Đường Tử Hòa không phải nữ nhân bình thường, có đôi khi biểu hiện của nàng ta thậm chí còn dữ dằn kiên quyết hơn nam nhân.
Sự Giáo dục Từ nhỏ đến lớn, kinh lịch tay từng nắm mười vạn binh mã, tạo thành tính cách quả quyết sát phạt hiện giờ, đặc biệt là vào thời khắc sống còn, càng không cho phép nàng ta do dự thiếu quyết đoán giống như nữ nhân.
Cho nên đến quyết đoán nên quyết đoán, nàng ta so với Tần Kham thì càng kiên định, càng nhanh chóng hơn.
Nàng ta cả đời này làm người làm việc đều dứt khoát lưu loát, duy nhất chỉ đối với Tần Kham là tình cảm ướt át.
Đường Tử Hòa là anh hào cân quắc, nhưng Hương Nhu lại không phải, nàng ta chỉ là một tiểu nữ nhân, tiểu nữ nhân này từ sau khi được mua làm nha hoàn, lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời cũng chỉ là làm nha đầu thông phòng cho Tần lão gia, khi gia chủ và chủ mẫu sinh hoạt vợ chồng thì làm một đội viên thay thế bổ sung quang vinh, thừa nhận mưa móc ân của lão gia, tương lai vận khí tốt thì có lẽ sinh ra được nhất nam bán nữ, lúc mình tuổi già được bỏ nô tịch, rạng rỡ tổ tông.
Tiểu nữ nhân chỉ có lý tưởng nho nhỏ, nhưng lời nói của Đường Tử Hòa thì lại giống như một tiếng sét, Hương Nhu lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Ý tứ trong lời nói tuy là "Tự bảo vệ mình", nhưng cho dù là nữ tử bình thường không có kinh nghiệm chính trị như hương Nhu cũng nghe ra phản ý rất rõ ràng trong lời nói này.
Hương Nhu Mặt trắng bệch thất thần một lúc, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đường Tử Hòa, Hương Nhu mím môi, dần dần trấn định lại.
Đã được mua vào trong phủ, từ nay về sau lão gia và phu nhân chính là trời, chính là chủ tâm cốt, bọn họ muốn làm gì thì mình sẽ làm theo.
Chủ tớ hai người lẳng lặng ngồi trong sương phòng nội viện, mãi lâu sau sự trầm mặc lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài phá vỡ.
Thanh âm thanh thúy của một nha hoàn từ Ngoài cửa truyền đến.
" Phu nhân. Tổng quản nội khố trong cung Cao Phượng Cao công công tới."
Cao Phượng, từng là một trong bát hổ, sau khi Lưu Cẩn đền tội, Chu Hậu Chiếu cách chức tổng quản nội khố lúc đó là Mã Vĩnh Thành, tổng quản nội khố mới do một trong bát hổ Cao Phượng đảm nhiệm, chức tổng quản này đã làm được mười năm rồi.
Tổng quản nội khố chạm tay có thể bỏng, hôm nay không ngờ tới gặp một vị thiếp thất được Ninh Quốc Công nuôi ở ngoại trạch, thật sự là cực kỳ quỷ dị.
Cao Phượng không còn bộ dạng hăng hái năm xưa nữa, vẻ mặt tiều tụy hơn rất nhiều, lẳng lặng ngồi trong tiền đường có chút thất hồn lạc phách.
Đường Tử Hòa ăn mặc chỉnh tề, từ sau bình phong đi ra. Cao Phượng cả người run lên, Vội vàng đứng dậy, vẻ mặt mang theo mấy phần sợ hãi khom người làm lễ với nàng ta.
" Tạp gia bái kiến tứ phu nhân."
"Tứ phu nhân" là xưng hô của các đại thần và quyền quý trong kinh đối với Đường Tử Hòa, thân phận hiện giờ của Đường Tử Hòa không chỉ là bào của Đường Dần, mà còn là nữ nhân thứ tư của Ninh Quốc Công Tần Kham. Kinh sư đều gọi là "Tứ phu nhân".
Đường Tử Hòa hiển nhiên cũng không phản cảm với xưng hô này. Thế là danh hào Tứ phu nhân từ nay về sau được truyền rọng.
