Quen nhau hơn mười năm, Dương Đình Hòa thủy chung vẫn không thay đổi nhận thức đối với Tần Kham, thật sự là người quá cổ hủ thủ cựu, Tần Kham qua lại hơn mười năm với đồng bọn cổ hủ thủ cựu này vẫn chưa từng ghét bỏ, cũng chứng tỏ là... hắn Lười chẳng muốn so đo với người như Dương Đình Hòa, hai người hợp xưng ngạo mạn và thành kiến của Minh triều, một ngạo mạn, một thành kiến.
Chủ ý của Tần Kham làm mọi người trong thư phòng vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều.
Chủ ý này có hữu hiệu hay không thì mọi người không rõ, mọi người chỉ hiểu là, Tần Kham nếu đã ra chủ ý ứng đối, chứng tỏ hắn không cam lòng nghển cổ chờ chém, hắn muốn đấu tranh, cho dù kẻ địch là hoàng đế.
Có thể đấu tranh là được rồi, thái độ này của Tần Kham là thu hoạch lớn nhất của mọi người đêm nay, cột vào chung một chiếc thuyền hơn mười năm, có thể nói là một người tổn thất thì cả bọn tổn thất, tân hoàng thu thập xong Tần Kham, kế tiếp tất nhiên là bọn họ, cho nên bất luận trên lập trường tình cảm nhiều năm hay là trên lập trường lợi ích, mọi người đều không muốn nhìn thấy Tần Kham mất đi dũng khí đấu tranh, bởi vì hắn là hạch tâm của đoàn thể quyền lực này, hạch tâm mất đi dũng khí thì tận thế của bọn họ cũng không xa.
Mấy ngày liền mang tâm tình nặng trịch, vào lúc này mọi người đều đã thoải mái.
Tần Kham nếu đấu tranh, kết quả nhất định không xấu, kết quả đấu tranh trên triều đường hơn mười nay bày ra trước mắt mọi người, chỉ cần người này muốn đấu tranh, trước nay chưa từng bại, năm đó đấu với Lưu Cẩn nhiều hiệp như vậy, chí ít cũng không thắng không bại.
Dương Đình Hòa thay đổi tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, Nghiêm Tung thản nhiên bắt chéo chân, cao hứng nhất không ai hơn Trương Vĩnh, hắn là nội hoạn, từ trước mắt mà nói, hắn cách tử vong gần nhất. Nếu Tần Kham muốn đấu tranh, Trương Vĩnh cảm thấy mình như được một đôi bàn tay hữu lực giữ chặt. Hơn phân nửa là không chết được, thế là Trương Vĩnh bình thản cầm chén trà lên uống, vừa ngắm hoa văn tinh xảo trên chén, vừa tỉ mỉ đánh giá nước trà, uống xong còn chép chép miệng, gật đầu hài lòng.
Tần Kham cũng cười, ý tứ trong thì chẳng ai nhìn rõ.
Đại Minh quân thần chi tranh, tranh hơn một trăm năm. Chỉ có điều lần này, có vẻ như phương thức đấu tranh của hắn không giống lắm với tưởng tượng của mọi người.
Lúc Cả sảnh đường đang vui vẻ, luôn luôn có một tên gia hỏa già mà không chết nào đó nhảy ra giết phong cảnh.
Đỗ Hoành vuốt râu, mặt không biểu tình hừ nói: "Lão phu nhìn khí tượng của tân hoàng, mặc dù tuổi nhỏ nhưng rất thành thục, thật sự có thể nói là tâm cơ thâm trầm. Ngươi lấy lễ chế hoàng gia ra chọc ngoáy, nhất định có thể bắt bí được hắn à? Tân hoàng mới lên đế vị, trong triều không có người, căn cơ yếu ớt, nếu hắn thức thời chuẩn chiếu thỉnh cầu của triều thần, nguyện nhận Hoằng Trị tiên đế làm cha thì bàn tính của ngươi sẽ thất bại, thế công thủ thay đổi, liệu hắn sẽ dùng biện pháp gì để đối phó ngươi? Tần Kham, ngươi cao hứng quá sớm rồi."
Khuôn mặt tươi cười của Tần Kham cứng lại.
Nếu không phải nể tình lão gia hỏa này này là nhạc phụ của hắn, sớm đã gọi người lôi hắn ra ngoài cắm xuống đất. Năm sau thu hoạch mang lên ăn.
Tần Kham rất muốn nói với Đỗ Hoành. Kỳ thật hoàn toàn không cần phải lo lắng, cho dù biện pháp vừa rồi không được thì hắn cũng có biện pháp khác để vây, ví dụ như đem nhạc phụ treo cổ lên xà nhà, sau đó Tần Kham thượng sớ trí sĩ vì có đại tang.
Chu Hậu Thông đăng cơ không đến ba ngày, cơn nghiện của hoàng đế vẫn chưa dứt, mông ngồi lên long ỷ còn chưa nóng thì rất nhanh đã xảy ra một chuyện khiến hắn phải ngột ngạt.
Trên tân triều hội, bách quan lâm triều, nghi trượng như rừng, uy vũ siêu phàm.
