DỊCH: MIN
Cuối tháng tám, Vương Nhược Hàm cũng coi như đã đuổi kịp chuyến xe cuối cùng của mùa hè.
Trước kì nghỉ một ngày, cô đã bàn giao công việc còn tồn đọng thỏa đáng, dặn dò Lâm Huệ nhớ để ý tới mấy y tá thực tập kia.
Sau khi tan làm cô không về ngay, mà tới trung tâm thương mại mua một chiếc váy, là mua tặng cho Phương Xuân Hoa.
Nói tới cũng trùng hợp, hôm ấy mẹ cô và dì Kiều đi chọn vai nữ chính, diễn viên nhỏ kia không có người diễn cùng, dì Kiều để Phương Xuân Hoa đi thử xem, diễn xuất của bà không cần phải nói, đã là diễn viên kì cựu rồi, lại thêm vai diễn này ăn khớp với bản sắc của bà, biểu hiện sau khi lên diễn thử rất xuất sắc, cuối cùng bên chế tác chưa chọn được nữ chính, mà ngược lại đã chọn trúng Phương Xuân Hoa diễn vai mẹ của nữ chính.
Về đến nhà, Vương Nhược Hàm đưa túi mua sắm cho Phương Xuân Hoa.
“Đây là gì vậy?”
“Mẹ tự mở ra xem xem.”
Phương Xuân Hoa lấy chiếc váy từ trong túi,mở ra xem thử, gương mặt không thể tin nổi nhìn Vương Nhược Hàm: “Làm gì đây? Cũng không phải là sinh nhật hay ngày của mẹ, con mua đồ mới cho mẹ làm gì?”
“Nghe nói người nào đó sắp đi đóng phim truyền hình rồi, con phải thể hiện một chút chứ.”
Phương Xuân Hoa nhìn Vương Nhược Hàm, nét mặt có chút xấu hổ: “Con biết rồi à?”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Tần Dã nói với con rồi.”
Phương Xuân Hoa gấp chiếc váy lại: “Vẫn chưa quyết định đâu, mẹ chưa nói là đi.”
“Sao lại không đi? Đi đi.” Vương Nhược Hàm cười nói, “Con không làm được phú nhị đại, thì để con làm tinh nhị đại đi mà.”
*Phú nhị đại: đời thứ hai của người giàu có. Tinh nhị đại: đời thứ hai của diễn viên nghệ sĩ.
Phương Xuân Hoa bị chọc cười, mắng cô: “Con là tinh nhị đại từ lâu rồi, năm đó mẹ con còn có fandom đấy.”
Vương Nhược Hàm giả bộ như bị dọa sợ: “Ôi trời ơi ghê quá ta, hay là con từ chức đi làm trợ lý cho mẹ nhé?”
Phương Xuân Hoa nhìn cô một cái, ghét bỏ lắc đầu: “Con vụng thối vụng nát mẹ không thèm đâu.”
Vương Nhược Hàm cũng không giận: “Vậy đến lúc đó bảo dì Kiều sắp xếp cho mẹ một người thạo việc vào.”
Nụ cười trên mặt Phương Xuân Hoa rút đi, hơi khó xử nhìn con gái.
“Sao thế ạ? Chẳng phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa ấy, người ta đã nói vai diễn đo ni đóng giày cho mẹ rồi, trừ mẹ ra chẳng có ai diễn được cả.”
Phương Xuân Hoa nói: “Nơi quay phim ở Hàng thành, mẹ xem kịch bản rồi, phân cảnh của vai diện đó không nhiều lắm, thế nhưng phải đi một tháng, sau khi con tới Kim Lăng học đại học, mẹ con ta chưa từng xa nhau lâu như thế.”
Vương Nhược Hàm: “Vậy lúc con còn nhỏ chúng ta năm sáu năm không gặp mặt thì sao, cũng chẳng có chuyện gì mà, lúc ấy con còn không có điện thoại, nhớ mẹ cũng không dám nói với bố.”
Phương Xuân Hoa vừa nghe thấy câu này đã đỏ cả mắt.
