Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 8: Tay không bắt giặc! (Hạ)




Một con lừa bao nhiêu bạc thì không có định giá chắc chắn.

Theo giá cả giữa đời nhà Minh mà tính thì một con ngựa tốt ước chừng mười hai lừaợng bạc, một con lừa theo đó mà suy thì khoảng trên dưới sáu lừaợng bạc.

Vào năm Hoằng Trị, Tam biên Tổng chế Dương Nhất Thanh theo lệnh vua phát triển mạnh ‘mã chính’ (Dịch giả: ‘mã chính’ là chính sách khuyến khích người dân ở những vùng biên cảnh có đồng cỏ rộng rãi dùng ngựa thay bạc để nộp thuế.), bảo đảm ngựa, la, lừa có đủ để sử dụng trong dân dụng hay quân sự… cho nên giá sức kéo trong dân gian cũng khá ổn định.

Nhưng mà một con lừa giá trị sáu lừaợng bạc vẫn khiến đám người vây xem hết sức động tâm.

Thái tổ sau khi đăng vị từng nghiêm lệnh cấm các hình thức hoạt động bài bạc xổ số trong dân gian, người vi phạm sẽ nghiêm khắc luận tội… nhưng hiển nhiên người dân vốn thiên tính có máu đỏ đen, cấm mấy cũng không hết. Hơn nữa đương kim thiên tử Hoằng Trị vốn khoan dung nhân hậu khiến mấy năm nay không khí đỏ đen trong dân gian có phần thịnh hành trở lại do pháp lệnh không còn nghiêm như trước, bởi vậy nên trước tình hình này thì quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Thiệu Hưng phủ thuộc Giang Nam giàu có và đông đúc. Sở dĩ nơi đây giàu có và đông đúc là vì ngoại trừ có được sự ưu đãi về thổ địa khí hậu cùng vị trí địa lý thì còn có một nguyên nhân khác nữa… đó là người Giang Nam luôn giỏi về khả năng nhận thức cái mới. Dân chúng ở đây cởi mở hướng ngoại, không bị gò bó với các quy định cũ, hơn nữa to gan lớn mật dám nghĩ dám làm. Đơn cử như năm đó Thái tổ Hoàng đế hạ chỉ cấm biển - nghiêm lệnh thuyền bè không được ra biển, nhưng mà đám thương buôn của Giang Nam lại bằng mặt không bằng lòng len lén chế tạo thương thuyền quay vòng giao dịch cùng Nhật Bản và Triều Tiên, đây có thể nói là khí khái cần tiền không cần mạng cả nhà đấy.

Cho nên đối với cái hoạt động ‘Rút thưởng’ này của Tần Kham thì đám đông vây xem biểu hiện ra hứng thú cực lớn.

Hai tiền ở Thiệu Hưng phủ có thể làm gì? Có lẽ nó có thể đổi lại một tuần trà Long tỉnh mới ở trà lầu, cũng có thể đem ra ăn vài món ăn thường thường bậc trung ở Ngọc Xuân lâu… thế nhưng mà hiện tại nó có lẽ còn có thể đổi lấy một con lừa giá trị tới sáu lừaợng bạc nữa cơ đấy...

Bàn đi tính lại, mọi người đều cảm thấy bỏ ra hai tiền này không thiệt tí nào.

Sau một lúc ngắn yên tĩnh thì đám người đang vây xem dần dần sôi trào.

"Thanh niên trẻ! Bạc đây, ta tới rút một cái..."

"Ta cũng tới!"

"......"

"......"

Tần Kham đứng ở thùng tiền, nhìn thấy vô số bàn tay đưa tới bạc vụn đã ước lừaợng đúng hai tiền rồi nhanh chóng cho vào trong thùng bốc ra mấy mảnh giấy đã được vo tròn từ trước, đương nhiên sau đó là vô số tiếng thở dài không cam lòng…

Tần Kham nở nụ cười, cười đến thực ngọt ngào. Trong lòng hắn nặng trịch cơ số những mảnh bạc vụn, sơ sơ ước chừng cũng phải tới hai mươi mấy lừaợng khiến áo dài của hắn căng phồng cả ra. Cả dáng người cũng gù xuống nhưng vẻ tươi cười trên mặt Tần Kham lại nở rộn ràng tựa hoa đào cuối tháng ba vậy.

