Dương Nghiêm bên này thấy Ngọc Phi Tuyết đã nhàn hơn, đi qua “Còn việc biển hiệu của các tửu lâu, người định thế nào?”
Ngọc Phi Tuyết suy nghĩ một lúc đáp lại “Tửu lâu ở thành Bắc gọi là Túy Chu lâu, ở thành Nam gọi là Thanh Hiên cư, cái còn lại gọi là Ngọc Vũ lâu đi”
Dương Linh ở bên cạnh đưa tay ra đếm “Túy Chu, Chu trong Chu Tước; Thanh Hiên, Thanh trong Thanh Long; Ngọc Vũ, Vũ trong Huyền Vũ, chủ tử vẫn còn thiếu Bạch Hổ a?
Dương Nghiêm đi lại gõ đầu Dương Linh “Nhiều chuyện, đâu phải việc của muội”
Ngọc Phi Tuyết cười khen “Dương Linh ngươi rất thông minh, không ngờ ngươi đoán được dụng ý của ta, Bạch Hổ là ta để dành sau này đặt cái khác, ngươi rồi sẽ biết.”
Dương Linh đơn giản nghĩ Ngọc Phi Tuyết chỉ nói đùa, thật không ngờ sau này Ngọc Phi Tuyết vẫn nhớ lời nàng bây giờ.
Sau đó Dương Nghiêm vâng mệnh đi làm ngay.
Hoa, rượu và thực phẩm đều đã được đưa tới. Mọi người ai nấy đều đã vào việc. Ngọc Phi Tuyết trực tiếp chỉ đạo việc trang trí.
Các tửu lâu ở cổ đại thường chuộng màu đỏ để trang trí, nhưng nhiều lúc lại khiến cho người ta có cảm giác chói mắt. Sảnh dưới cùng Ngọc Phi Tuyết trang trí tương tự như những tửu lâu khác. Hậu viện nàng còn cho người làm ao cá, trồng cỏ, để ai muốn thư giãn có thể ra đây giải tỏa.
Lầu hai lầu ba là phòng để cho khách đặt riêng, Ngọc Phi Tuyết dùng màu nhẹ như lam, lục hay tím sữa để làm rèm cửa, bên trên cửa sổ được đặt vài chậu hoa cho có không khí mát mẻ, thoải mái, bàn ghế được nàng đặt làm chạm khắc tinh xảo không gian trong phòng rất dễ chịu.
Lầu bốn chỉ có mấy phòng, Ngọc Phi Tuyết dùng làm nơi ngắm cảnh, từ trên cao có thể bao quát toàn bộ kinh thành, đây là phòng vip, nàng dùng để kiếm tiền từ những đại gia a!
Vất vả hơn một tháng, mọi việc chuẩn bị đã xong. Bây giờ tửu lâu đã có thể trực tiếp đi vào hoạt động. Ngọc Phi Tuyết còn không quên bảo Dương Nghiêm đem một ít tiền đến hối lộ quan lại địa phương chiếu cố cho quán xá của mình, mất công lúc khai quán lại xảy ra rắc rối.
Ba tuần sau, ba tửu lâu đồng loạt khai trương. Không ngoài dự đoán của Ngọc Phi Tuyết, tửu lâu rất được mọi người đón nhận, từ sáng sớm đến tận khuya không có khi nào là vơi khách, Ngọc Phi Tuyết cũng kiếm được bộn tiền a.
Đặc biệt là “Thất món hoàn kì” của quán, nghe nói cả vua Văn Tuyên còn phải sai người đến mua về cho hoàng hậu, thế cũng biết tửu lâu của Ngọc Phi Tuyết nổi tiếng đến cỡ nào. Tỷ muội Thanh Hà làm rất được việc, ba tửu lâu này nhanh chóng đã nổi tiếng nhất kinh thành, quan lại quý tộc đều chọn nơi này làm nơi nghị sự, ăn uống đàn đúm.
Chưa đầy một tháng số tiền kiếm được đã lên đến mấy trăm ngàn lượng, vượt xa con số Ngọc Phi Tuyết tính toán ban đầu.
Ngọc Phi Tuyết thông qua việc buôn bán của quán, nắm được nhiều tin tức trong triều và trên giang hồ, nàng dùng số tiền lãi của quán cho Dương Nghiêm thành lập một tổ chức ám sát, đặt tên là Bạch Thiên ám các. Tổ chức này kêu gọi các sát thủ tham gia, sẽ nhận các đơn hàng theo mệnh giá và phân công họ làm việc.
Tiền thưởng tùy theo đơn hàng của mỗi người, và được nhận thêm từ ám các. Ám các sẽ không giới hạn tự do của các sát thủ, nhưng họ phải lập thệ tuyệt đối trung thành với ám các, bất cứ khi nào ám các điều động đều phải tham gia, tuyệt đối không được trái lại.
Ban đầu Bạch Thiên mới thành lập, chỉ có một số ít người tham gia. Sau đó uy tín của ám các ngày càng nâng cao, rất nhiều người tham gia, con số đã gần lên đến hơn ngàn người. Ngọc Phi Tuyết là chủ nhân nên cũng đã đến ám các gặp mọi người một lần. Lúc đầu thấy Ngọc Phi Tuyết chỉ là một tiểu cô nương nên có rất nhiều người không phục. Sau đó Ngọc Phi Tuyết tay không hạ nguyên mấy chục người, ai nấy đều không dám dị nghị thêm. Không ai dám coi Ngọc Phi Tuyết là tiểu cô nương yếu đuối, động đến nàng chỉ có thể là thảm trở lên, hơn nữa nàng là chủ nhân, bọn hắn dám cũng không dám động đến nàng.