Vương Nhược Hàm không quen bầu không khí nặng nề này, xua tay nói: “Được rồi, được rồi, mẹ yên tâm đi đi, còn mà có thời gian rảnh sẽ tới thăm phim trường, con còn chưa biết phim trường như thế nào đâu.”
Phương Xuân Hoa lẩm bẩm: “Cũng chẳng có gì hiếm lạ.”
Vương Nhược Hàm ồ lên: “Vậy cũng phải, ngôi sao gì đó mẹ gặp nhiều rồi.”
Phương Xuân Hoa không thèm để ý đến cô, đứng dậy nói phải đi phơi quần áo.
Một lúc sau, bà đi ra từ ban công, Vương Nhược Hàm vẫn chống tay lên đầu nằm nghiêng trên sô pha, , Phương Xuân Hoa thấy hai mắt cô vô thần nằm ngẩn người thì đập cô một cái: “Còn nằm à? Chẳng phải nói muốn tới Thân thành sao? Còn không mau đi xếp hành lý.”
Vương Nhược Hàm đổi tư thế khác, nhưng không rời khỏi sô pha: “Có vội đâu, còn sớm mà mẹ.”
Phương Xuân Hoa thở dài lắc đầu: “Con thích nhây hay là chưa nói rõ với Chu Dĩ? Mai con bé ra ga tàu đón con à?”
Vương Nhược Hàm với lấy quả quýt vào tay rồi bóc: “Con còn chưa nói với cậu ấy đâu, Chu Dĩ bảo dạo này không khỏe lắm, con còn đang nghĩ xem có nên đi hay không.”
Phương Xuân Hoa cất váy đi, kéo chiếc vali màu hồng phấn của Vương Nhược Hàm ra, con gái lười thì mẹ già phải tất bật thôi: “ĐI thoio, nếu con bé không đi cùng thì con tự chơi cũng được, cái gì mà phố đi bộ này đường Vũ Khang này, mẹ hay xem được lắm, xinh đẹp không tưởng tượng nổi.”
Vương Nhược Hàm bóc một múi quýt bỏ vào miệng: “Cứ đi rồi nói sau, dù sao mẹ cũng không ở nhà mà.”
Phương Xuân Hoa đặt túi để đồ xuống, chạy về phòng lấy đồ gì đó, là một chiếc túi màu đỏ bằng nhung, ném vào lòng Vương Nhược Hàm nói: “Cái này quên mất đưa cho con.”
Vương Nhược Hàm cầm lên, đặt trong tay ước lượng thử, chẳng có chút sức nặng nào: “Đây là gì ạ?”
“Đồ trang sức bằng vàng, bà nội mua cho con đấy, bố con gửi cho mẹ, đeo lên đi, ra ngoài thì cẩn thận một chút.”
Vương Nhược Hàm lấy sợi dây màu đỏ ra, bên trên có hình con giáp bằng vàng, là một con khỉ đang cười híp mắt.
Phương Xuân Hoa dặn dò cô: “Rảnh thì gọi điện cho bố con.”
Vương Nhược Hàm cất chiếc vòng đi, đồng ý nói: “Được, con biết rồi.”
Cô nhổm người dậy khỏi sô pha, Phương Xuân Hoa đã thu dọn được nửa chiếc va li rồi.
Vừa nghĩ đến việc một tháng không gặp nhau, hốc mũi Vương Nhược Hàm bỗng cay cay: “Mẹ, không đùa đâu, nếu mẹ mà có nổi tiếng trở lại sau này con sẽ theo mẹ lăn lộn.”
Phương Xuân Hoa đang gập quần áo, lạnh lùng khịt mũi: “Muốn bám váy mẹ già hả?”
Vương Nhược Hàm không đồng ý lời này: “Đây sao có thể gọi làm bám váy mẹ già được, chúng ta làm việc theo mô hình gia đình không được à?”