Đi vào tiền đường, Đường Tử Hòa rát không khách khí ngồitrên chủ vị, vẻ mặt không hề kính sợ khố tổng quản chút nào, Ngược lại còn có chút ý tứ như đối đãi với thuộc hạ.
Nha hoàn rụt rè dâng trà thơm, Đường Tử Hòa cầm chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới nhìn Cao Phượng rồi cười nói: "Trong cung gặp khách không tiện, đành phải sai người mời Cao công công tới, có chỗ nào thất lễ mong công công thứ tội."
Cao Phượng liền nói không dám, vẻ mặt lại mangtheo mấy phần sợ hãi, hiển nhiên trong mắt hắn, thân phận của Đường Tử Hòa không đơn giản chỉ là thiếp thất của Tần Kham.
Đường Tử Hòa nói tiếp: "Mời công công hạ mình tự tới đây, là có đại sự muốn thương nghị, chuyện quá khẩn cấp, ta không hàn huyên khách sáo với công công nữa."
" Tứ phu nhân khoái nhân khoái ngữ, chính hợp với ý của Tạp gia."
Nụ cười của Đường Tử Hòa dần dần tắt lại, mắt phượng từ từ híp thành hai đường kẻ, nhìn chằm chằm Cao Phượng.
" Hoàng đế hôn mê đến nay đã được tám ngày rồi nhỉ?"
Trán Cao Phượng lấm tấm mồ hôi: "Vâng."
"Ta từng nói với Trương Vĩnh, mười là kỳ hạn cuối cùng của hoàng đế, mười ngày trôi qua, tất sẽ không có hy vọng, lúc trước Trương Vĩnh mời ta vào Báo Phòng xem, thuốc ta cho hoàng đế uống chỉ có công dụng mười ngày, cho nên, trước hạn mười ngày này, hắn nên biến mất khỏi Báo Phòng, Cao công công thấy thế nào?"
Cao Phượng cả người run bắn, mặt già trắng bệch, mồ hôi bất tri bất giác thấm đẫm quần áo.
Vẻ mặt của Cao Phượng lọt vào trong mắt Đường Tử Hòa không xót chút nào, Đường Tử Hòa cúi đầu, chậm rãi nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Cao công công, triều thần đình nghị đã có kết quả, tân quân vào chỗ không thể không cảnh giác, không nói tới chuyện ngươi bị ta nắm thóp, sau khi tân quân thượng vị, bát hổ được hoàng đế tin sủng cực độ các ngươi còn có thể tiếp tục được nhận thánh quyến không? Lúc này là lúc cương đao kề cổ, nếu không liều cho tính mạng của mình, chẳng lẽ ngươi quả thực cam tâm chờ chết à?"
Gió mùa hè phất lên mặt Đỗ Yên, trong cái thời tiết tảng đá giống như cũng có thể bị nắng hóa này, ngay cả gió thổi tới cũng giống như là nham thạch nóng chảy từ đáy núi lửa dâng lên, nóng tới mức khiến người ta hít thở không thông.
Đỗ Yên đầu đầy mồ hôi ngồi trên lưng ngựa, từ cửa An Định kinh sư đi ra, một người một ngựa chạy về hướng bắc.
Cho tới lúc này, Đỗ Yên cũng không rõ việc này của mình là đúng hay sai, nàng ta thậm chí có chút hận mình không ra gì, tự dưng lại tin lời nói của Đường Tử Hòa kia, chỉ một câu không ngờ hại nàng ta đường đường là chính thất đại phụ nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của phủ Quốc Công phải trốn nhà, chạy về một nơi xa vời, tiền đồ mờ mịt.
Một đường đi nhanh, mấy lần Đỗ Yên thậm chí muốn quay ngựa hồi kinh, coi như tất cả chưa hề phát sinh.
Nàng ta hiểu rõ ý tứ của Đường Tử Hòa, chính bởi vì hiểu, cho nên nàng ta cảm thấy sợ hãi, nàng ta từ trong lời nói của Đường Tử Hòa nghe ra mấy phần vị đạo đại nghịch bất đạo, lúc này nàng ta cưỡi ngựa xuất quan thay tướng công đón Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền, bản thân đã chính là một chuyện đại nghịch bất đạo rồi, Đỗ gia nhiều đời làm quan, lúc này nàng ta lại đang làm một chuyện đối lập với triều đình, tương lai nếu bị tướng công biết, hắn... liệu có từ mình không? Còn cả người cha cả đời thanh liêm luôn trung thành với triều đình nữa, liệu ông ta có đánh chết mình không?
