ ạ?”
“Lý Thận Lãng, chẳng phải từng dạy con hồi năm ba sao? Mẹ từng nói với con ông ấy là đàn anh của mẹ.”
Thông tin này khiến Hoắc Kiêu khó lòng tiếp thu ngay được: “Dì Văn với thầy Lý?”
Lâm San nói ngắn gọn: “Ừ, từng yêu nhau.”
Hoắc Kiêu muốn hỏi thêm, nhưng Lâm San không bằng lòng nói tiếp nữa, rút ảnh đi, giục anh mau chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Tốn mất một buổi chiều, Hoắc Kiêu đã dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trong phòng kho.
Hôm nay Hoắc Dịch Hành không ăn cơm ở nhà, Hoắc Kiêu ở lại dùng bữa với Lâm San rồi mới đi.
Về tới nhà, Hoắc Kiêu đặt đồ hôm nay dọn dẹp về ở huyền quan, thở hồng hộc chạy đi rót cốc nước.
Tuy Vương Nhược Hàm chỉ đến mấy ngày ngắn ngủ, nhưng dấu vết cô để lại rất nhiều.
Cặp cốc tình nhân trên bàn ăn, gối ôm in hoa trên sô pha, mấy món đồ trang trí nhỏ bé chẳng hề ăn nhập gì xuất hiện trên giá sách, là những món đồ mà Vương Nhược Hàm gắp ở máy hộp quà bí mật trên đường.
Tủ đầu giường trong phòng ngủ có thêm một chiếc đèn ngủ, tạo hình là hoàng tử bé ngồi ngắm mặt trời lặn ở tinh cầu.
Minh chứng cho việc cô từng tồn tại ở đây đều vô cùng đáng yêu rạng rỡ, khiến căn nhà này có thêm độ ấm, cũng rực rỡ hơn nhiều.
Hoắc Kiêu chỉ nhìn thôi cũng thấy vui mừng rạo rực.
Anh mở chiếc hộp giấy mà mình mang về, vừa thu dọn vừa gọi điện cho Vương Nhược Hàm.
“A lô.”
“A lô, thầy Hoắc.”
Hoắc Kiêu vừa nghe thấy giọng của cô thì cau mày, hỏi: “Sao giọng em khàn thế?”
Vương Nhược Hàm nói: “Lúc tan làm đi ăn ếch xào cay với đồng nghiệp, cay lắm luôn.”
Hoắc Kiêu thở phào, anh còn tưởng cô gặp phải chuyện gì nên khóc nữa: “Chẳng phải hôm qua còn chê đồ ăn gọi ngoài dầu mỡ sao?”
“Nhà hàng mới mở giảm 40% đó, có khuyến mãi đương nhiên em phải đi rồi.”
Hoắc Kiêu phì cười: “Là em chiếm lời của người ta hay là người ta móc tiền từ ví của em hả?”
Vương Nhược Hàm chẳng buồn chơi trò đấu trí miệng này với anh, mà hỏi: “Anh đang làm gì đó?”
Hoắc Kiêu đặt khung ảnh bên dưới tivi: “Dọn đồ.”
Hình như anh nghe thấy có tiếng đóng mở tủ lạnh, nghiêm giọng cảnh cáo: “Em vừa ăn cay xong lại uống nước lạnh?”
Hiển nhiên Vương Nhược Hàm ngây người một chút: “Đậu xanh, anh gắn camera trên người em hả?”
Hoắc Kiêu: “Anh quen thuộc với thói quen của em, thức dậy phải mở tủ lạnh ra trước, về tới nhà mở tủ lạnh, ăn cơm xong việc đầu tiên làm vẫn là mở tủ lạnh.”
Vương Nhược Hàm cắn một miếng kem: “Cay quá nên em phải hạ hỏa thôi.”
Hoắc Kiêu thở dài lắc đầu, cách mấy trăm cây số không quản nổi cô: “Em còn sợ cay? Có mất mặt người Sơn thành hay không?”
Vương Nhược Hàm không trúng chiêu này của anh: “Ôi em không phải, em nhập gia tùy tục, giờ là người Kim Lăng rồi.”
Hoắc Kiêu cũng bắt đầu trẻ con: “Em nói lại lần nữa là người ở đâu? Anh nói với Chu Dĩ em là kẻ phản bội đấy.”
Vương Nhược Hàm nói: “Chẳng phải cậu ấy cũng phản bội rồi sao? Dạo này khẩu vị trở thành chua ngọt rồi, em thấy bây giờ cậu ấy chính là người Khê thành.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Vậy khi nào em mới tới làm người Thân thành?”