Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 73-74




73: Mau Cứu Tôi Hắn Muốn Xử Lý Tôi Triệt Để



Lúc cha dùng tay che lại ánh mắt cho bé, thì bánh bao sữa đã cấp tốc điều chỉnh đầu của mình về vị trí cũ, đồng thời như hổ đói đem khẩu phần ăn của mình trong miệng nhanh nuốt xuống.



Hoắc trầm Lệnh híp mắt cúi đầu nhìn thấy là lúc bánh bao sữa đang nuốt một ngụm âm khí cuối cùng.



Nuốt quá nhanh nên bị nghẹn.



"Khục! ! "Hoắc trầm Lệnh vô thức dịch chuyển tay của mình đang che mặt bánh bao sữa thành vỗ nhè nhẹ lưng của bé.



"Tể Tể, con làm sao rồi?"Bánh bao sữa chép miệng một cái: "Cha, Tể Tể ăn quá nhanh, bị nghẹn rồi.



"Hoắc trầm Lệnh nghi hoặc: "Ăn?”Bánh bao sữa thành thật gật đầu: "Đúng a.



"Hoắc trầm Lệnh nhìn thấy trong túi quần bánh bao sữa rơi ra một miếng thịt bò khô, phía trên còn có nốt răng nhỏ, nhất thời lại có chút buồn cười.



Nhưng bây giờ tình huống nguy cấp, hắn không thể phân tâm.



Vừa rồi trên tay sờ phải sợi tóc mềm giống như là cái ót của bánh bao sữa có thể là ảo giác của hắn, Tể Tể rõ ràng vẫn rất bình thường.



Hắn ôm bánh bao sữa lui về sau hai bước, nhìn về phía Trần Kiến Đào bên kia.



Trước đó quỷ khí kinh khủng tinh hồng cuồn cuộn đã tản hơn phân nửa, Trần Kiến Đào ở trong trận pháp đang đưa Hoắc An An mang ra ngoài.



Hắn lật tay đập một cái khu lôi phù, tụ âm trận trước đó cuồn cuộn liền trong nháy mắt bị phá thành bột phấn.



Trong trận phát ra tiếng kêu của động vật giống con chồn rất thê thảm, tiếng kêu nghe cực kỳ thảm thiết.



Âm khí trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, màn sương u ám kinh khủng tán đi, lộ ra bầu trời xanh thẳm tươi đẹp.





Trong hoa viên hoa hồng vẫn nở kiều diễm ướt át, mùi thơm nồng theo gió nhẹ mà bay đi.



Bánh bao sữa hít một hơi thật dài, tiện thể mở ra miệng nhỏ đem tất cả âm khí còn sót lại xem như đồ ăn vặt hút vào trong miệng.



Hoắc trầm Lệnh nhìn thấy kia sợi âm khí đang bay thẳng đến bánh bao sữa, vừa muốn bế bánh bao sữa tránh đi thì Trần Kiến Đào ôm Hoắc An An chạy tới.



"Trầm Lệnh, cậu sao có thể mang theo Tể Tể đến đây? Không phải nói hai người thành thành thật thật ở trong thư phòng đợi sao? Vừa rồi rất nguy hiểm! Vạn nhất xảy ra chuyện! ! cậu để nửa đời sau của tôi sống thế nào?"Bánh bao sữa nuốt xuống ngụm đồ ăn vặt cuối cùng, trong trẻo lên tiếng.



"Bác Trần muốn sống thế nào thì sống, cha ở Địa Phủ nói, mạng khi còn sống là của mình, chết cũng là của mình!"Lực chú ý của Trần Kiến Đào đều ở trên người Hoắc trầm Lệnh, cho nên bánh bao sữa nói cái gì, hắn lại không nghe được rõ ràng lắm.



Nhưng Hoắc trầm Lệnh lại nghe được rõ ràng.



Cảm giác quái lạ như lúc che mắt mà như là che lấy cái ót của bánh bao sữa lại lần nữa xuất hiệnTể Tể nhà hắn! ! Giọng Trần Kiến Đào thô kệch vang lên lần nữa: "Đứa nhỏ này hẳn là không cẩn thận đi vào trong pháp trận kia, hồn rất bất ổn, tôi trước tìm gian phòng giúp đứa bé chữa trị linh hồn.



