Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 77-78




77: Tể Tể Vậy Em … Là Cái Gì Vậy



Bạch Minh Tư thấy Hoắc tư Thần run lên vì sợ hãi, nhưng có lẽ bởi vì đối phương là Tể Tể nên hắn tận lực khắc chế sự sợ hãi lại, vì thế hắn nhân cơ hội vội vàng đưa nhãn cầu thả lại vào trong tay Tể Tể.



"Tể Tể, nhanh lắp trở lại!"Bánh bao sữa “nga” một tiếng, ngoan ngoãn đeo lại hai nhãn cầu.



Hốc mắt tối đen lại có nhãn cầu, hai màu trắng đen rõ ràng lại trong veo như nước, Hoắc tư Thần nhìn thấy như vậy, mắt lại cảm thấy tối đen.



Nhưng Hoắc tư Thần lần này không có ngất đi.



Chính hắn cũng không thể tin được.



Phải mất một lúc hắn mới tìm lại được giọng nói của mình với khuôn mặt vẫn còn đờ đẫn.



"Cũng coi như người?"Biết là mình đã làm cho anh ba sợ hãi, bánh bao sữa có chút áy náy.



Cũng may anh ba có máu Minh Vương hỗ trợ, ngoại trừ bị dọa ngất thì chắc chắn hồn không có vấn đề gì, nếu không bé còn phải hỗ trợ giúp anh ba cố hồn lại.



Bánh bao sữa nhìn anh ba, lại nhìn anh Minh Tư bên cạnh đang một mặt lo lắng nhìn hai người bọn họ, sau đó bé ngồi bệt xuống đất.



Bé muốn ngả người về phía sau một chút, vừa rồi xem khoảng cách, sau gáy bé vừa vặn dựa vào thành giường.



Kết quả bánh bao sữa đánh giá nhầm cao chiều cao của mình.



Bé dựa vào đằng sau, thân hình nhỏ bé rơi vào khoảng trống, cả người ngã chổng vó ở phía dưới.





Bánh bao sữa: "! ! "Biến cố đến quá nhanh, Bạch Minh Tư không kịp phản ứng.



Còn Hoắc Tư Thần cũng nhìn đến ngây người.



Nếu như Tể Tể không phải người mà là quỷ vật, chắc hẳn không có quỷ nào mà lại đáng yêu như thế đi?Nào có quỷ vật có thể làm bản thân mình té ngã?Hoắc tư Thần nhìn thấy rất muốn cười, nhưng nghĩ lại đó là em gái mình, vội vàng đi qua kéo bé ra ngoài ôm vào trong ngực, đau lòng ghê gớm.



"Tể Tể, té có đau không?"Bánh bao sữa chớp mắt mấy cái, lắc lắc đầu.



"Cảm ơn anh ba quan tâm, Tể Tể không có sao.



"Hoắc tư Thần thở phào, nhưng vẫn sờ lên cái ót của Tể Tể.



Xác định Tể Tể trên ót không có sưng cục u nào, hắn lúc này mới thu tay lại.



Nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của bánh bao sữa, hắn lúc này mới để ý trước đó Tể Tể cho hắn một nắm nhãn cầu không thấy đâu nữa.



Bánh bao sữa chú ý tới ánh mắt anh ba có chút ngập ngừng hỏi anh.



"Anh ba, anh còn muốn chơi những viên thủy tinh sao?"Hoắc tư Thần cả người đều run lên.



Suýt nữa nhảy dựng lên.





"Không không không! Anh phát hiện bọn chúng không thấy đâu nữa, thật tốt!"Bánh bao sữa bĩu môi: "Tể Tể cất vào bên trong túi áo rồi.



"Hoắc Tư Thần: "! ! "Cho nên Tể Tể! ! Kỳ thật vẫn không phải người?Bạch Minh Tư thấy Hoắc tư Thần không tiếp tục bị dọa ngất nữa có chút ngạc nhiên.



Hắn đúng lúc mà lên tiếng: "Tể Tể, chuyện của em hôm nay như thế này, chú Hoắc biết không?"Bánh bao sữa lắc đầu, giọng bé nhỏ nhẹ nói.



"Cha không biết, Tể Tể vốn là không muốn để cho anh ba lo lắng, cho nên mới kéo đầu xuống để chứng minh cho anh ba thấy Tể Tể sẽ không chết.



"Hoắc Tư Thần: "! ! "Còn đặc biệt chứng minh cho hắn, hắn muốn chửi thề! ! Nhưng nghĩ đến ý định ban đầu của em gái, Hoắc tư Thần trong lòng lại cảm thấy ấm áp.



