Tiền Ninh quỳ một gối xuống trong nhị đường Bắc trấn phủ ti, nín thở tĩnh khí, thần thái kính cẩn.
Mười năm qua, Tiền Ninh cuối cùng cũng đợi được ngày Chỉ huy sứ đại nhân một lần nữa triệu kiến, tâm tình của hắn rất phức tạp, có chút oán hận, còn có mấy phần kích động.
Mười năm trước, sau khi bình định loạn Ninh vương, Tần Kham thực hiện lời hứa, thăng cho Tiền Ninh từ một Cẩm y bách hộ lên Thiên hộ thành nam kinh sư, khi đó Tiền Ninh kinh hỉ như điên, hắn cảm thấy mình đang nghênh đón sự đi lên của sự nghiệp, vinh hoa phú quý quan cao hiển hách đang ngoắctay với hắn, tựa hồ dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà sự thật là lạnh lùng và tàn khốc, Tiền Ninh sau khi lên làm Thiên hộ, quan đồ tựa hồ dừng tại chỗ, trong mười năm này, Tiền Ninh liều chết liều sống, vì Cẩm Y vệ mà vào sinh ra tử, lập được không ít công lao, văn thư xin công thông qua Nam trấn phủ ti và Cẩm Y vệ Kinh lịch ti một đường báo lên, đến trên bàn Chỉ huy sứ Tần Kham, nhưng không biết sao lại im bặt, Tần Kham trừ một câu ngợi khen còn nhạt hơn nước lã ra thì chẳng tỏ vẻ gì.
Một lần, hai lần, ba lần... Tiền Ninh vĩnh viễn chỉ đổi lại được lời khen suông của thủ lĩnh Cẩm Y vệ tối cao, người của Nam trấn phủ ti và Kinh lịch ti không phải kẻ ngốc, thấy thái độ của Tần Công Gia như vậy, trong lòng mọi người tất nhiên miên man bất định, từ đó về sau, Nam trấn phủ ti không xin công cho Tiền Ninh nữa, mà quan đồ của Tiền Ninh cũng dừng lại ở Cẩm Y vệ Thiên hộ, không thể tiến thêm, Thiên hộ ss hắn làm một cái đã mười năm rồi.
Tần Kham chưa từng cho rằng mình là quân tử, tâm lý phòng bị của hắn đối với người ngoài quá nặng, bất kể kiếp trước là phó tổng hay là quyền thần chỉ dưới một người ở kiếp này, bên cạnh luôn đầy rẫy người ác ý, hoàn cảnh sinh tồn trong quan trường so với trong công ty thì càng ác liệt hơn, quá tín nhiệm người ngoài chỉ đổi lấy đường chết. Đây cũng là lý do mà hắn mười năm qua luôn áp chế chặt Tiền Ninh.
Trong nhị đường Bắc trấn phủ ti, Tần Kham một tay bưng chén trà, thờ ơ thổi nước trà, đôi mắt sức bén xuyên qua khói trà, chăm chú nhìn vào khuôn mặt vô bi vô hỉ của Tiền Ninh.
Hắn biết rõ oán hận trong lòng Tiền Ninh, có điều hắn không quan tâm, cái thời buổi này, người trong thiên hạ hận hắn còn ít à? Nhưng hắn vẫn sống tốt, người và việc bất lợi đối với hắn chỉ cần vẫn bị khống chế trong lòng bàn tay mình thì không có gì phải lo cả.
"Tiền Ninh..." Tần Kham phá vỡ trầm mặc, chậm rãi mở miệng.
Người Tiền Ninh khẽ run lên, Vẻ mặt Vẻ mặt kính cẩn: "Có thuộc hạ."
" Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi. Lẽ ra thưởng công phạt tội vốn là điều nên làm, với công tích của ngươi thì sớm đã nên thăng ngươi làm trấn phủ sứ thậm chí đô thiêm sự, nhưng ta vẫn giữ ngươi ở đó, thực sư không phải là bổn ý của ta. Dù sao chức vị Cẩm Y vệ là cố định không thay đổi. Hơn nữa trừ công tích ra. Tư lịch cũng không thể thiếu, cố ý cố ý để ngươi ở vị trí Thiên hộ thành nam mười năm, cũng là một phen khổ tâm của ta. Ngươi chớ có oán ta..."
Khóe miệng Tiền Ninh giật giật, hiển nhiên không phải là biểu tình tốt, Tần Kham nhìn thấy, trong lòng có chút lý giải, dù sao những lời vừa rồi ngay cả bản thân hắn nghe cũng buồn nôn.
"Công gia dụng tâm tài bồi thuộc hạ, thuộc hạ cảm kích còn không kịp, làm sao dám oán thán? Nhưng xin Công gia nể lòng trung thành của thuộc hạ, đồng ý cho thuộc hạ dẫn ngựa, cống hiến sức lực cho Công gia,, đó chính là phúc phận tu luyện mười năm của thuộc hạ rồi."
