Chu Hậu Thông càng nghe mắt càng sáng lên, sắc mặt dần dần từ phẫn nộ biến thành hưng phấn, cười ha ha nói: "Tiền Ninh, không nhìn ra một võ quan như ngươi lại thông hiểu việc triều tranh như vậy, trẫm trước kia coi thường ngươi rồi."
"Nguyện máu chảy đầu rơi vì bệ hạ."
"Chỉ có điều, trẫm vừa lên ngôi đã mượn cấm biển để khai đao, dụng ý không khỏi quá rõ ràng... Trẫm sợ quân thần sẽ càng xa cách."
Tiền Ninh cười nói: "Trước khi lấy chuyện mở cấm biển để khai đao, bệ hạ ngại gì mà không lót đệm trước."
"Lót đệm thế nào?"
"Thần nhậm chức ở Cẩm Y vệ hơn mười năm, những chuyện mấy năm nay Tần Kham làm, ít nhiều cũng được nghe nói..."
Tâm huyết để làm đất nước giàu mạnh hao phí mười mấy năm, gây họa cho nước lại thường thường ở trong một lời nói
Lúc văn võ Cả triều vẫn đang khóc tập thể về chuyện xin hoàng đế đổi cha, năm giám sát ngự sử lại đưa một đạo tấu chương hạch tội vào nội các, tấu Tần Kham Tần Kham không ngờ hơn hai mươi tội, bao gồm cả những chuyện như vào năm Chính Đức đầu tiên Tần Kham điều động dũng sĩ doanh huyết tẩy Đông Hán hơn hai ngàn người, tham ô lương hướng của Cẩm Y vệ, mưu hại tàn sát trung lương, ghê người nhất là, chuyện Phách Châu tạo phản bí ẩn nhất cũng bị lôi ra, nói là Tần Kham có quan hệ không rõ ràng với nữ phản tặc Phách Châu Đường Tử Hòa, Đường Tử Hòa đào thoát trong ba lượt bị triều đình bao vây tiễu trừ, là do Tần Kham cố ý thả.
Một viên đá làm nổi sóng lớn. Các Triều thần quả nhiên bỏ chuyện Chu Hậu Thông đổi cha sang một bên, triều đường nghị luận sôi nổi, hoặc kinh hoặc nghi, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Ninh Quốc Công Tần Kham những ngày gần đây rất trầm mặc ít lời.
Năm ngự sử hạch tội bị Chu Hậu Thông phủ quyết, Chu Hậu Thông thậm chí bày ra bộ dạng phẫn nộ, ngữ khí nghiêm khắc răn dạy các ngự sử là ác ý mưu hại, ly gián quân thần tân triều, cũng bãi miễn một ngự sử đi đầu hạch tội.
Các Ngự sử tính tình như thiếu niên lang thời kỳ thanh xuân mới phát dục, có một loại tâm lý nghịch phản, càng không cho nói thì Bọn họ càng nói hăng say.
Ngày hôm sau, trên Triều đường mùi thuốc súng càng nồng đậm, hơn mười ngự sử đồng thời thượng sớ hạch tội Tần Kham, lần này Chu Hậu Thông không bãi miễn bất kỳ ai, lại vẫn hung hăng răn dạy đám ngự sử này. Lọt vào mắt người ngoài. Tân hoàng đối với Tần Kham vẫn quyến cực dày. Nhưng các đại thần đã trải qua nhiều năm sóng gió trên triều đường, tất nhiên sẽ không bị biểu tượng mê hoặc.
Tất cả mọi người chú ý tới một chi tiết, tấu chương hạch tội ngày thứ hai Chu Hậu Thông không trả lại. Mà lệnh cho tiểu hoạn quan giữ lấy, phong tồn trong ti lễ giám.
"Lưu lại không phát", hành động này thật sự là ý vị thâm trường.
Phủ Ninh Quốc Công.
Tần Kham liên tiếp ba ngày không vào triều, nhưng chuyện trong triều lại nắm rất rõ.
Không khí trong phủ có chút trầm thấp, quản gia nha hoàn và tạp dịch trong phủ tựa hồ cũng nghe nói lão gia đang bị ngôn quan hạch tội, cho dù những năm gần đây lão gia bị tố vô số lần, nhưng hiển nhiên lần này thì khác, trên mặt lão gia và các phu nhân đã rất nhiều ngày rồi chưa thấy một nụ cười.