Lễ bộ thượng thư Mao Trừng ra khỏi hàng, đệ một bản tấu chương đầu tiên cho triều Gia Tĩnh, Chu Hậu Thông vẻ mặt tươi cười, nhất phái hùng tâm bừng bừng tiếp nối người trước, mở lối cho người sau mở tấu chương, mới chỉ đọc được hai dòng thì đột nhiên biến sắc, tức sùi bọt mép.
Tấu chương của Mao thượng thư chỉ có một ý tứ, nếu tân quân đã tức vị, là hoàng đế đời thứ mười hai của Đại Minh, lại là đường đệ ruột thịt của hoàng đế Chính Đức, như vậy lấy lễ chế chính thống mà luận, về lý thì nên tôn phụ thân của hoàng đế Chính Đức, cũng chính là tiên đế Hoằng Trị làm cha, dù sao ngươi là kế thừa ngôi vị hoàng đế của tiên đế Hoằng Trị và con của hắn, mà cha ruột của ngươi Hưng Hiến vương thì từ nay về sau không thể gọi hắn là phụ thân được nữa, mà nên gọi là "Hoàng thúc khảo", vị mẫu thân còn khoẻ mạnh của ngươi tất nhiên cũng không thể gọi là mẫu thân, mà nên gọi là "Hoàng thúc mẫu", Trương Thái hậu trong cung Từ Ninh mới là mẫu thân của ngươi.
Đương nhiên, về phần truy phong sinh phụ Hưng Hiến vương của ngươi, cho hắn thêm tôn hào thêm thụy hào thì đừng có hòng, nhiều lắm thì chỉ cho ngươi gia phong cho sinh phụ của ngươi là "Siêu cấp hoàng thúc khảo" mà thôi.
Tấu chương rất dài, Chu Hậu Thông đọc rất cẩn thận, càng đọc sắc mặt càng khó coi, cuối cùng khuôn mặt non nớt không khỏi xanh mét.
Hắn không thể không tức giận, là người bình thường đều sẽ tức giận, đường đường là hoàng đế mà ngay cả cha cũng không có, không chỉ không có cha, văn võ đại thần cả triều còn đổi cha cho hắn.
Bắt nạt người ta quá đáng!
Hung hăng ném tấu chương của Mao Trừng lên sàn vàng trong điện, Chu Hậu Thông vỗ mạnh vào tay vịn của long ỷ, đứng bật dậy, trong điện vang lên tiếng hét của hắn.
"Trẫm... Tuyệt không đáp ứng! Các ngươi khinh người quá đáng!"
Mao Trừng không hề sợ hãi, một bước cũng không nhường: "Bệ hạ, đây là lễ chế, lễ nhạc chi chế chính là căn bản của đất nước, quân thần bách tính cũng không thể làm trái."
Chu Hậu Thông mắt đỏ bừng lườm hắn: "Lễ chế có từng nói ngay cả cha đẻ cũng có thể sửa đi sửa lại à? Đây là lễ chế nhà ai?"
"Cương của Quân thần nặng ở cương của phụ tử, luân của quân thần nặng ở luân của phụ tử, đây là lễ chế của hoàng gia."
Chu Hậu Thông dù sao cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi, cái gọi là tâm cơ thành phủ thâm trầm cũng chỉ là nói một cách tương đối, lúc này bị Mao Trừng bức cho thì lập tức mắt ửng đỏ, vừa tức giận lại vừa ủy khuất, ánh mắt lập tức nhìn về phía thủ phụ Đại học sĩ Dương Đình Hòa đứng ở hàng đầu.
"Dương tiên sinh, lời nói của Mao thượng thư có hợp với lễ không?"
Dương Đình Hòa bước ra khỏi hàng, vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng.
"Hồi bẩm bệ hạ, lời nói của Mao thượng thư rất hợp với lễ, xin bệ hạ tới Thái Miếu, truy phong thụy hào cho tiên đế Hoằng Trị, cũng hạ chiếu tôn tiên đế làm cha."
Dương Đình Hòa nói xong, văn võ đại thần cả điện đều quỳ lạy, đồng thanh nói: "Xin bệ hạ tới Thái Miếu truy phong thụy hào cho tiên hoàng, hạ chiếu tôn phụ."
Tiếng quát như Bài sơn đảo hải khiến Chu Hậu Thông kìm lòng không đậu mà lui một bước, nước mắt rốt cuộc không nén được mà tràn mi.
Lần triều hội đầu tiên triều Gia Tĩnh, Chu Hậu Thông cuối cùng cũng kiến thức được sự đáng ghét và xảo quyệt của quan nhi Đại Minh, trước kia khi còn ở vương phủ An Lục Châu thường xuyên nghe nói nghe nói vị tiền nhiệm kia bị các đại thần chọc cho phát khóc, khi đó hắn còn cười thầm, hiện tại đến phiên hắn làm hoàng đế, lại từ trong nội tâm sinh ra một loại tình hoài đồng bệnh tương liên với vị tiền nhiệm kia, bởi vì lúc này, hắn cũng bị chọc tức tới phat skhocs, hơn nữa khóc so với người tiền nhiệm còn khó coi hơn.
Đều là hoàng đế, đều không dễ dàng gì, nếu người tiền nhiệm còn sống, thật sự nên chém đầu gà đốt giấy vàng kết bái anh em với hắn.