Coi như Tể Tể thật sự kỳ quái, nhưng Tể Tể rõ ràng là quan tâm hắn, Tể Tể là em gái của hắn!Hoắc tư Thần khẽ cắn môi, nuốt nước miếng nhìn về phía bánh bao sữa.



"Tể Tể, vậy em đến cùng! ! Là cái gì?"Bạch Minh Tư mặc dù không có hỏi, nhưng cũng rất muốn biết đáp án.



Bánh bao sữa vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến cộc cộc cộc gõ cửa.



Tiếp theo truyền đến tiếng bà nội Hoắc lo lắng quan tâm.



"Tư Thần, Minh Tư, Tể Tể tỉnh rồi sao?"Bạch Minh Tư cùng Hoắc tư Thần đồng thời lên tiếng: "Tể Tể, chuyện này nhất định không thể để cho ông bà nội biết, nhớ kỹ nha em?"Bánh bao sữa ngoan ngoãn gật đầu: "Tể Tể biết, ông bà nội lớn tuổi rồi, không thể bị hù dọa!"Bạch Minh Tư cùng Hoắc tư Thần thở phào, cảm thấy Tể Tể thật quá hiểu chuyện.



Hai người sờ sờ đầu bánh bao sữa, Bạch Minh Tư đi trước mấy bước đến cửa đem cách âm phù thu vào, sau đó mở cửa phòng.



"Bà nội Hoắc.



"Chào xong, hắn hướng bên cạnh nhích ra một chút, để bà nội Hoắc đi vào trong.



"Tể Tể vừa tỉnh, đang cùng tư Thần chơi ạ.



"Bà nội Hoắc nhìn tư Thần cùng bánh bao sữa đang ngồi dưới đất, lập tức tăng tốc độ đi qua.



"Ôi, Tư Thần, Tể Tể vừa mới tỉnh, con làm sao lại cùng em chơi trên mặt đất? Vạn nhất bị cảm làm sao bây giờ? Cháu thì cứng rắn rồi nhưng Tể Tể là con gái, hơn nữa mới ba tuổi rưỡi, làm sao có thể khỏe được như cháu đâu?"Hoắc Tư Thần: "! ! "Ân!Tể Tể không cứng rắn không khỏe!Em ấy chỉ có thể tách đầu với cổ ra vẫn còn có thể cùng hắn chơi đùa.



Bánh bao sữa được bà nội Hoắc ôm, vội vàng giúp anh ba giải thích.





"Bà nội, là Tể Tể lôi kéo anh ba ngồi trên mặt đất chơi, không liên quan đến anh ba đâu.



"Bà nội Hoắc đối với bánh bao sữa không chỉ là yêu thích của người lớn đối với trẻ con, mà một phần bởi vì bánh bao sữa đã giúp ông lão, cho nên cũng đặc biệt thiên vị bánh bao sữa.



"Đó cũng là do anh ba không đúng, cháu đã tám tuổi, thế mà không biết khuyên Tể Tể của chúng ta một chút.



""Tể Tể ngủ thời gian rất lâu, có đói bụng hay không? Bà nội mới nấu canh gà ác xong, bây giờ trở về vừa vặn có thể uống.



""Đi! Bà nội mang Tể Tể của chúng ta trở về uống canh gà nha!"Bà nội Hoắc cứ như vậy ôm bánh bao sữa đi.



Hoắc Tư Thần bị hiểu lầm: "! ! "Mặc dù bị hiểu lầm, nhưng Hoắc tư Thần lại nhịn không được cười vui tươi hớn hở.



Bạch Minh Tư không rõ ràng cho lắm: "Em cười cái gì?"Hoắc tư Thần còn hớn hở giải thích: "Bà nội thích Tể Tể, so với thích Hoắc An An trước đó còn thích hơn, thật sự là quá tốt!"Bạch Minh Tư lúc này mới nghĩ đến nhà chú Hoắc trước đó miễn cưỡng qua lại cùng với người bên nhà cũ Hoắc gia, cũng không nhịn được cười cười.



"Đúng vậy a, Bà nội Hoắc còn có ông nội Hoắc đều đặc biệt thích Tể Tể, thật tốt.





"Hoắc tư Thần gãi gãi gáy, nhìn xung quanh một chút sau đó hạ giọng hỏi hắn.



"Anh Minh Tư, anh nói Tể Tể! ! Có phải là người không?"Bạch Minh Tư cười nhìn hắn: "Có quan trọng không?"Hoắc tư Thần sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu.



"Không quan trọng! Chỉ cần là Tể Tể, chính là em gái chúng ta, còn lại đều không quan trọng!"Bọn họ rất thân thiết gần gũi với dì, kết quả lại cùng ông ngoại bà ngoại liên thủ hại chết mẹ của bọn hắn.