Đỗ Yên ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn hết thảy tràng cảnh này, mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi, miệng nhỏ xinh xắn hốc ra thật to một lúc lâu không khép lại.

Trong lúc nhốn nháo, Tần Kham còn tranh thủ quay đầu nhe răng cười với nàng: "Hiện có phải cô đang cảm thấy vô cùng khâm phục ta phải không mà không muốn nói ra miệng chứ gì?"

Cái miệng của Đỗ Yên bỗng khép lại, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường nói: "Có gì đáng để bội phục đâu hả... ?"

Đỗ Yên còn chưa dứt lời thì chợt ngậm miệng, nàng đột nhiên phát giác ra câu hỏi này của Tần Kham rất hố người, bất luận trả lời ra sao thì đều lọt tròng của hắn đấy.

Đỗ Yên oán hận trừng mắt, cười lạnh nói: "Đừng cao hứng quá sớm, trong rương còn hơn một trăm mẩu giấy nữa đấy, vạn nhất ngay lúc này mà đã có người rút trúng thưởng thì một trăm mẩu giấy kia của ngươi sẽ chẳng ai thèm mua nữa rồi nha..."

Tần Kham lạnh nhạt liếc xéo Đỗ Yên một cái, thừa dịp đám đông không chú ý lặng lẽ moi trong tay áo ra một mẩu giấy khác, ung da ung dung hoa lên trước mắt nàng nhoáng một cái, tiếp theo mẩu giấy đó bằng một tốc độ thần kỳ lại biến mất trong tay áo của hắn.

Mắt hạnh của Đỗ Yên chớp chớp mất một lúc thì nàng mới phản ứng lại được, hít sâu một hơi lạnh.

"Ngươi... Mẩu giấy trúng thưởng kia..." Đỗ Yên lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng.

"Hừ... Chặn đường kiếm cơm như thù giết cha, cô sẽ không thiếu đạo đức đến mức la toáng lên chứ?" Tần Kham thấp giọng nói.

Đỗ Yên phẫn nộ xiết chặt nắm tay rít lên: "Đê tiện quá mức! Lừa gạt nhiều người như vậy..."

"Một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu đòn mà thôi… không cần nghiêm trọng hóa sự tình như vậy."

"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta vạch trần ngươi?"

Tần Kham mặt không đổi sắc: "Không sợ, cô dám vạch trần thì ta nói đôi ta cùng đồng mưu là được..."

"Ngươi..."

Tần Kham thở dài nói: "Tục ngữ nói ‘Ngàn vàng khó mua một nụ cười’… Cô xem xem những người này chỉ tốn có hai tiền mà cao hứng phấn chấn tới như vậy thì trên đời tìm đâu ra chuyện tiện nghi thế nữa chứ? Bọn họ nên cảm ơn ta mới đúng..."

Đỗ Yên chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn cứng ở họng, nghiến răng khẽ rít lên: "‘Ngàn vàng khó mua một nụ cười’ là câu tục ngữ của thằng khốn khiếp nào nói hả?"

Tần Kham sắp phát tài nên lúc này tâm tình cực tốt, ngón cái nhếch lên chỉ vào mặt mình cười tủm tỉm: "Đương nhiên là thằng khốn khiếp này nói rồi!"

Đỗ Yên không nói nên lời, nàng sâu sắc cảm thấy thằng thư sinh trước mắt này nhìn như văn nhược là thế nhưng nhất định đã bị cao thủ giang hồ điểm mất cha nó cái huyệt liêm sỉ rồi đấy...

Sức mua của người Giang Nam nhân quả thực kinh người, chỉ mất thời gian khoảng chừng hai nén hương thì mấy mẩu giấy trong rương đã chẳng còn là bao. Tần Kham thấy trong rương chỉ còn lại có mười mấy mẩu giấy thì hắn thi triển thân thủ lặng lẽ không một dấu vết đem mảnh trúng thưởng ném vào trong rương.

Không được bao lâu, một trung niên thư sinh bộ dáng gầy yếu bỗng nhiên nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Trúng ! Trúng ! Ta rút trúng !"

Trung niên thư sinh hưng phấn vọt tới trước mặt Tần Kham huơ huơ ra mẩu giấy trúng thưởng, hào hứng nói gấp gáp: "Ngươi xem, mau nhìn! Có phải ta đã trúng hay không hả?"

Trên mẩu giấy, một cái đầu heo với phong cách vẽ tranh nham nhở của Tần Kham đang hàm súc cười cười đầy ý vị với hắn.