"Trước khi đi, Trần Kiến Đào lại bổ sung.



"Đúng rồi, Trầm Lệnh, cậu gọi người đi ra bên ngoài tường vây khu phụ cận tìm xem, có thể tìm thấy một vài thứ gì đó.



""Tìm được thì mang tới cho tôi xem, xem xem đến cùng là tên khốn kiếp nào lại dám ở bên cạnh cậu làm ra trận pháp hại người âm độc thế!"Hoắc trầm Lệnh suy nghĩ bị xáo trộn, nhìn Trần Kiến Đào ôm Hoắc An An sắc mặt tái nhợt liền thờ ơ gật đầu.



"Đã biết!"Trần Kiến Đào chuẩn bị chữa trị linh hồn cho Hoắc An An thì bị hệ thống đánh thức còn vội vàng nhắc nhở cô.



【 Hoắc An An, cô là xuyên hồn đến, không thể để cho đạo nhân này dò xét hồn phách của cô!】Hoắc An An tỉnh lại sau vài giây.



Nhìn trấy trước mắt mình là một nam nhân hung dữ đang muốn sờ vào trán, cô vô ý thức tránh đi.



"Ông là ai? Ra ngoài! Không được đụng vào tôi!"Trần Kiến Đào nhíu mày, bởi vì Hoắc An An kháng cự, hắn sợ trang viên xuất hiện sự tình giống như vừa nãy, dứt khoát dán Định Hồn phù vào trán Hoắc An An để dễ dàng xử lý.





Nghĩ đến Hoắc An An có thể đã thấy quỷ vật, Trần Kiến Đào lại dán tiếp một phù văn khác xóa tất cả ký ức của cô lúc đó.



Hoắc An An thần hồn suýt nữa ly thể, thân thể run lên lại hoàn toàn dung hợp cùng nhau.



Nhưng thân thể này Hoắc An An mới tám tuổi, mà xuyên đến là người đã hơn hai mươi tuổi, giống như giả người lớn trong lớp bọc thân thể trẻ con, khiến cô đơ người trong một lát.



Trần Kiến Đào chuẩn bị rời đi, lại phát giác thấy một tia dị dạng, quay đầu nhìn về phía Hoắc An An.



Hoắc An An thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Kiến rất chột dạ.



Hệ thống cũng khẩn trương theo.



Trần Kiến Đào là bộ trưởng ngành đặc biệt, dù là có hệ thống hỗ trợ gian lận cũng khó gạt được.



"Ngươi! ! "Trần Kiến Đào vừa mở miệng, cửa phòng lại bị gõ vang, người làm đi ra ngoài trang viên tìm kiếm cầm một cái cái hộp nhỏ đẩy cửa tiến đến ngắt lời hắn.



"Trần tiên sinh, chúng tôi tìm được cái này.



"Trần Kiến Đào không nhìn Hoắc An An, tiếp nhận hộp nhỏ màu đen từ tay người làm, vừa mở ra vừa đi ra cửa tìm Hoắc trầm Lệnh trong phòng khách.



Bên trong cái hộp nhỏ lấy ra người giấy màu đỏ, nhìn rất là âm trầm đáng sợ.



Trần Kiến Đào nhìn người giấy nổi lên nghi ngờ.



"Kẻ chôn thứ này không phải là vì người sống trong Hoắc thị trong trang viên mà chuẩn bị.



"Hoắc trầm Lệnh ôm bánh bao sữa, nghe được lời của Trần Kiến Đào lập tức nghĩ tới con ma trước đó muốn giết hắn đoạt minh đèn, cũng biết là ai chôn.



"Tống Kiều chôn!"Trần Kiến Đào tự nhiên cũng nghĩ đến Tống Kiều, còn có chút không dám tin.



"Cậu khẳng định?"Hoắc trầm Lệnh từ trong túi lấy ra cái bút máy ném cho Trần Kiến đào.



"Nó sẽ nói cho ngươi biết đáp án!"Trần Kiến Đào nghi hoặc, sau khi xác định bên trong bút máy là thứ gì, con ngươi trừng lớn, một mặt kinh hãi.





"Cái đồ chơi này, ngươi làm sao phong bế được?"Hoắc trầm Lệnh mặc dù là người nắm quyền của gia tộc đệ nhất nước Hoa, cho dù là tổng tài cao ngạo lạnh lùng không thể nghi ngờ, thì đó cũng là một người bình thường không hiểu gì về đạo pháp huyền môn.