Nếu như không phải Tể Tể đến, bọn hắn hiện tại còn không biết mẹ kỳ thật đã không còn.



Nghĩ tới đây, Hoắc tư Thần đang bi thương bỗng nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn qua Bạch Minh Tư.




"Anh Minh Tư, Tể Tể! ! "Bạch Minh Tư biết Hoắc tư Thần muốn nói cái gì, hắn vỗ nhẹ bả vai Hoắc tư Thần.



"Yên tâm! Chuyện này, chỉ ba người chúng ta biết.



"Hoắc tư Thần biết anh Minh Tư tin được, trên mặt hắn lần nữa lộ ra nụ cười.



Bạch Minh Tư lại nhắc nhở hắn: "Chú Hoắc và tư Tước hỏi tới thì sao?"Hoắc tư Thần cười càng thêm xán lạn, mắt còn không nhìn thấy đâu, mặt mũi tràn đầy chờ mong.



"Cha cùng anh hai đều đặc biệt thông minh, khẳng định đã phát hiện Tể Tể có vấn đề, mà Tể Tể chỉ có ba tuổi rưỡi, bọn hắn sớm muộn sẽ phát hiện bí mật nhỏ của Tể Tể, về phần phát hiện như thế nào thì! ! "Bạch Minh Tư đã hiểu!Tư Thần, đứa nhỏ này là muốn để chú Hoắc cùng tư Tước cảm thụ một chút sợ hãi giống như hắn hôm nay được cảm thụ!Ân!Hắn cũng rất chờ mong!Đương nhiên, hắn càng muốn biết Tể Tể đến cùng là như thế nào.



“Coi như là người” là thế nào?Trong lòng hắn toát ra một cái ý nghĩ lớn mật: Tể Tể chẳng lẽ là xác sống, zombie?Nhưng người chết sống lại không gạt được các loại dụng cụ kiểm tra của bệnh viện mới đúng!Cho nên ý nghĩ này trong nháy mắt bị sụp đổ.



Bạch Minh Tư không nghĩ nữa, vấn đề này rất nhanh sẽ có đáp án.



.



78: Anh Cả Trở Về



Một tuần sau, các trường đại học cao đẳng vào đợt nghỉ hè.



Hoắc tư Cẩn thời gian trước luôn ở nước ngoài thi đấu, hiện tại mang theo một đống huy chương trở lại trường học, bởi vì biết tin mẹ đã qua đời lúc hơn một tháng trước, còn là bị cả nhà ông ngoại tính toán, vừa đau vừa giận, không ngừng nghỉ chạy về nhà.



Bánh bao sữa gần đây giấc ngủ có thay đổi rất nhiều, như lúc này đã là mười rưỡi sáng mà bé còn đang nằm ngáy o o trong phòng.



Con trai cả về nhà, Hoắc trầm Lệnh cố ý trì hoãn thời gian đến công ty.



Dẫn con trai đi thắp hương cho mẹ, hắn vỗ vỗ bả vai con trai khi đi ra ngoài.



Rõ ràng không nói gì, nhưng lại giống như là cái gì cũng đều đã nói.



Trong ba người con trai, Hoắc Tư Cẩn không chỉ giống hắn về ngoại hình mà còn giống về tính cách.



Cùng ăn nói nghiêm túc, cùng hờ hững lạnh lùng.



Một người con trai lãnh đạm lạnh lùng như vậy, nhưng lúc quỳ trước linh vị ánh mắt cũng đỏ hoe, cúi đầu lau nước mắt.



Nhìn cha thân thiết lại có chút lo lắng nhìn hắn, đáy lòng Hoắc tư Cẩn có chút quái dị.



Cha luôn luôn đạm mạc, đối ba anh em bọn hắn từ trước đến nay luôn nghiêm ngặt, quy củ.



Việc mẹ không còn làm bọn hắn khó chịu là hợp tình hợp lí.



Nhưng cha cho dù khó chịu đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt ba anh em họ.



Cha chính là một người kiên cường, lãnh khốc, có đôi khi rất thờ ơ và không thích gần gũi thân thiết với ai.



Hiện tại cha......



Hoắc trầm Lệnh biết trong lòng con trai đang suy nghĩ gì, hắn lại vỗ vỗ bả vai con trai mình thêm lần nữa.



"Tư Cẩn, trước đó là cha không để ý đến cảm thụ của các con, về sau...... Cha sẽ không thế nữa."



Hoắc tư Cẩn: "...... A!"