“Cảm ơn con, ngoan ngoãn làm công việc của mình đi, nhiều nhất mẹ chỉ quay bộ này thôi, coi như cảm ơn sự quan tâm chăm sóc bao năm nay của dì Kiều đối với mẹ con chúng ta, có phải mẹ mốn quay lại thật đâu.”
“Tại sao không quay lại ạ, giới văn nghệ cần mẹ mà.”
“Giới văn nghệ không nhất định sẽ cần mẹ, nhưng đứa con gái ham ăn biếng làm chắc chắn cần mẹ.”
Vương Nhược Hàm bĩu moio.
“Đồ trang điểm của con tự sắp đi, mẹ lấy cho con thêm hai miếng mặt nạ.”
“Lấy mặt nạ cho con làm gì ạ?”
“Thân thành rõ nhiều trai đẹp, lỡ như gặp được anh nào thì sao?”
Vương Nhược Hàm phì cười: “Mượn lời chúc của mẹ nhá.”
Ngày kế, cô kéo va li hành lý đặt chân lên chuyến tàu cao tốc tới Thân thành.
Tối qua cô mất ngủ, chơi mấy ván game, điện thoại quên cả sạc, hiện giờ chỉ còn lại 20% pin.
Đợi đến khi ngồi xuống ghế, thấy thời gian đi đường mất hai tiếng đồng hồ, cô cắm dây sạc, định đánh một giấc ngủ bù.
Ghế bên cạnh là một đôi mẹ con, có lẽ học sinh tiểu học này được ra ngoài chơi nên khá phấn khích, liên tục kéo mẹ nó hỏi đông hỏi tây.
Vương Nhược Hàm đeo tai nghe, khởi động chế độ lọc tiếng ồn, tạp âm bên ngoài không làm phiền được đến cô.
11h50 phút, chuông báo vang lên, Vương Nhược Hàm chậm rãi tỉnh lại, khẽ khàng vươn vai.
Tiếng loa phát thanh trên khoang tàu thông báo đã tới trạm Thân thành, Vương Nhược Hàm cúi người lấy bộ sạc của mình, nhưng phát hiển đầu nối bị rút ra từ lúc nào.
Cô nhăn mày nhìn bên cạnh một cái, bé trai kia đang bắt chéo chân đung đưa, có lẽ là vô ý đạp trúng.
Vương Nhược Hàm bấm sáng màn hình, chỉ còn lại 9% pin, nhưng mong là nó có thể cầm cự được thêm một lát.
Trách bản thân mình sợ nặng mà không mang theo sạc pin dự phòng, cô tự nhận bản thân đen đủi, sau đó vội nhét dây sạc vào túi rồi đứng dậy di chuyển ra lối đi.
Vương Nhược Hàm nhớ trước khi lên tàu cô đã để va li vào ô bên trong cùng, nhưng chẳng rõ ai chuyển giúp cô lên tủ trên cao, còn bị xếp bên dưới cùng.
Vương Nhược Hàm đỡ trán, cái này bảo cô làm thế nào bây giờ?
Trái phải không có người đi qua, Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi, giơ tay muốn đỡ chiếc vali màu đen bên trên cùng xuống.
Vốn dĩ chân tay cô mảnh dẻ không có sức, vươn tay cao lên cũng không khống chế được động tác, sau khi với được tới tay, sức nặng vượt quá tưởng tượng ép lên người cô, Vương Nhược Hàm cắn răng gian nan khống chế lấy, nhưng cầm không vững, nên va li kia đập vào bên chân cô, bánh xe nghiến qua gót chân, cô bị đau khẽ kêu lên một tiếng.
“Ấy, ấy, chị cẩn thận một chút, đừng làm hỏng va li của tôi.” Trên hành lang có một cô gái trẻ tuổi đi tới, chỉ vào cô mà nói.
Vương Nhược Hàm khẽ nói một tiếng xin lỗi, sau đó mím môi chuyển va li của mình xuống.
Gót chân tê dại một lát, Vương Nhược Hàm cho rằng không phải chuyện gì lớn, lúc bước đi mới thấy đau thấu tim gan.
Cô cúi xuống nhìn một cái, có lẽ không tổn thương tới khớp xương, chỉ bị sưng ngoài da một chút thôi.