Hoắc trầm Lệnh xoa bóp gò má trên khuôn mặt nhỏ của bánh bao sữa: "Tể Tể, nói cho bác Trần biết đi.



"Bánh bao sữa nhìn bút máy, giọng bé vui vẻ nói.



"Cứ như vậy bắt lại liền nhét vào.



"Trần Kiến đào: "! ! "Con ma bên trong đạo hạnh cũng không thấp, gây không ít huyết tinh, đã là quỷ cấp Lệ, làm bộ trưởng ngành đặc biệt hắn có thể tuỳ tiện đem vật kia phong bế còn nghe được, nhưng mà đứa nhỏ như thế này! ! Trần Kiến Đào ý thức được một vấn đề: "Cha mẹ ruột của Tể Tể cũng là người trong ngành đặc biệt?"Hoắc trầm Lệnh thanh âm lãnh đạm: "Không biết.



"Bánh bao sữa khẳng định: "Không phải!"Bé là người Địa Phủ hàng thật giá thật, chỉ là cha ruột quá bận rộn, bé là tới nhân giới tìm cha bảo mẫu chiếu cố mình, thuận tiện học tập.



Hoắc trầm Lệnh cùng Trần Kiến Đào đồng thời nhìn về phía bánh bao sữa.



Trần Kiến Đào nhanh chóng đặt câu hỏi: "Tể Tể còn nhớ rõ cha ruột là làm cái gì không?"Bánh bao sữa đương nhiên nhớ kỹ.



Đêm qua mới nhìn thấy mà.



"Quản quỷ vật!"Trần Kiến Đào tự động suy diễn.



Có thể quản quỷ vật cũng không phải người ngành đặc biệt, có thể là cao nhân không muốn xuất thế.



Nhưng hắn biết Tể Tể hiện tại là cô nhi, chứng minh cha mẹ ruột của bé đã qua đời.





Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào có chút phiền muộn.



Đáng tiếc nhân tài a!Cùng lúc đó, Trần Kiến Đào cũng nghĩ đến Tống Kiều.



Đây là người bên trong ngành đặc biệt của bọn họ, kết quả hiện tại! ! Hắn mịt mờ nhìn thoáng qua bánh bao sữa, sau đó đi đến Hoắc trầm Lệnh trước mặt hạ giọng hỏi thăm.




"Trầm Lệnh, Tể Tể có phải là có thiên phú dị năng, không bằng đưa đến chỗ chúng tôi bồi dưỡng đi?"Hoắc trầm Lệnh “a” một tiếng: "Anh lặp lại lần nữa!"Trong nháy mắt, sát khí tùy ý tản ra.



Trần Kiến đào: "! ! "Trần Kiến Đào tằng hắng một cái, xấu hổ sờ mũi, trông mà thèm nhìn chằm chằm vào bánh bao sữa.



"Trầm Lệnh, tôi! ! "Khuôn mặt Hoắc trầm Lệnh băng lãnh rét lạnh nhìn qua, Trần Kiến Đào mất tự nhiên ngậm miệng lại.



Không sao, chờ tìm được cơ hội hắn sẽ cùng bánh bao sữa nói chuyện riêng.



Ba tuổi rưỡi có thể dễ dàng phong bế quỷ vật, là kỳ tài trăm năm khó gặp trong giới chi thuật huyền môn!Nhân tài như vậy, nhất định phải lừa gạt đến ngành đặc biệt của bọn hắn mới được!Bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai còn sợ không giải quyết được những con quỷ làm loạn khắp nơi, gây ra thiệt hại nhân mạng?Hoắc trầm Lệnh hiển nhiên biết Trần Kiến Đào đang có ý đồ gì, hắn híp híp mắt.



Loại chuyện này không thích hợp để bánh bao sữa nghe, cho nên hắn đem bánh bao sữa buông ra, ôn nhu sờ lên đầu bé.



"Tể Tể, con ra ngoài chơi một chút có được hay không, Cha cùng bác Trần có lời muốn nói.



"Bánh bao sữa rất ngoan, đáng yêu nghe lời.



"Được a.