Nghĩ đến đây, Đỗ Yên chỉ cảm thấy tâm can run rẩy, nhưng roi trong tay vẫn không chút lưu tình quất lên mông ngựa, ngựa đau quá hí dài, đẩy nhanh tốc độ chạy.
" Ngươi nếu không đón Diệp Cận Tuyền, tính mạng của tướng công và Tần gia trên dưới tuyệt không may mắn."
Đây là lời mà Đường Tử Hòa nhờ thị nữ bên cạnh truyền lại cho nàng ta, bởi vì những lời này, Đỗ Yên cuối cùng cũng có dũng khí vô cùng.
Vì cứu tướng công, nàng ta dám đối địch với thiên hạ, sống chết không hối hận.
Suy nghĩ này cũng là tín niệm duy nhất chống đỡ nàng ta một mình một ngựa xuất kinh, thị phi đúng sai nàng ta đã chẳng bận tâm, nàng ta chỉ cần tướng công có thể sống sót, sống một cách hoàn chỉnh, không chỉ là tướng công, còn cả hai đứa con trai nàng ta sinh hạ cho Tần gia nữa, bọn nó càng phải sống.
Đỗ Yên nhấp nhô trên lưng ngựa, trên đường rất ít ngực lại, ngựa đã mệt tới sùi bọt mép, rơi vào tình trạng kiệt sức rồi.
Đỗ Yên nheo mắt lại, nhìn tòa tường thành hùng vĩ cao ngất xa xa, trong lòng mừng thầm.
Cư Dung quan, tấm chắn bắc bộ kinh sư Đại Minh, Ra khỏi quan, biên quân Liêu Đông của Diệp Cận Tuyền còn cách không xa.
Nhờ vào lệnh bài ngà voi trộm được từ trong thư phòng của tướng công, Đỗ Yên vô kinh vô hiểm qua được Cư Dung quan, ở trong quan thay một con tuấn mã rồi tiếp tục lên đường.
Một ngày sau, ở ven thảo nguyên rộng lớn, một đội quân thấy đầu không thấy đuôi xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Yên, quân đội đang hành quân, tinh kỳ nền đen phất phới đầy trời, thêu mấy chữ to uy phong lẫm lẫm.
" Liêu Đông Đô Chỉ Huy Sứ ti, lĩnh kiến Uy tướng quânTổng đốc quân vụ Liêu Đông, Diệp."
Đỗ Yên cưỡi trên lưng ngựa, nhìn tinh kỳ uy phong lẫm liệt đằng xa, mắt hạnh chớp mấy cái, nước mắt như trân châu chảy xuống.
Đại quân cách nàng ta năm dặm, từ xa mấy khoái mã phóng đến, hiển nhiên là thám báo tiên phong của đại quân, thấy một nữ tử kinh ngạc ngồi trên lưng ngựa bất động, mấy thám báo chia thành bốn hướng bao vây nàng ta, thư thế đề phòng.
" Liêu Đông đô ti biên quân di chuyển, người không phận sự mau tránh ra." Thám báo hét lớn.
Đỗ Yên không động đậy, ung dung sửa lại tóc mai, thản nhiên cười nói: "Thỉnh cầu thông báo cho Tổng đốc Diệp Cận Tuyền của quý quân, vãn bối sư môn chờ ở đây, xin Diệp Tổng đốc thu xếp công việc ra gặp mặt."
Các Thám báo hơi giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, khi đang do dự thì Đỗ Yên từ trong ngực lấy ra một chiếc lệnh bài bằng ngà voi chế tác rất tinh xảo rồi ném cho một thám báo: "Cầm thứ này đi gặp Tổng đốc, hắn tất sẽ gặp ta, nhanh đi."
Thám báo tiếp nhận lệnh bài, lưu lại mấy người giám thị Đỗ Yên, một người trong đó quay đầu ngựa vội vàng chạy về trung quân.
Không đến nửa nén hương, đại quân bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát đầy uy vũ.
"Dừng."