"Công gia, ngài nói gì đi, cứ để mặc như vậy, Công gia chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị tính kế..." Đinh Thuận tận tình khuyên bảo.
Mấy ngày nay không khí trong triều càng lúc càng không thích hợp, Đinh Thuận dần dần đứng ngồi không yên, sáng sớm đã vào phủ Quốc Công.
" Vinh nhục Cá nhân có đáng là gì?" Vẻ mặt Tần Kham rất bình tĩnh, hiển nhiên hai ngày nay bị hạch tội hắn vẫn không lo, tâm tư của hắn không đặt trên chuyện này.
Đinh Thuận vẻ mặt đau khổ nói: "Giờ đã không còn là chuyện vinh nhục cá nhân nữa rồi, hai ngày nay tân hoàng đế còn làm bộ làm tịch bác bỏ, qua hai ngày nữa, thanh thế hạch tội Công gia càng lúc càng lớn, hỏa hậu càng lúc càng nặng, tân hoàng chỉ sợ cũng sẽ biết thời biết thế, miễn chức bãi tước Công gia, Công gia nếu không có tước không có chức, tân hoàng bước tiếp theo sẽ là kề đao lên cổ ngài."
Đinh Thuận nói rất nghiêm trọng, Tần Kham lại mỉm cười, vào lúc thế này hắn không ngờ vẫn có thể cười được, thật sự là một nhân tài, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà bội phục mình.
"Một đứa trẻ mười hai tuổi.. Ta thật sự coi thường hắn rồi, tuổi còn nhỏ, tâm tư sao lớn vậy? Làm việc còn ổn thỏa hơn cả những lão hồ li kinh lịch mấy chục năm sóng gió, dựa thế rồi cuối cùng đắc thế, di dời tầm mắt của các đại thần, lại thuận tay bức cho ta chân tay luống cuống, chậc chậc..."
Kham tán thưởng mấy tiếng, vẻ mặt vẫn không thấy bất kỳ vẻ buồn vui gì, Đinh Thuận nhìn cả nửa ngày cũng nhìn không ra tâm tư của hắn.
"Công gia ngài đừng khen hắn nữa, mau nghĩ biện pháp đi, còn khen hắn nữa thì thật sự là bức chúng ta tới tuyệt lộ đó." Đinh Thuận gấp đến độ giậm chân bình bịch.
Tần Kham liếc hắn một cái: "Gấp cái gì? Lúc này phải trầm khí, ai loạn trước là người đó thua, ngươi nghĩ cẩn thận đi, ngôn quan tố ta nhiều tội trạng như vậy, nhưng có cái nào có chứng cứ rõ ràng không? Trái phải đều là các ngôn quan nghe phong phanh tấu sự, mưu hại lung tung mà thôi, ta nếu không thừa nhận, ai có thể làm gì được ta?"
"Nhưng... Hắn là hoàng đế, hoàng đế nếu muốn trị ngài thì còn cần chứng cớ à?"
"Không sao, ta có đường lui."
Hai người đang nói chuyện, tiền đường vội vàng có một đạo nhân ảnh đi tới, là tâm phúc Lý Nhị của Tần Kham.
Lý Nhị vẻ mặt rất lo lắng, bước vào tiền đường quỳ một gối thi lễ với Tần Kham, sau đó dồn dập nói: "Công gia, không ổn rồi."
"Sao thế?"
"Thuộc hạ vừa có được tin tức, bốn gã giám sát ngự sử phụng chỉ rời kinh, chia nhau tới bốn nơi Thiên Tân, Tuyền Châu, Ninh Ba, Phúc Châu."
Vẻ mặt vốn thản nhiên bình tĩnh của Tần Kham trong nháy mắt trở nên xanh mét, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, thất thanh nói: "Hắn muốn động tới thủy sư à?"
Lý Nhị chua chát nói: "Há chỉ là động tới thủy sư, hắn còn muốn khôi phục tổ chế thời Hồng Vũ, bãi bỏ hải vận, cấm biển trở lại, ngự sử xuất kinh chỉ là lót đệm, đợi các ngự sử hồi kinh rồi hạch tội tới nội các, thanh thế hỏa hậu sẽ tới."
Tiền đường là một mảng yên tĩnh, Tần Kham mím môi cắn răng, trán nổi gân xanh, một lúc sau vẻ mặt lại âm trầm lạnh lùng.
Đinh Thuận Lý Nhị thấy bộ dạng này của Tần Kham, sợ tới mức cúi đầu không dám lên tiếng.