"Ngay lúc đó, chiếc bút máy tự nhiên điên cuồng rung động như mất khống chế.



Bởi vì lúc trước bánh bao sữa làm cho cha Hoắc có thể thì thấy ma quỷ, hiện tại Hoắc trầm Lệnh cũng nhìn thấy từ trong bút máy toát ra từng tia từng tia âm khí.



Cùng lúc đó, tiếng con ma gấp gáp cầu cứu.



"Cứu mạng!""Mau cứu tôi! ! Hắn muốn xử lý tôi triệt để!""Hắn muốn chạm đến thi cốt của tôi! Tiểu đại nhân cứu mạng! Cứu mạng a!".



74: Không Thấy Tể Tể



Trần Kiến Đào cảm nhận được âm khí kinh khủng của con ma bên trong bút máy cùng hận ý khắc cốt ghi tâm, sợ quỷ vật bị k1ch thích quỷ khí tăng mạnh đến lúc đó đả thương tới hai cha con Hoắc Trầm Lệnh nên cầm bút máy quay người rời đi.



Nhưng cái bút máy hiệu Vạn Bảo Long bị con ma điều khiển từ trong tay hắn bay đến trước mặt bánh bao sữa.



Nắp bút máy mở ra nhưng vẫn như tựa vào thân bút.



Sau đó nắp bút cùng thân bút giống như một hình người nhỏ cúi cúi gập người hướng bánh bao sữa.



Còn có tiếng cầu khẩn van xin thống thiết từ con ma ở bên trong.



"Tiểu đại nhân cứu mạng!"



"Cứu mạng a!"



......



Trần Kiến Đào nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên!



Còn có thể như thế này?



Không đúng!



Không phải nên hướng đến hắn, bộ trưởng ngành đặc biệt cầu cứu sao?



Làm sao lại hướng bánh bao sữa van xin cúi đầu?



Trần Kiến Đào không thể hiểu nổi!



Hắn cũng nhìn về phía bánh bao sữa: "Tể Tể?"



Bánh bao sữa đưa tay cầm bút máy, đem nắp bút đóng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Kiến đào.



"Bác Trần, bác muốn giúp nó không?"



Con Quỷ cũng giật mình, lập tức thay đổi đối tượng, lời nói rất khẩn thiết chân thành.



"Trần bộ trưởng cứu mạng! Là Tống Kiều giúp em gái tôi giết tôi, bọn hắn còn muốn hại chết cả con gái của tôi, Trần bộ trưởng cứu mạng!"



Trần Kiến Đào lúc nhìn thấy đồ mà người làm tìm được, sau khi mở ra nhìn thấy hình người giấy đã dấy lên nghi hoặc đối với Tống Kiều.



"Xác của cô ở nơi nào?"



Con quỷ ngay lập tức nói địa chỉ: "Dưới chân núi của công viên Cảnh Sơn ở phía nam thành phố! Trần bộ trưởng, phải nhanh một chút, Tống Kiều đã động chân động tay ở trên người tôi, tôi có thể phát giác được hắn đã đi đến bên đó rồi."



"Được!"



Trần Kiến Đào nghĩ nghĩ, nhìn về phía bánh bao sữa.



"Tể Tể, muốn cùng bác Trần đi công viên chơi không?"



Hoắc trầm Lệnh ánh mắt như đao lạnh bắn tới, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo.



"Trần Kiến Đào, anh muốn chết phải không?"



Bánh bao sữa vội ôm cổ cha, giọng trong trẻo ngây ngô hỏi cha.



"Cha, chơi ở công viên vui không? Tể Tể còn chưa có đi bao giờ, có thể cùng đi không?"



Hoắc trầm Lệnh: "......"



Đối đầu với ánh mắt to chờ đợi của bánh bao sữa, Hoắc trầm Lệnh lời muốn cự tuyệt đã đến bên miệng không tự chủ nuốt xuống.



"Cha dẫn con đi công viên chơi."



Chờ đợi trong mắt bánh bao sữa nháy mắt tiêu tán, cái đầu nhỏ cũng rủ xuống.



Hoắc trầm Lệnh thấy lại mềm lòng, lập tức thay đổi chủ ý.



"Vậy chúng ta cùng đi với bác Trần con!"



Bánh bao sữa ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ có ngàn vạn vì sao óng ánh vô cùng, ôm cổ cha trên gương mặt anh tuấn soái khí của cha hôn bẹp một ngụm.