Thần sắc hắn cứng ngắc, thậm chí cảm giác bị cha chạm vào có chút không quen.



Hắn thậm chí không nhớ rõ lần gần nhất cha nhẹ đụng vào hắn là lúc nào, giống như là thời điểm khi hắn còn rất rất nhỏ.



Hoắc trầm Lệnh chú ý thấy, bên trong đôi mắt hiện lên một tia xấu hổ.



Nhưng hắn chính là người nắm quyền Hoắc gia, cho dù xấu hổ cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.



Tốc độ rất nhanh đến nỗi Hoắc tư Cẩn không phát hiện ra, Hoắc trầm Lệnh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khôi phục khuôn mặt nghiêm cẩn đạm mạc, lãnh khốc uy nghiêm.



"Tư Tước chắc là đã nói với con trong điện thoại, các con có thêm một em gái, bé gọi là Tể Tể."



Chuyện này Hoắc tư Cẩn ở nước ngoài, lúc đặt vé bay về đã nghe tư Tước nói rồi, nghe nói là đứa nhỏ rất nhu thuận đáng yêu.



Hắn nghĩ tới lúc mẹ còn sống, sẽ thỉnh thoảng nhìn ba anh em bọn họ mà nói “nếu như các con có em gái thì tốt rồi”.



Hoắc tư Cẩn nhàn nhạt hỏi cha: "Nhận nuôi Tể Tể, là ý mẹ khi còn sống sao?"



Hoắc trầm Lệnh lắc đầu: "Không phải, là ý của cha."



Hoắc tư Cẩn mím môi: "Mẹ trước đó rất muốn sinh em gái cho chúng con."



Hoắc trầm Lệnh gật đầu: "Cha biết."



Hoắc tư Cẩn nhíu mày: "Vì sao lại không sinh?"



Hoắc trầm Lệnh rất bình tĩnh đáp lại: "Mẹ con lúc sinh tư Thần bị xuất huyết quá nhiều, về sau vẫn luôn chú ý điều dưỡng sức khỏe, nhưng cũng không đủ sức khỏe để có thể sinh thêm."



Là người nắm quyền Hoắc gia gia tộc đệ nhất, vợ của mình muốn sinh một đứa con gái, hắn tất nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ.



Hoắc tư Cẩn giương mắt, cẩn thận nhìn nam nhân đang đứng trước mặt cao lớn thẳng tắp, âu phục giày da, uy nghiêm đạm mạc.



Cha của hắn.



Hắn có thể phát giác được sự thay đổi của cha.



Cảm thấy nhiều thay đổi hơn cả lúc cha đập vào vai hắn



Nếu là lúc trước hắn hỏi vấn đề này, dựa theo tính tình của cha sẽ trực tiếp rời đi.



Đối với cha mà nói, bọn hắn chỉ là trẻ con.



Trẻ con thì nên làm chuyện của trẻ con.



Ví dụ như hắn hiện tại ở giai đoạn này, việc hắn nên làm chính là học tập cho giỏi.



Về phần cái khác, cha sẽ xử lý tốt tất cả, không cần bọn hắn hỏi nhiều.



Cha trong nhà đại biểu cho quyền lực tuyệt đối!



Hắn nhìn thấy trợ lý đặc biệt Giang Lâm của cha đang chờ ở bên ngoài liên tục nhìn đồng hồ, hiển nhiên là đang có chuyện cấp bách.



Nhưng cha luôn nhìn hắn, cũng không có ý muốn rời đi ngay.



"Tư Cẩn, Tể Tể mặc dù không phải là con gái ruột của cha và mẹ con, nhưng bé rất tốt, con gặp qua con bé về sau sẽ biết thôi."



Hoắc tư Cẩn bỗng nhiên cười.



"Cha sợ con không thích Tể Tể?"



Hoắc trầm Lệnh thật sự có lo lắng chuyện này, rất hiếm khi giải thích thêm một câu.



"Tể Tể...... Có đôi mắt âm dương."



Con trai lớn có tính cách giống hắn, nếu như không thích một người hoặc là một vật nào đó, mặc kệ đối phương có bao nhiêu cố gắng, hoặc là vật kia có tốt như thế nào, đều sẽ xua đuổi như rác.



Hắn bởi vì nhìn thấy bánh bao sữa lần đầu tiên chính là nhìn thấy sự ngây thơ thuần phác, cảm thấy bánh bao sữa đặc biệt đáng yêu, nhưng mà con trai cả thì chưa hẳn.



Mà đứa con này lại cực kỳ tin tưởng khoa học, phiền chán nhất là chuyện quỷ thần.



Hoắc tư Cẩn nháy mắt liền nhíu mày.