Tần Kham vội vàng chắp tay thành khẩn nói: "Huynh đài trúng thưởng lớn, thật sự vô cùng đáng mừng..."

Đám người vây xem vừa nghe phần thưởng đã bị rút đi mất thì đồng loạt phát ra một tràng thở dài tiếc nuối rồi túm năm tụm ba tản đi.

Mà trung niên thư sinh lại giơ đầu heo lên cao như cờ xí đón gió phần phật rồi cười ha hả như điên: "Hay, hay a! Rốt cục lần đầu tiên ta đã được..."

Tần Kham thở dài, lẩm bẩm: "Trúng thưởng mà thôi, vì cái gì la hét giống như là khách làng chơi mới bị mấy con heo mẹ trong lầu xanh phá thân thế chứ?"

Đỗ Yên nheo mắt nhìn Tần Kham, nàng đang câu chuyện phát triển tiếp.

Trúng thưởng rồi, lừa đâu?

Trung niên thư sinh dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hưng phấn thét to vào mặt Tần Kham: "Lừa!"

Biểu tình của Tần Kham chợt trở nên hết sức nghiêm túc: "Xin tôn trọng nhân cách của ta, ta không phải là lừa."

"Phần thưởng không phải là lừa sao? Lừa đâu?" Trung niên thư sinh hiển nhiên nói năng có chút lộn xộn.

Tần Kham theo bản năng khẽ duyên dáng nhìn về phía Đỗ Yên một cái.

Đỗ Yên tóc gáy dựng ngược lửa giận phun ra mũi, xiết chặt nắm tay gầm nhẹ: "Nhìn ta làm cái gì? Ta cũng không phải là lừa!"

Tần Kham vì thế ung dung quay lại nhìn thư sinh, chậm rãi nói: "Huynh đài muốn khiêng lừa trở về hay là hóa giá cầm bạc vậy?"

Trung niên thư sinh hưng phấn hoa tay múa chân nói: "Không quan trọng, chủ yếu là... may mắn. Mấy trăm người mà chỉ có mình ta rút trúng, kỳ thi mùa xuân năm sau tất ông trời sẽ không phụ ta a."

Tần Kham gật gật đầu.

Hiểu! Người ta phải chính là đỏ đen, mà không quan trọng phần thưởng.

Quân tử vì sao có thể trọng nghĩa khinh tài? Là bởi vì người đọc sách đều ngây ngốc, đặc biệt là cái loại quân tử muốn đi thi tiến sĩ đấy.

"Một con lừa giá thị trường là sáu... Không, là năm lượng bạc. Đây là năm lượng bạc của huynh đài." Tần Kham sảng khoái móc từ trong lòng ra năm lượng bạc đưa cho hắn.

Trung niên thư sinh nhận bạc, tiện tay đút vào trong lòng, ưỡn ngực hào hứng tung tẩy xoay người rời đi.

Đỗ Yên thở dài thườn thượt: "Nhìn ngươi tạo nghiệt kìa, lừa gạt mấy trăm người một lúc, rồi cái tên trúng thưởng còn chút nữa bị ngươi biến thành thằng điên nữa..."

"Đỗ cô nương, ngươi dùng cái chữ ‘lừa gạt’ này khiến ta thực không thoải mái..."

Tần Kham móc ra một đống bạc vụn to từ trong lòng, ước lượng ra khoảng hai mươi lượng đưa cho Đỗ Yên: "Ta nói chuyện giữ lời, hai mươi lượng quan phủ phạt ta ở đây rồi, giao cho cô đi."

Đỗ Yên vừa mới chuẩn bị nhận bạc từ trong tay hắn thì Tần Kham lại rụt mạnh tay lại: "Chậm đã! Viết biên lai!"

Đỗ Yên dở khóc dở cười: "Ngươi không tin ta thế cơ à?"

Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc: "Tha thứ ta nói thẳng, tín nhiệm đối với quan chức chính là tàn nhẫn đối với bản thân... Chúng ta cũng không thân thiết gì, hơn nữa từ nay về sau ta không hy vọng chúng ta còn gặp lại nhau nữa nên cứ làm việc đúng trình tự là tốt nhất."

Đỗ Yên hung hăng lườm hắn một cái, mua giấy bút ở thư quán bên đường rồi như rồng bay phượng múa viết xuống một tờ biên lai.