"Cảm ơn Cha!"



Trần Kiến Đào đang đứng ở bên cạnh trợn mắt, quá bất ngờ.



Không nghĩ tới Hoắc trầm Lệnh lại là Hoắc trầm Lệnh như vậy!



Được!



Đi là được!



Bánh bao sữa thiên phú dị bẩm, lại đối với quỷ vật một chút cũng không sợ, không những thế còn cảm thấy hứng thú vô cùng, hắn rất nóng lòng hi vọng bánh bao sữa gia nhập ngành đặc biệt, hắn sẽ tự mình dạy bảo bánh bao sữa, đợi bé con từng bước trưởng thành.



Hoắc trầm Lệnh dặn dò Hoắc tư Lâm chiếu cố tốt Hoắc An An đang hôn mê bất tỉnh, ôm bánh bao sữa đi ra ngoài trang viên.



Công viên Cảnh San ở phía nam thanh phố tương đối hẻo lánh, cây cối xanh tốt, cảnh vật phi thường thanh tĩnh.



Bởi vì cách xa nội thành nên dù hiện tại bây giờ là ban ngày, lại là ngày thường công viên rất ít người.



Sau một tiếng rưỡi, ba người Hoắc trầm Lệnh cũng đã đến nơi.



Bọn họ đang đứng trên sườn núi, dưới sườn núi là một dòng suối nhỏ uốn lượn vòng quanh.



Đây là một nơi tương đối nguy hiểm trong công viên Cảnh Sơn, trên con đường phía trước còn để một cái biển cảnh cáo không nên đi tiếp về phía trước, bên đó chưa khai phá, không an toàn.



Con quỷ đợi ở trong bút máy rất kích động khi nhìn thấy dòng suối nhỏ, chiếc bút bắt đầu tỏa ra âm khí màu đen.



"Đi lên phía trước khoảng mười mét, có một đường nhỏ rẽ xuống dưới đường, lúc trước tôi bị bọn hắn từ chỗ đó đẩy xuống, không rơi vào trong dòng suối nhỏ mà là rơi vào trong một cái giếng bên cạnh dòng suối nhỏ."



Trần Kiến Đào gật đầu, để Hoắc trầm Lệnh bế bánh bao sữa ở chỗ này chờ, hắn cầm bút máy đi lên phía trước, rất nhanh biến mất ở ngã rẽ vào đường nhỏ cách đó mười mét.



Năm giây sau, bánh bao sữa bỗng nhiên mở miệng.



"Cha, bác Trần gặp nguy hiểm!"



Hoắc trầm Lệnh chưa từng hoài nghi bánh bao sữa, ôm bánh bao sữa nhanh chóng hướng Trần Kiến Đào đuổi theo.



"Phanh" Một tiếng trầm đục.



Thanh âm không lớn.



Nhưng ở cách không xa, Hoắc trầm Lệnh nghe được rõ ràng.



Cùng lúc đó, có người ẩn ở phía dưới hô to.



"Động thủ! Bên trên nói, một tên cũng không để thoát!"



Trước khi sát thủ mai phục bốn phía xông tới, Hoắc trầm Lệnh vô thức ôm chặt bánh bao sữa, dán vào lỗ tai bé hạ giọng cực thấp, cúi người đặt bé xuống dưới đất.



"Tể Tể, chạy đi!"



Bánh bao sữa không chỉ có không có chạy, ngược lại ôm lấy chân của cha.



"Không muốn! Tể Tể muốn bảo vệ Cha!"



Vừa mới dứt lời, ba người đàn ông đeo mặt nạ trong tay cầm súng giảm thanh được lồ ng trong khúc gỗ nhắm vào bọn họ.



Hoắc trầm Lệnh ngay lúc bọn chúng chuẩn bị ra tay, trong nháy mắt lần nữa ôm lấy bánh bao sữa, lắc mình một cái xông vào giữa ba người.



Tốc độ của hắn quá nhanh, ba người kia đều không có kịp phản ứng.



"Phanh!"



"Phanh phanh!"



......



Súng có gắn thêm ống giảm thanh nên âm lượng rất nhỏ, nhưng Hoắc trầm Lệnh nghe thấy thì vô cùng sợ hãi.



