Muốn dị bảo hiếm quý, muốn ăn sơn trân hải vị, muốn cưới tuyệt sắc giai nhân. Một đạo thánh chỉ, thiên hạ đều vì một mình hắn mà động, một câu của hắn có thể thành toàn phú quý cho vô số người, cũng có thể khiến vô số người vào ngục mất đầu, đây chính là uy lực của quyền lực.
Hắn nắm giữ sinh tử của vạn vật sinh linh thế gian, hắn thậm chí có quyền lực khâm tứ phong hào, nhưng... Thiên hạ to lớn, ai có thể biết được nỗi khổ sở của vị nhân gian chí tôn này?
hắn cùng các đại thần tranh đấu giằng co suốt mười bốn năm!
Hoàng thượng không nên chơi đùa, hoàng thượng không nên xa, hoàng thượng không nên hoang đường, hoàng thượng nên cần cù chính sự, hoàng thượng nên nghe lời can gián, hoàng thượng nên sinh nhi tử, không sinh được nhi tử th không biết nạp phi à? Chân ái à? Cái gì là chân ái? Nam nhân cưới thêm mấy vợ, sinh thêm mấy đứa con trai mới là chính đạo, chân ái là thứ nực cười biết bao! Ngươi muốn học theo phụ hoàng à? Không, phụ hoàng ngươi cái gì cũng tốt, chỉ độc có chỉ cưới một hoàng hậu là nét bút hỏng lớn nhất cả đời hắn, ngươi tuyệt đối không thể học hắn.
Ai nói hoàng đế nhất định là hạnh phúc? Nếu có thể lựa chọn, Chu Hậu Chiếu thà không làm hoàng đế, hắn có thể là hoàn khố công tử, có thể là một nông phu quẫn bách vì cuộc sống, ngày mùa tranh thủ thời gian ưỡn thẳng lưng, nhắm mắt mỉm cười cảm thụ gió mát thổi tới, cũng có thể là tài tử đa tình đa tài, dùng thơ cú cẩn thận miêu tả trên giấy trắng...
Chu Hậu Chiếu nguyện ý trở thành bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không nên là hoàng đế, hắn không làm được hoàng đế tốt, bởi vì hắn không thể vô tình.
Chu Hậu Chiếu nói không sai, trong mười bốn năm, hắn cô phụ thiên hạ, cô phụ thần dân, vì tình.
Tình của hắn đã siêu việt hắc bạch thị phi của thế gian, cho nên hắn trọng dụng Lưu Cẩn, thân cận bát hổ nội cung, đuổi Lưu Kiện Tạ Thiên, hắn không hỏi đúng sai thiện ác, trong tiếng phản đối của văn võ cả triều cường ngạnh mở cấm biển, chỉ vì bằng hữu mà hắn tín nhiệm nhất muốn mở cấm biển.
Chu Hậu Chiếu cả đời này là thiện hay ác, trăm ngàn năm sau hậu nhân cũng không thể cho hắn một đánh giá chuẩn xác đúng trọng tâm.
Lúc này, Chu Hậu Chiếu thất thanh khóc rống trước mặt Lưu Lương Nữ, vẫn là vì tình.
Lưu Lương Nữ hoảng quá, vội vàng quỳ trước mặt hắn khóc nói: "Khiến bệ hạ đau buồn rơi lệ, là tội chết của thần thiếp, bệ hạ chớ khóc, nếu không nô tì tội lớn, đành phải chết ở trước mặt bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng ngừng khóc, lấy tay áo quệt nước mắt, nói: "Trẫm không khóc, nàng cũng đừng tự trách nữa, tất cả đều trẫm có lỗi với nàng, trẫm nuốt lời."
Lưu Lương Nữ thở dài: "Nô tì đã hiểu lòng bệ hạ, trong lòng bệ hạ có ta là đủ rồi, những phi tử đó cứ để họ vào Báo Phòng đi, bệ hạ đối đãi với họ cho tốt, họ nếu có thể sinh mấy long tử cho bệ hạ là công lao rất lớn, nô tì tuyệt sẽ không có nửa điểm oán thán."
Chu Hậu Chiếu lắc đầu: "Không, Báo Phòng là nhà của trẫm và nàng, trong nhà chúng ta không thể có người ngoài vào ở, tám vị phi tử đó cứ để họ vào ở trong hoàng cung đi."
Cho tới lúc này, Lưu Lương Nữ mới chính thức mỉm cười, ưu sầu và buồn khổ nhiều ngày qua trong nháy mắt đã mất sạch, trên mặt lộ ra nụ cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.
Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm nàng ta, mười năm, cảm tình của hắn đối với Lưu Lương Nữ chưa từng thay đổi, vẫn như rượu ngon giấu trong hầm, để càng lâu hương càng thuần, mặt mũi, thanh âm, mỗi một cái nhăn mặt mỉm cười của nàng ta đều như dính lấy tim hắn, hắn giống như diều trên trời, cam tâm tình nguyện giao dây diều vào tay nàng ta.
Mưa gió qua đi, ánh mặt trời rực rỡ.
Mái tóc Như mây dưới ánh mặt trời bật tung, Chu Hậu Chiếu kìm lòng không đậu vươn tay ra, vuốt nhẹ mái tóc nàng ta, bỗng nhiên ngây ra.
"Lương nữ, cây trâm kim phượng ngậm châu trẫm tặng nàng đâu rồi?"
Lưu Lương Nữ cả kinh, theo bản năng đưa tay lên đầu, tiếp theo nước mắt ứa ra, lo sợ không yên nói: "Nô tì... Vừa rồi rõ ràng còn ở trên đầu mà, thần thiếp."
Chu Hậu Chiếu ngây ra một thoáng, tiếp theo cười nói: "Rơi rồi thì thôi, trẫm tặng nàng cái khác."
Lưu Lương Nữ lắc đầu khóc: "Không, cây trâm đó là vật đính ước của bệ hạ và thần thiếp năm đó, là bệ hạ bỏ nửa năm tiền lương vất vả làm việc trong tửu quán ra mua, vật có hiếm quý tới mấy trong thiên hạ cũng không bằng một phần vạn của nó, bệ hạ, thần thiếp đáng tội chết, vừa rồi chắc ngồi trong lương đình, không cẩn thận để rơi xuống hồ."
Nói xong Lưu Lương Nữ vừa sợ vừa quýnh, lại khóc to.
Chu Hậu Chiếu tiến lên ôm nàng ta vào trong lòng, khe khẽ an ủi một lúc, Lưu Lương Nữ lúc này mới ngừng khóc, nhưng trên mặt vẫn phủ kín vẻ đau buồn, hiển nhiên cây trâm đó có ý nghĩa phi thường.
An ủi hồi lâu, Lưu Lương Nữ vẫn không thôi buồn, Chu Hậu Chiếu đành phải đưa nàng ta vào tẩm cung.
Sau nửa canh giờ, Chu Hậu Chiếu quay lại lương đình vừa rồi, chăm chú nhìn mặt hồ, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, suy tư một lát, hắn bỗng nhiên vươn tay ra bắt đầu cởi đai ngọc.
Ngoài Lương đình, một đám hoạn quan cung nữ sợ quá, hôm nay đi cùng Chu Hậu Chiếu chính là ti lễ giám bỉnh bút kiêm Đốc công Tây Hán Cốc Đại Dụng.
Thấy Chu Hậu Chiếu tự dưng cởi dây ngọc, Cốc Đại Dụng quýnh lên, vội vàng tiến vào lương đình.
" Bệ hạ muốn làm gì?" Cốc Đại Dụng bất chấp thất nghi phạm giá, dưới tình thế cấp bách tóm lấy tay Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu giật tay Cốc Đại Dụng ra, chỉ chỉ vào hồ nước ngoài lương đình, cười nói: "Vừa rồi Lương nữ không cẩn thận đánh rơi kim trâm xuống nước, trẫm đi mò nó, mang tới cho nàng ta một kinh hỉ."
Cốc Đại Dụng sợ quá: "Bệ hạ không thể! Lúc trước xây dựng hồ này quan viên Công bộ đã định hạ sâu tám trượng cho bệ hạ ngồi thuyền dạo chơi, bệ hạ sao có thể bất chấp nguy hiểm mà nhảy xuống."
Chu Hậu Chiếu không nhẹ không nặng đạp hắn một cước, cười mắng: "Cái lão cẩu tài này, coi trẫm là trẻ con năm tuổi à? Trẫm đâu phải là không biết bơi, năm đó khi trẫm còn là đông cung Thái tử, ngươi và Trương Vĩnh Lưu Cẩn chưa từng thấy trẫm bơi trong hồ à? Trẫm chính là thiên tử, có trời cao bảo hộ, nội tứ hải đều là vương thổ của trẫm, chỉ là cái hồ nhỏ thì làm gì được trẫm?"