Đối đáp rât shay, Tần Kham Tần Kham nếu nếu hạ chỉ số thông minh của mình thấp xuống dưới bảy mươi thì nói không chừng sẽ tin sẽ tin đấy, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn nôn.
Bất lực liếc Tiền Ninh một cái, Tần Kham chỉ có thể nhanh chóng cho qua đoạn dối trá này, nếu không hắn thực sự lo lắng mình sẽ sinh ra một loại tình cảm với Tiền Ninh.
"Có chuyện muốn phó thác cho ngươi, làm tốt việc này, ta sẽ tự mình hạ lệnh thăng ngươi làm Cẩm Y vệ đô thiêm sự."
Tiền Ninh cả người chấn động, trong mắt lập tức lộ ra sự khát khao đối với quyền lực không thể che giấu, sau đó rất nhanh cúi đầu xuống, thanh âm vv bình tĩnh như trước như trước: "Xin Công gia hạ lệnh, thuộc hạ nguyện vượt lửa quá sông."
"Tuyên phủ gần đây xuất hiện một nhân tài, tên là Giang Bân, hôm nay hắn chọn một vị phi tử quốc sắc thiên hương cho bệ hạ..." Trên mặt Tần Kham lộ ra một nụ cười thâm trường: "Xem ra ngày vị Giang giang tướng quân này thăng chức rất nhanh đã gần ngay trước mắt rồi, thật là làm thật là làm người ta ghen tị."
Tiền Ninh suy tư một lát, không thể không cúi đầu hỏi: "Xin hỏi ý của Công gia là..."
"Ồ, nếu như tiện, ta sáng tạo cho ngươi cơ hội ngủ với vị phi tử quốc sắc thiên hương đó, mất thân xử nữ rồi thì tất nhiên không vào được Báo Phòng, ý của ngươi thế nào?" Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nhìn Tiền Ninh nói.
"Hả? Cái này... cái này..." Tiền Ninh giật thót mình, mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt như tờ giấy.
" Vị nữ tử đó ta gặp rồi, quả nhiên là diễm quang tứ xạ, người mềm thân thơm, có thể nói là khuynh, có câu chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, ngươi có thể ngủ với nàng ta một đêm thì thật sự là tiện sát người ngoài rồi, thật đáng mừng..."
"Công gia... Công gia tha mạng!" Tiền Ninh không nói hai lời, dập đầu như giã tỏi.
Ngu đến mấy cũng biết ngủ với nữ nhân hoàng đế chọn là tội gì, trên mặt Tiền Ninh là một mảng xám tro, chẳng giống vẻ mặt "Thật đáng mừng" gì cả.
Tần Kham có chút thất vọng đối với phản ứng của Tiền Ninh, người này xem ra không dễ lừa.
"Ngươi thực sự không muốn phong lưu một chút à? Rất sướng mà..." Tần Kham chưa từ bỏ ý định hỏi.
Hốc mắt Tiền Ninh đỏ cả rồi, sau đó ra sức lắc đầu như chơi thuốc.
Tần Kham thở dài, thời buổi này kẻ ngốc càng lúc càng ít.
"Ngươi đã không muốn ngủ nàng ta, vậy ngươi nghĩ biện pháp làm thế nào để vị mỹ nữ mà Giang tương quân chọn kia không có cách nào khác vào cung làm phi tử được."
Tiền Ninh nói: "Thứ cho thuộc hạ càn rỡ, giữa Giang Bân và Công gia..."
Sắc mặt Tần Kham lập tức biến thành lạnh lẽo: "Ngươi không cần phải biết những việc đó."
"Vâng, vâng, thuộc hạ lỡ lừoi." Tiền Ninh cúi đầu bộ dạng phục tùng, trên mặt lại lộ ra vẻ hốt hoảng.
Tần Kham lạnh lùng nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng biết hắn hiểu lầm mình và Giang Bân vì chọn phi mà tranh thủ tình cảm, dù sao phi tử được chọn một khi trở thành người dưới gối Chu Hậu Chiếu, tác dụng sẽ rất lớn.
Tần Kham cũng không biện giải, hắn không thể nói với Tiền Ninh rằng mình chỉ vì cảm thấy nữ nhân đó tướng mạo không tốt, tương lai làm phi tử không chỉ họa loạn cung đình, càng sẽ gieo hại thiên hạ, Vạn quý phi thời kì Hiến Tông chính là tài liệu phản diện rõ ràng nhất, nữ nhân ác độc này giày vò cho hậu cung của Hiến Tông hoàng đế gà bay chó sủa, giết cho Hiến Tông cuối cùng chỉ còn lại một cốt nhục là Hoằng Trị hơn nữa còn là dưới sự bảo vệ liều chết của vô số phi tử và cung nữ bị biếm trích mới sống sót.
Huống chi Tần Kham cũng không đành lòng để Chu Hậu Chiếu bị nữ nhân yêu mị đó hút hết chất.