Thật lâu sau, Tần Kham cuối cùng phá vỡ trầm mặc, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng khả Đinh Thuận và Lý Nhị lại nghe ra sát khí ngập trời sự trong bình tĩnh này.
"Đối phó ta, ta có thể lui, nhưng nếu muốn phế sách lược cường quốc của ta, ta... Không thể nhịn được nữa."
Đinh Thuận Lý Nhị nhìn nhau một cái, tiếp theo vẻ mặt rúng động, đồng loạt khom người: "Công gia anh minh."
"Đinh Thuận, đại quân Liêu Đông của Diệp Cận Tuyền đến đâu rồi."
"năm ngày trước đã khởi hành từ Cư Dung quan, một hai ngày sau là tới bắc giao kinh sư."
Phái người tới chỗ Diệp Cận Tuyền, bảo hắn bí mật vào kinh thành, ta muốn hẹn gặp hắn, nhớ kỹ, đừng để lộ tiếng gió."
Trong mắt Đinh Thuận thoáng hiện vẻ hưng phấn, ôm quyền thật mạnh: "Vâng."
Biệt viện thành đông Kinh sư.
Đường Tử Hòa ngồi ở tiền đường, vẻ mặt và cách ăn mặc đều rất đoan trang, dung mạo tuyệt sắc lộ ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lý Nhị cúi đầu ngồi ở nội đường, thân hình xoay trái xoay phải như đứng trên đống lửa, vẻ mặt mang theo mấy phần không cam lòng.
Đường Tử Hòa lại rất cao hứng, cho dù năm đó nghĩa quân càn quét ba tỉnh nàng ta cũng chưa từng cao hứng như vậy.
"Tần Công Gia quả thực muốn hẹn gặp Diệp Cận Tuyền à?"
Lý Nhị thở dài, nói: "Hồi bẩm Tứ phu nhân, đúng là như vậy."
Đường Tử Hòa vỗ tay thật mạnh, cười nói: "Gió đông tới rồi."
Khóe miệng cong lên,, Đường Tử Hòa lẩm bẩm nói: "Người khác sắp kề đao lên cổ ngươi rồi mà ngươi còn do dự trù trừ, nhưng chạm vào tâm huyết nhiều năm của ngươi thì ngươi liề phát điện, ngươi.. quả nhiên vẫn có vẩy ngược."
Lý Nhị khó xử ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rất nhanh lại cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Tứ phu nhân, thứ cho thuộc hạ lắm miệng, ngài vốn là người bên cạnh Tần Công Gia, có một số việc ngài tự mình hỏi Công gia cũng được mà, việc gì cứ phải bắt thuộc hạ... Mật báo với ngài, thuộc hạ làm như vậy, luôn cảm thấy có lỗi với Công gia, giống như là phản đồ vậy."
Đường Tử Hòa cười tủm tỉm liếc hắn một cái, nói: "Công gia Nhà ngươi không thích phụ nữ tham gia vào chính sự, đặc biệt là không thích ta nhúng tay vào chuyện triều đường, về phần nguyên nhân, chắc ngươi cũng minh bạch, hắn đó, sợ ta lật tung trời rồi không dễ thu dọn. Cho nên ta không thể hỏi hắn, đành phải tìm tâm phúc thân tín nhiều năm của hắn là ngươi để hỏi thôi."
"Thuộc hạ luôn cảm thấy như vậy không tốt, cô phụ Công gia..."
"Lý Nhị, chắc ngươi đã biết tân hoàng muốn đối phó với Tần Công Gia, tổ vỡ thì trứng có còn không? Tần Công Gia nếu ngã xuống, đám tâm phúc nhiều năm như các ngươi sẽ sinh tồn thế nào, không cần ta phải nhiều lời chứ? Ta mấy ngày nay làm ra rất nhiều an bài bố trí, chẳng những là để bảo toàn cả nhà Tần Công Gia được bình an, cũng là bảo đảm cho cả nhà đám thuộc hạ các ngươi được bình an, Lý Nhị, ta hỏi ngươi, ta làm sai à?"
Lý Nhị nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tứ phu nhân làm đúng."
"nếu đúng thì sao bảo là cô phụ? Chỉ cần là tốt với Công gia, cho dù giấu diếm nhất thời cũng là trung thành và tận tâm, ta không tin Công gia tương lai sẽ trách cứ ngươi."