Chữ viết của Đỗ Yên khá tốt, vẫn nói chữ tựa như người, chữ viết của nàng trong vẻ đẹp đẽ tiêu sái lại mang thêm vài phần khí phách, giữa những hàng chữ còn lộ ra một cỗ hương vị không an phận, từng từ từng câu tựa như những hàng tinh linh nhảy múa dưới ánh trăng rằm.

"Cầm!" Đỗ Yên đem biên lai hung hăng ném cho Tần Kham, tay kia thì không chút khách khí cầm bạc mà hắn đưa.

Tần Kham như bắt đượng vàng đem biên lai nhét vào trong lồng ngực, lúc này sắc mặt của hắn cũng không hay ho gì.

Đối mặt một nữ nhân gây cho mình một mớ phiền toái như vậy thì nam nhân nào cũng chẳng thể có sắc mặt đẹp đẽ nổi. Phiền toái vĩnh viễn là phiền toái, bộ dạng có xinh đẹp mấy thì cũng chỉ là cái phiền toái xinh đẹp mà thôi.

Tần Kham chán ghét phiền toái.

"Đỗ cô nương, chúng ta đã thanh toán xong, về sau ai đi đường nấy, nước sông không đụng nước giếng có được không?"

Đỗ Yên cả giận: "Ngươi nghĩ rằng ta hiếm lắm nên thừa hơi đi trêu chọc ngươi sao?"

Tần Kham cười gượng: "Không thừa hơi là tốt rồi, tại hạ thực không có chỗ nào đáng để cô nương hiếm lạ cả."

Nếu đôi bên cùng không ưa gì nhau thì chia tay là chuyện chẳng ai phản đối cả.

Tần Kham ước lượng qua thì thấy trong lòng còn thừa khoảng mười hai lượng bạc, cái này khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Sau cơn mưa trời lại sáng rồi, xui xẻo thời gian qua đã cùng với số bạc phạt bay đi xa, số bạc hôm qua bị trộm cũng đã kiếm lại được.

Vẫn là chân lý thiên cổ kia —— người thông minh bất luận ở đâu cũng đêk chết đói nổi.

Tự mình vui vẻ hồi lâu, Tần Kham bỗng nhiên quay đầu: "Sao cô còn không đi?"

Đỗ Yên tức giận hừ lạnh: "Đường trong thành là của nhà ngươi chắc? Ngươi quản ta có đi hay không làm gì!"

Tần Kham thở dài, thì thào lẩm bẩm tựa như đang nói chuyện với ai đó: "Nữ nhân này ngoại trừ hung tàn cùng điểm mấu chốt của đạo đức hơi thấp thì da mặt cũng rất dầy nữa..."

************************************************** ********

Hai người một trước một sau đi thêm một đoạn đường… Tần Kham dừng, Đỗ Yên cũng dừng, Tần Kham đi, Đỗ Yên cũng đi, nàng liên tục nghiến răng oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng hắn khiến Tần Kham không khỏi lạnh cả tóc gáy.

Cảm giác hết sức cổ quái, thật giống như mấy khúc xương trên người bị một con chó đói nhìn chằm chằm vào, rồi gắt gao theo sau rình rập...

May mắn loại hoàn cảnh xấu hổ quỷ dị này cũng cũng không bảo trì lâu mấy.

Đang bước đi thì đầu vai của Tần Kham bỗng bị người khác vỗ vào một chút, hắn quay đầu lại thì thấy trung niên thư sinh vừa mới trúng thưởng khi rồi.

"Huynh đài còn có việc?" Tần Kham nhíu mày.

Ánh mắt trung niên thư sinh lúc này có chút trống rỗng, từ khi trúng thưởng đền giờ thì biểu hiện của hắn có chút thần kinh hỗn loạn.

"Vừa rồi, mẩu giấy trúng thưởng của ta... Ở trên đó vẽ cái gì thế?" Trên mặt thư sinh có nồng đậm tò mò.

"Thưởng đã thưởng rồi, ngươi quản tranh vẽ làm cái gì nữa."

Thư sinh lắc đầu, bướng bỉnh kiên trì: "Không, cái mẩu giấy trúng thưởng kia… cho ta coi lại lần nữa..."