Tiền Ninh suy tư một lúc, trên mặt dần dần lộ ra mấy phần dữ tợn cúi đầu lẳng lặng nói: "Nếu Công gia yên tâm, xin cứ giao đem việc này cho thuộc hạ, trong nửa tháng, thuộc hạ cam đoan nữ nhân đó không vào được cung."
Tần Kham nhìn hắn hồi lâu, nhoẻn miệng cười: "Tốt, việc này ta giao cho ngươi."
"Cám ơn Công gia đã tín nhiệm, nếu không làm được thì thuộc hạ sẽ xách đầu tới gặp."
"Kỳ thật ngươi ngủ với nàng ta là biện pháp hữu hiệu nhất đơn giản nhất, ngươi nghĩ lại đi."
"Thuộc hạ... Cáo lui!"
Tiền Ninh dùng biện pháp gì để ngăn cản nữ nhân đó vào cung thì Tần Kham không quản, cũng không phải là thật sự tín nhiệm Tiền Ninh, mà là trong lòng Tần Kham đã quyết định, việc này Tiền Ninh nếu làm thành thì sẽ phá hỏng ý đồ của Giang Bân, nếu không thể hoàn thành, vừa hay mượn cớ này giết Tiền Ninh, dù sao Giang Bân và Tiền Ninh ở trong lòng Tần Kham đều không tính là thứ tốt gì, bất kẻ ai xui xẻo cũng được cả.
Sau khi Yên tâm đem việc này giao cho Tiền Ninh, Tần Kham liền trở về phủ, về phần Tiền Ninh ở bên ngoài muốn làm gió làm mưa gì thì hắn mặc kệ, hiện giờ Tần Kham đã là quyền thần một đời, quyền thần không thể việc gì cũng tự làm, cái hắn muốn thấy là kết quả.
Nữ nhân Trong nhà mới là đại sự khiến đau đầu, hơn nữa loại chuyện này không thể giao cho người khác làm, chỉ có thể do mình kiên nhẫn dạy.
Ở thư phòng dạy trưởng tử Tần Khang đọc tứ thư ngũ kinh, mấy câu luận ngữ dạy nửa ngày cũng đọc không xong, khi trong lòng Tần Kham đang dân lên một cỗ tà hỏa thì nha hoàn đến bẩm, d khách quý đăng môn.
Khách quý họ Dương, tên Đình Hòa, hiện giờ đã là phần tử của Tần đảng, vị cư thủ phụ nội các Đại học sĩ.
Hộ tống đến là con trai của Dương Đình Hòa, kể ra thì tổ tiên Dương gia trước khi chết chọn mồ cho mình thực sự là phong thuỷ bảo địa, hậu thế xuất hiện không ít nhân tài, đại danh của Dương Thận từ mười năm trước đã vang khắp thiên hạ.
Dương Thận thành danh không phải là dựa vào phụ thân của hắn Dương Đình Hòa, mà là thật sự dựa vào chính mình. Mười một tuổi đã có thể sáng tác thơ, mười hai tuổi có thể làm văn, thời ở Tứ Xuyên đã có tiếng khen "Thần đồng", năm Chính Đức thứ sau thì vào vào kinh thành thi, Dương Thận không phụ sự mong đợi của mọi người, xếp thứ nhất thi đình tân khoa, thành Trạng Nguyên lang danh phù kỳ thực.
Mà Dương Thận đang ở trong Hàn Lâm viện chịu khổ kiếm tư lịch, có thể đoán được, tiền đồ của hắn tất nhiên là hào quang vạn trượng.
Tần Kham vừa thấy Dương Thận liền hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn không nhìn thủ phụ nội các Dương Đình Hòa ở bên cạnh, vừa vào tiền đường đã bước thẳng tới trước mặt Dương Thận.
"Trạng Nguyên lang đến hàn xá, thực là vẻ vang cho kẻ hèn này, Tần mỗ vinh hạnh vô cùng."
Dương Thận bị sự nhiệt tình quá độ của Tần Công Gia làm cho sợ tới mức chân tay luống cuống, hai tay bị Tần Kham nắm chặt, giãy ra cũng không phải, hành lễ cũng không phải, thế là mặt đỏ tai hồng.
"Bận không?" Tần Kham thình lình hỏi
"Hả? Không bận." Dương Thận hết sức câu nệ nói.
Tần Kham cười to: "Không bận thì tốt, Người đâu, mời tiểu công gia tới đây." Tiểu công gia là Tần Khang, trưởng tử của Tần gia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chính là Ninh Quốc Công đời tiếp theo, cũng là nhi tử mà Tần lão công gia quan tâm nhất.
Tần Khang mặt lạnh trên đi vào tiền đường, Tần Kham vừa thấy bộ dạng của hắn thì liền tức giận vô cùng.
"Nghiệt tử, biết vị tiên sinh trước mắt này là ai không?"
Tần Khang dùng dư quang ở khóe mắt liếc Dương Thận một cái, nói: "Con mặc dù không quen người này, nhưng năm năm sau con có thể một đao chém hắn ngã ngựa."