Hắn không sợ bản thân có việc gì, nhưng hắn lo lắng cho bánh bao sữa.







Không nghĩ tới Tống Kiều lớn mật đến thế, giữa ban ngày trắng trợn giết người diệt khẩu.



Hắn một cước đánh ngã một nam nam nhân đeo mặt lại, ngay lúc nam nhân đổ xuống trong nháy mắt đoạt lấy súng trong tay hắn.



Cầm súng quay lại nhắm vào hai người bịt mặt còn lại, nhưng lại phát hiện hai nam nhân kia đang thẳng tắp mà ngã xuống.



Hoắc trầm Lệnh: "???"



Hắn vô thức nhìn về bánh bao sữa trong ngực.



Bánh bao sữa lặng yên không tiếng động giải quyết hết hai cái người xấu đằng sau Cha liền ba ba vỗ tay.



"Cha vừa rồi quá đẹp trai!"



Hoắc trầm Lệnh: "......"



Hắn có nên hay nói cho bánh bao sữa là vừa rồi bọn hắn kém một chút liền đi gặp tổ tông rồi không!



Hắn phát hiện Tể Tể không những không sợ quỷ vật mà còn không sợ chết.



Là bởi vì còn quá nhỏ, nên vẫn không hiểu ý nghĩa của tử vong, của chết đi là gì sao?



Nghĩ đến Tể Tể mỗi lần nói đến người cha ruột đã chết đáy mắt đều sáng long lanh, Hoắc trầm Lệnh có loại dự cảm không tốt chút nào.



Đoán chừng ở trong lòng bánh bao sữa, tử vong chính là chuyển sang nơi khác sinh hoạt.



Có thể là vị cha ruột trong giới huyền môn của bánh bao sữa, ở thời điểm ra đi năm đó nói cho bánh bao sữa biết chính là như vậy!



Nghĩ như vậy, Hoắc trầm Lệnh trong lòng trầm xuống.



Chờ lần này sau khi trở về, hắn nhất định phải tâm sự cẩn thận cùng Tể Tể mới được.



Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, những cũng chỉ là trong nháy mắt thời gian.



Nhưng ngay tại trong thời gian ngắn ngủi này, bánh bao sữa lại từ trong ngực hắn tụt xuống chạy đi, một đôi bàn chân chạy rất nhanh biến mất trong bụi cỏ ven đường.



Còn lanh lảnh dặn dò hắn.



"Cha chờ Tể Tể, Tể Tể đi tìm bác Trần trở về."



Hoắc trầm Lệnh da đầu tê dại.



"Tể Tể!"



Có hình dáng con người từ mơ hồ không nhìn rõ chậm rãi thành hình rồi trở nên rõ ràng hơn trước mặt hắn.



Trong lòng gấp như lửa đốt, thậm chí không có chú ý tới bản thân đi qua hai người này là xuyên qua chứ không phải va chạm.



Nhưng bốn phía một mảnh tối mờ mịt, trừ lạnh ra thì cũng vẫn là lạnh, vẫn là kiểu lạnh thấu xương.



Tể Tể không thấy đâu nữa rồi.



Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hai người, đáy mắt ngoan lệ đáng sợ, ở sâu bên trong cất giấu bất an khó có thể nhận ra.



"Là các ngươi mang Tể Tể đi?"



Tiểu Vương mới từ Địa Phủ đi lên, mặc trang phục của nhân viên: "......"



Hắn kinh dị quay đầu nhìn về phía bên người mình, ông lão làm công tác đã lâu năm.



"Hắn đang hỏi ta à? Hắn có thể nhìn thấy ta?"



Lão Trần cùng hắn phổ cập thông tin, nhân viên công tác lúc đi thu thập linh hồn mới, cho dù là người của gia tộc tâm linh, mà không có thông qua mời linh hồn thì sẽ không nhìn thấy bọn hắn.



Trần lão làm công việc này đã lâu năm lắc đầu.



"Không có khả năng! Chúng ta là nhân viên công tác của Địa Phủ làm việc nghiêm túc, hắn là người, không cùng một thế giới, không thấy được đâu!"



Hoắc trầm Lệnh lòng đang nóng như lửa đốt: "......"



Hắn đường đường là người cầm quyền Hoắc gia, bị người khác lơ đi, coi như điếc như mù?