Tần Kham sảng khoái lấy ra mẩu giấy vẽ cái đầu heo kia đưa cho hắn… Thằng này thoạt nhìn có điểm không bình thường, kẻ điên cùng nữ nhân giống nhau đều đại biểu cho phiền toái. Hiện bên người đã có một cái phiền toái đuổi mãi không đi nên Tần Kham không muốn có thêm phiền toái nào nữa.

Thư sinh mở ra mẩu giấy, một cái đầu heo theo trường phái phi thường trừu tượng đang châm biếm nở nụ cười hàm súc với hắn.

Thư sinh bình tĩnh nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hít một hơi cực sâu rồi thất thanh kêu to: "Ô hô ai tai! Đây là cai gì? Xấu chết ta mất!"

Mẹ nó...

Tần Kham đang ra vẻ tao nhã cũng đột nhiên rất muốn chửi đổng.

Đỗ yên vốn vẫn đi theo Tần Kham bỗng bật cười khúc khích, sau đó không chút cố kỵ ha hả cười to lên.

Tần Kham sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn thư sinh: "Ngươi có ý gì?"

Thư sinh cũng không thèm nhìn hắn, hai cái ngón tay khẽ gắp một góc của mẩu giấy, tay kia thì bịt mũi, biểu tình kiểu như bị người khác ném một bô cứt vào mặt, chỉ thiếu mỗi cái là chưa ói ra nữa thôi.

Biểu tình này so với chỉ vào cái mũi chửi má nó càng tổn thương người hơn nhiều, đỉnh đầu Tần Kham bắt đầu bốc khói.

Thư sinh hiển nhiên chẳng thèm quan tâm đến tự ái của Tần Kham, hắn đắm chìm trong nỗi bi thương khi thấy đầu heo dị dạng nọ...

Sau lại chỉ chỉ vào Đỗ Yên đang cười đến rũ người, thư sinh thần tình hoang mang thình lình hỏi: "Ngươi vẽ chính là nàng sao?"

Tiếng cười của Đỗ Yên nhất thời cứng lại, giống như bị người khác đột ngột bóp lấy yết hầu vậy, cả khuôn mặt trong nháy mắt tím tái.

Tần Kham nhịn cười, nghiêm túc đáp: "Không, ta vẽ chính là..."

"A! Chẳng lẽ là lừa?" Thư sinh giật mình, tiếp theo vẻ khinh ghét càng sâu hơn: "Đây là lừa sao? Lừa còn có thể như vậy nữa cơ á?"

Tần Kham mới vừa mở miệng định nói thì thư sinh đã cắt ngang với vẻ mặt oán giận: "Sao có thể vẽ con lừa như vậy được? Vạn vật thế gian đều có thần thái hình vận của nó, ngươi đây là khinh nhờn đối vạn vật a!"

Người nầy không biết là đang làm gì mà lại tùy thân mang theo bút mực, cũng không thèm lý tới biểu tình của Tần Kham với Đỗ Yên mà tiêu sái ngồi xổm xuống bắt đầu sửa chữa bức vẽ đầu heo kia ngay tại vệ đường.

Chỉ ít ỏi thêm vào vài nét bút, một cái đầu heo theo trường phái siêu trừu tượng liền đã bị thư sinh biến thành đầu một con lừa, hai tai dài thẳng, mặt dài, trông rất sống động, pha đủ cả thần lẫn vận.

Tần Kham cùng Đỗ Yên không khỏi than thở sợ hãi.

Thư sinh nhìn trái ngó phải xem bức vẽ một lúc lâu thì mới hài lòng gật gật đầu, rồi thô lỗ đem bức vẽ ấn vào ngực Tần Kham, cả giận nói: "Thấy chưa? Đây mới là lừa! Ngươi vẽ khi nãy thì phải là heo mới đúng!"

Tần Kham gãi gãi mũi, bình tĩnh nói: "Ta khi trước vẽ vốn chính là heo..."

Thư sinh ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn Tần Kham hồi lâu, bỗng nhiên cúi gập người ho khan kịch liệt.

Tần Kham thì lại híp mắt nở nụ cười.

Người này tuy rằng thoạt nhìn có điểm không bình thường, bất quá dường như nhân cách còn chưa có hỏng mất...

Tần Kham chắp tay, khách khí hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tên họ huynh đài?"

"Khụ khụ khụ... Ta á… Tại hạ Tô Châu Đường Dần, tự Bá Hổ…!"

"Khụ khụ khụ..." Lúc này đến phiên Tần Kham ho khan, hắn ho so với Đường Dần còn thảm thiết hơn.