Cốc Đại Dụng sợ tới mức mặt già trắng bệch, bùm một cái quỳ gối xuống trước mặt Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể xuống hồ, ngài muốn mò cây trâm thì lão nô giờ gọi quân sĩ giỏi thủy tính đi mò, bệ hạ quý giá cỡ nào chứ, sao có thể bất chấp an nguy?"
Chu Hậu Chiếu bình tĩnh chăm chú nhìn mặt hồ, thở dài: "Nó không phải là cây trâm bình thường, đó là trẫm tiết kiệm tiền công nửa năm vào mười năm trước mua cho nàng ta, hai lượng bốn tiền, mỗi một phân bạc đều là trẫm tự tay kiếm được, nó là vật đính ước của trẫm và Lương nữ, vì việc chọn phi, Lương nữ đã thương tâm vô cùng rồi, trẫm sao có thể để nàng ta lại phải đau đớn vì mất cây trâm đính ước này?"
Cốc Đại Dụng vẫn khổ sở cầu xin: "Bệ hạ, lão nô là hoạn quan, không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, lão nô chỉ biết là, bệ hạ chính là người cực quý trong thiên hạ, tuyệt đối không thể vì một cây trâm mà tự lao vào hiểm cảnh, bệ hạ chỉ cần chờ một lát, lão nô giờ đi tìm người tới mò."
"Đại Dụng, ngươi vẫn không hiểu, có điều trẫm cũng không hy vọng ngươi hiểu."
Giương mắt nhìn lên thiên không, giờ đã gần đến hoàng hôn, trên mặt hồ đỏ rực, nụ cười của Chu Hậu Chiếu cũng như pháo hoa nổ giữa trời đêm.
" Kiếp được làm vợ chồng với nàng ta, là trẫm có phúc, trẫm cả đời này làm vô số chuyện hoang đường, có thể lấy được nàng ta, là một chuyện đúng nhất mà trẫm từng làm, trong đời trẫm, may mắn có được nàng ta, bởi vì yêu nàng ta, trẫm không thể để thấy nàng thương tâm, nàng ta nếu thương tâm thì trẫm càng đau đớn hơn."
Sắc trời dần tối, đã tới lúc cầm đèn.
Đêm nay phủ Ninh Quốc Công đón khách, khách nhân không nhiều lắm, chỉ có một vị, Binh bộ thượng thư Nghiêm Tung.
Nửa năm trước, Nghiêm Tung phụng chỉ tuần tra biên trấn, xuất kinh tới thẳng phủ Bình Lỗ, về sau qua Đại Đồng, Tuyên phủ, Duyên Khánh, cuối cùng tuần tra Liêu Đông, biên trấn trọng yếu của Đại Minh Nghiêm Tung đều nhất nhất tuần tra qua, hôm nay cuối cùng trở về kinh sư, tới thông chính ti bàn giao quan ấn khâm sai và chức ti xong thì ngay lập tức tới Tần phủ.
Trong phòng khách Tần phủ, Tần Kham vẫy lui gia phó và nha hoàn hầu rượu, phòng khách chỉ còn hai người đối ẩm, thấp giọng đàm luận cái nhìn về đại thế triều đường và thế cục biên trấn.
" Tình thế Biên trấn rất có cải thiện.." Nghiêm Tung nhấp một ngụm rượu, cười: "So sánh với sự thối nát của biên trấn vào những năm Hoằng Trị, hiện giờ biên trấn đã tốt hơn nhiều, chủ yếu là công lao của Công gia, mấy năm nay lặng lẽ thường xuyên đổi tướng, hơn nữa mười năm qua Công gia tự mình tôi luyện từng tốp thiếu niên binh đưa vào biên trấn, đối với mấy vị Tổng đốc và Chỉ huy sứ Đại Đồng Tuyên phủ vừa mua chuộc vừa dụ dỗ, hơn mười năm qua, những tướng lãnh nên bị thay thế đều đã thay thế, tướng lãnh tân nhiệm hoặc là tâm phúc của Công gia, hoặc là người trung nghĩa cương trực công chính, không khí biên trấn đã cải thiện rất lớn."
Tần Kham cười khổ nói: "Vẫn chưa đủ, còn xa mới đủ, án năm đó Lý Sùng ám sát Mã Văn Thăng giống như mới ngày hôm qua, ta vẫn còn nhớ ra, biên trấn Đại Minh chúng ta đã thối nát tới như vậy, ta không tin trong hơn mười năm ngắn ngủi là có thể triệt để thay hình đổi dạng."