Cô tập tễnh đi ra khỏi ga tàu, Vương Nhược Hàm đỡ va li đặt trọng tâm lên chiếc chân còn lại, sao ra khỏi cửa lại hệt như bơi ngược dòng thế này, đúng là đen đủi.
Xếp hàng hơn mười phút mới ngồi lên được xe taxi, Vương Nhược Hàm gọi điện cho Chu Dĩ, nhưng đối phương không nhận máy.
Pin điện thoại không đủ, cô cũng không gọi tiếp nữa, nói với tài xế rằng mình muốn tới J đại.
Khi ra khỏi cửa Kim Lăng trời xanh mây trắng, nhưng tới Thân thành lại là ngày âm u, nhiệt độ cũng không cao, bầu trời đen sì, khiến người ta cảm thấy bức bối.
Tài xế hỏi cô: “Quay về trường hả?”
Vương Nhược Hàm chưa phản ứng kịp: “Dạ, cái gì ạ?”
Tài xế nói: “Là sinh viên của J đại hả?”
Vương Nhược Hàm vội xua tay: “Không, không không, cháu đã tốt nghiệp lâu lắm rồi, cháu đi tìm bạn thôi, cô ấy làm giáo viên ở đó.”
Tài xế cười rộ lên: “Tôi thấy cháu còn nhỏ tuổi, ấy, thế bạn cháu không nói cho cháy biết hai hôm nay sẽ có bão sao?”
Vương Nhược Hàm ngây người: “Bão gì ạ?”
Tài xế nhiệt tình đưa điện thoại cho cô xem: “Cháu xem tôi nhận được thông báo mưa bão, trường học đều tạm nghỉ rồi! Hai ngày tới, chắc cháu không ra ngoài được đâu.”
Vương Nhược Hàm sắp sụp đổ: “Sao lại có bão nữa?”
Tài xế thở dài: “Đúng đó, hai năm nay bao nhiêu là tai nạn, chẳng biết khi nào mới tốt lên được.”
Vương Nhược Hàm xoa mặt, thực sự không kìm nén được làm cô muốn khóc.
Sau khi tới nơi, tài xế còn không quên hỏi cô: “Có mang theo ô không cô bé, sắp mư rồi đấy, cháu tìm thấy bạn thì mau chóng tìm nơi dừng chân nhé.”
Cũng không hẳn không gặp được chuyện tốt nào, ít nhất còn có ông chú tài xế tốt bụng này, Vương Nhược Hàm thanh toán tiền xe xong, chân thành cảm ơn tài xế, trong lòng thầm chúc ông ấy công tác thuận lợi, xuất hành bình an.
Cô kéo vali đến trước cổng J đại, thì bị bảo vệ ngăn lại, hỏi cô có phải là sinh viên hay không.
Vương Nhược Hàm nói: “Tôi tới tìm giáo viên của trường.”
Bảo vệ chỉ hướng của máy quét mặt, hỏi: “Có quyền hạn không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu.
“Vậy cô đã từng làm đơn xin thông hành chưa?”
Vương Nhược Hàm căn bản không biết được có chuyện này, vẫn lắc đầu.
Bảo vệ nói với cô: “Vậy thì không thể vào đâu, hiện giờ tình hình dịch bệnh phức tạp trường học đều có quy định.”
Vương Nhược Hàm cào tóc, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Dĩ.
Vẫn liên tục là âm báo bận và giọng nữ máy móc nhắc nhở đối phương không thể nhận máy.
Chỉ còn lại 4% pin, Vương Nhược Hàm cất điện thoại, hỏi bảo vệ: “Anh ơi, gần đây có cửa tiệm nào không?”
Bảo vệ chỉ về một hướng: “Cô đi về phía trước mấy trăm mét, bên đó có một tiệm cà phê, đám sinh viên thường tới đó.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Gót chân sưng phồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Vương Nhược Hàm đi hai bước đành phải dừng lại nghỉ một lát.