"Mắt âm dương?"



Hiện nay còn có người có thể như vậy?



Hoắc tư Cẩn mặc dù biết người Trương gia hại chết mẹ hắn, nhưng là tình huống cụ thể như thế nào thì lại không rõ ràng.



Bởi vì Hoắc trầm Lệnh biết con trai lớn của mình say mê khoa học, phủ định tất cả những gì liên quan đến thuyết quỷ thần.



Nhìn thần sắc của con trai, Hoắc trầm Lệnh sắc mặt chìm xuống, nhưng thần sắc vẫn như cũ đạm mạc uy nghiêm nhìn chằm chằm vào con trai.



"Đúng!"



Hoắc tư Cẩn nhìn cha thần sắc nghiêm khắc, nhàn nhạt gật đầu.



"Con đã biết."



Hoắc trầm Lệnh còn muốn nói thêm, Hoắc tư Cẩn nhìn cách đó không xa Giang Lâm gấp đến độ đứng tại chỗ xoay vòng vòng, cuối cùng nhắc nhở cha.



"Cha, cha đi làm đi, Tể Tể chỉ có ba tuổi rưỡi, con sẽ không cùng một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi so đo đâu!"



Hoắc trầm Lệnh chỉ chờ con trai nói ra câu nói này, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.







"Trở về đi, tư Tước cùng tư Thần đều đang đợi con."



"Vâng, cha, hẹn gặp lại."



"Hẹn Gặp lại!"



Từ nghĩa địa trở về, Hoắc tư Cẩn vừa lái xe vào Hoắc thị trang viên, từ xa đã nghe được tiếng la của em trai tư Thần.



"Anh cả!"



"Anh cả ở đây!"



"Anh hai! Mau tới đây, anh cả về rồi!"



......



Xe dừng lại trên bãi cỏ trước cửa biệt thự, cửa xe vừa mở ra, Hoắc tư Thần liền vọt lên.



"Anh cả!"



Hai anh em ôm nhau một cái, Hoắc tư Tước cũng đi đến.



Vẫn là bộ dạng uể oải giống như chưa tỉnh ngủ.



"Anh cả!"



Hoắc tư Cẩn thần sắc ôn hòa đối với hai đứa em trai, không có giống như thần sắc của cha luôn luôn nghiêm túc đạm mạc.



Anh em ba người chạm bả vai nhau, xem như chào hỏi.



Hoắc tư Thần bắt đầu vây quanh Hoắc tư Cẩn muốn quà.



"Em muốn đôi giày chơi bóng bản giới hạn đâu? Anh cả, nhanh đưa cho em!"



Hoắc tư Cẩn có chút buồn cười: "Thứ em muốn, anh cả có lúc nào không cho em đâu?"



Lấy quà từ ghế sau xe trực tiếp đưa cho Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần hai người, sau đó ba anh em cùng nhau về phòng khách.



Hoắc tư Cẩn thấy trong phòng khách trống trơn, không thấy đứa nhỏ mà cha luôn nhắc tới, hắn hơi kinh ngạc.



"Tể Tể đâu?"



Vừa nói đến bánh bao sữa, bánh bao sữa liền xuất hiện.



Phương thức xuất hiện còn rất đặc biệt.



Bánh bao sữa còn chưa tỉnh nhưng đã rời giường, bắt đầu mộng du.



Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần xuống lầu, lo lắng Tể Tể tỉnh dậy gọi bọn họ, cho nên trực tiếp mở cửa phòng của bánh bao sữa ra, như vậy lại thuận tiện cho bán bao sữa mộng du, lặng yên không tiếng động rời phòng.



Đi đến đầu bậc thang lầu hai, bánh bao sữa mơ mơ màng màng nghe được có người gọi tên bé, mắt nhắm mắt mở mà bước đi bằng đôi chân ngắn của mình.



Bị kịch xảy ra!



Trong tích tắc, bánh bao sữa từ đầu bậc thang lầu hai ngã xuống.



Vẫn trong trạng thái ngủ mơ bánh bao sữa lại vô thức dùng hai tay ôm đầu, hai chân co lại cuộn mình vào, trông như một đoàn thịt viên, sau đó theo bậc cầu thang bạch bạch bạch bạch bạch bạch lăn xuống dưới.



Đang ở dưới lầu Hoắc tư Cẩn, Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần ba anh em nghe thấy tiếng động thì cùng nhau ngẩng đầu lên.



Nhìn thấy như vậy, trái tim của ba anh em đều muốn nhảy lên cổ họng.



"Tể Tể!"



Ba anh em cùng nhau lao lên cứu người.