Bạch Thiên hiện tại Ngọc Phi Tuyết giao cho Vũ Triệt quản lý, Vũ Triệt là người có năng lực cũng như công phu cao nhất trong ám các, là người trầm ổn, có lòng trung thành nên Ngọc Phi Tuyết rất yên tâm để cho hắn quản lí các. Nếu để cho Dương Nghiêm làm, hắn vừa làm ám vệ cho nàng, vừa quản lí ám các sẽ rất bất tiện vì thế trọng trách này nên giao người khác.
Ở biệt viện trong vương phủ, một nam tử sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt tinh tế tỏa ra sự lạnh lẽo đến rợn người, da thịt trắng như ngọc hoàn hảo vô khuyết. Hắn một thân cẩm y, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, xem giấy tờ. Bỗng nhiên có luồng gió lạnh vụt qua, hắn một thân không phản ứng, chậm rãi nhấc đôi môi bạc “Vào đi”
Hồn Thiên từ cửa sổ vọt vào, bộ dạng có chút sợ hãi, chắp tay cung kính “Thuộc hạ vô dụng không thể tra được người đứng đầu của Bạch Thiên”
Hồn Thiên vẫn cúi đầu bẩm báo “Thuộc hạ đã cho người xâm nhập Bạch Thiên để điều tra, nhưng sát thủ trong đó làm việc rất độc lập, rất kín tiếng. Bây giờ người quản lý Bạch Thiên là Vũ Triệt cũng là một sát thủ nhưng nghe nói hắn chỉ có trách nhiệm quản lý, vẫn là nghe lời một người khác”
Văn Tuyên Minh ánh mắt sắc bén nhìn xuống, Hồn Thiên không tự chủ được rét run, hắn theo chủ nhân lâu như vậy đây là lần đầu hắn không hoàn thành nhiệm vụ, có khi nào chủ nhân tống hắn ra biên cương lao công vài tháng không?
Trái ngược với suy nghĩ của Hồn Thiên, Văn Tuyên Minh bình thản, không có ý nổi giận “Đi điều tra rõ chủ nhân của mấy tửu lâu mới mở này trong kinh thành cho ta.”
Hồn Thiên ngạc nhiên, không hiểu tại sao tự nhiên lại điều tra chủ nhân của các tửu lâu đó. Rõ ràng bọn họ đang điều tra về Ám các tên Bạch Thiên mới xuất hiện trên giang hồ, giờ sao chuyển thành đi điều tra về tửu lâu rồi?
Thấy Hồn Thiên còn đang thắc mắc đứng đấy, Văn Tuyên Minh trừng mắt, quát “Còn không mau đi.”
Hồn Thiên ngay lập tức phụng mệnh đi ngay, đứng lâu chắc hắn đau tim chết mất. Chủ tử trước giờ vẫn một bộ dáng lạnh lùng, hắn theo Văn Tuyên Minh bao nhiêu năm mà chưa bao giờ thấy chủ tử nhà mình cười lấy một tiếng, ngay cả khi chém giết quân địch, Văn Tuyên Minh vẫn một bộ mặt lạnh lẽo không thay đổi, đúng là bọn hắn làm thuộc hạ cho một pho tượng mà.
Văn Tuyên Minh đi lại hướng cửa sổ nhìn ra ngoài gương mặt trầm tư suy nghĩ “Bạch Thiên, Túy Chu, Thanh Hiên, Ngọc Vũ, tứ đại thần thú, chắc hẳn chủ nhân của chúng là cùng một người. Từ khi nào kinh thành lại xuất hiện một người như vậy, liệu có phải là mật thám của Sa Lan? Hắn có lẽ đã quá lơ là cảnh giác, nhất định phải tăng cường mật thám trong thành, nhất định không thể xem thường.”
Ngọc Phi Tuyết vốn không biết có người đang điều tra mình hiện đang ngồi trong hoa viên của phủ Tướng quân ăn khuya. Dạo này công việc buôn bán đều do tỉ muội Thanh Hà quản lý, cả ám các cũng do Vũ Triệt cai quản, nàng rất thảnh thơi, cứ hết ăn rồi lại ngủ, thỉnh thoảng lại ghé thăm quán xem công việc buôn bán một chút.
Mẫu tử Ngọc Phi Sương từ sau khi hết dị ứng không biết sao ngày càng trở nên an phận. Ngọc Phi Sương thỉnh thoảng mới đến quấy rầy nàng một chút, còn bình thường dường như không thấy mặt.
Ngọc Phi Tuyết thấy có điều gì khác lạ, nghĩ hai mẫu tử đó lại âm mưu điều gì sai Thanh Tuyết đi thăm dò thử. Thanh Tuyết trở lại bẩm báo là bên đó không có động tĩnh gì, Ngọc Phi Tuyết càng thấy kì lạ hơn.
Mặc kệ hai mẫu tử hai người có âm mưu gì, nước đến tướng đỡ, Ngọc Phi Tuyết phải xem xem trong hồ lô chúng chứa gì.
Tối hôm nay trời âm u, mây mù lấp hết ánh trăng tỏa, gió thổi lá cây xào xạc, dự là có điều chẳng lành.