Đoạn đường mấy trăm mét mà phải tốn mất mười mấy phút đồng hồ, khi tới được tiệm cà phê, Vương Nhược Hàm tới quầy lễ tân hỏi nhân viên phục vụ: “Chỗ này của các cô có sạc sự phòng không?”
“Có ạ, có thể mượn ở bên kia.”
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Vương Nhược Hàm đi tới chỗ sạc dự phòng dùng chung, quét mã để mượn.
Pin yếu dẫn tới tốc độ mạng cũng chậm, lượng pin còn lại chỉ còn 1%, cô vừa cầu nguyện, vừa cố gắng không ngừng bấm vào giao diện nhảy ra.
Khoảnh khắc pin yếu sập nguồn, Vương Nhược Hàm không nhịn nổi nữa cắn răng rủa thầm một câu “Đệch mợ” .
Bên nghiên cứu ra ứng dụng chết tiệt này thêm vào nhiều bước như thế làm gì, đơn giản thô bạo là có thể mượn không được sao, cứ phải đồng ý cái này chấp nhận cái kia mới được.
Hết pin điện thoại cũng chỉ là một cục sắt phế không hơn, nghe thấy tiếng mưa rả rích bên ngoài, Vương Nhược Hàm chẳng còn thiết tha gì nữa.
Cô nhân viên trongt tiệm dịu dàng hỏi cô có cần gọi gì không, cơm còn chưa có hạt nào vào bụng, ngửi thấy mùi thơm của cà phê vương vít xung quanh khiến Vương Nhược Hàm thèm thuồng.
Nhưng cô sờ túi, sau khi đã quen thanh toán bằng điện thoại thì cô ra khỏi cửa không còn đem theo tiền mặt nữa, chỉ có thể mỉm cười ngượng ngùng: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô kéo va li hành lý đi tìm chỗ ngồi xuống, muốn tìm người để mượn điện thoại thì không nhớ số, mượn tiền thì càng không thể mở miệng nổi.
Kệ đi, trời có sụp xuống thì cũng phải để cô emo một lúc đã.
Trước mặt có một tấm bảng để lại lời nhắn, trên đó có một sấp giấy nhớ, Vương Nhược Hàm bình tĩnh với lấy định viết một tờ.
Viết gì đây nhỉ?
Cô xoay bút, viết ngày tháng trước, “25.8.2021” , sau đó biết một câu tiếng Anh, “sunset in this city” , cuối cùng kí tên, “___Một cô gái đen đủi dù trời giáng cơn mưa to cũng phải ngược dòng” .
Mưa dần trở nên nặng hạt, con phố ngoài cửa sổ mờ mịt, tâm trạng của Vương Nhược hàm cũng y hệt như vậy.
Chuông ngoài cửa vang lên, có khách mới đến.
“Xin chào, xin hỏi anh cần gì ạ?”
“Americano lạnh, cốc lớn.”
“Vâng ạ, xon hỏi anh muốn mang về hay uống luôn ạ.”
“Uống luôn.”
Vương Nhược Hàm chậm chạp xoay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, cô giơ tay che lấy miệng, nước mắt tràn mi.
Hơn một tháng không gặp, anh vẫn thích mặc áo sơ mi phối với quần tây, mái tóc đã cắt ngắn, trên sống mũi đang đeo một chieecsd mắt kính, trông càng nhã nhặn lịch lãm hơn.
Từ lúc bắt đầu vào cửa, Hoắc Kiêu lờ mờ cảm nhận thấy bầu không khí có gì đó lạ thường.
Anh vừa định nghiêng đầu nhìn sang, đã bị một đống gì đó lao vào trong ngực.
Hoắc Kiêu lùi ra sau nửa bước mới đững vững, anh giật mình cúi đầu xuống thì đụng phải gương mặt tròn xoe với đôi mắt đẫm nước.
“Thầy Hoắc,” Người trong lòng ấm ức gọi anh, du dương trầm bổng, tràn ngập thâm tình nói, “Anh chính là người thân của tôi.”
Hoắc Kiêu: “...”
------oOo------