Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 698: 10 năm trôi qua (2)




Không thưởng cũng không phạt không nghi ngờ gì nữa cũng đại biểu cho một loại thái độ của triều đình, loại thái độ này khiến thương nhân trong thiên hạ mừng rỡ như điên, chỉ qua hai tháng, từng hạm đội chở đầy hàng hóa của thương nhân giương buồm rời bến, mà thủy sư Thiên Tân nhận được quân lệnh do Ninh Quốc Công ở kinh sư tự tay viết, không được có hành vi bắt chẹt thương nhân, thế là, cục diện buôn bán ở vùng duyên hải cuối cùng dưới bố cục kinh doanh khổ tâm mấy năm nay của Tần Kham, lặng lẽ nở hoa.

Lúc này, mở cấm biển đã thành đề tài không còn cấm kị, nếu không mở cấm biển, cái điều về cấm biển trong "Hoàng MInh tổ huấn" thực sự trở thành trò cười.

Tháng sáu năm Chính Đức thứ chín, Ninh Quốc Công Tần Kham đã lâu không hỏi tới chính sự lúc triều hội đệ lên một đạo tấu chương, tên là "thuận thời thuận thế, xin mở cấm biển", tấu chương làm dấy lên kinh đào hãi lãng, Chu Hậu Chiếu cùng Tần Kham và huân quý trong kinh hợp lực phát động, chặt đầu bốn quan văn liều chết phản đối, chính sách cấm biển hơn một trăm bốn mươi năm phong tỏa hải cương Đại Minh cuối cùng giống như một tòa nhà lung lay sắp đổ, đẩy nhẹ một cái, sụp đổ như bị bẻ gãy nghiền nát.

Rất nhiều mâu thuẫn đều đang tích lũy càng lúc càng bén nhọn, sau khi mâu thuẫn bùng nổ liền chỉ có lựa chọn không chết không ngừng. Cái gọi là lịch sử, chính là một bộ huyết thư từ mạng người xây thành, Tần Kham cũng không thể ngoại lệ, để thôi động quốc gia mắc bệnh trầm kha ngày một nặng này, vì lời thề mà mình từng lập, hắn không ngại giết người, thậm chí không ngại tự tay giơ lên dao mổ, giúp bọn họ đứng vào tiên ban, đao hạ bất luận trung gian, không để lại kẻ khiến cho mình ngột ngạt mới f quan trọng nhất.

Không chỉ là mở cấm biển, Nhật Bản cũng không yên ổn.

Tổng binh Thần Cơ doanh Tôn Anh dẫn năm trăm hỏa khí binh sau khi đổ bộ xuống Nhật Bản, Nhật Bản cả nước trên dưới hoảng loạn, các đại danh thế lực lớn rục rịch, trong hoàn cảnh bị đàn sói vây quanh, Tôn Anh cũng không gấp, lúc đầu rất có chút an phận thủ thường lãnh binh đóng ở hoàng cung Nhật Bản.

Chỉ tiếc Tôn Anh thật sự không giống người tốt, cũng không biết là bị ai ảnh hưởng, đóng binh không đến nửa năm, cái trái tim không chịu bình tĩnh của hắn đã bắt đầu rối loạn, thế là sau nhiều lần vào cung yết kiến Hậu Bách Nguyên thiên hoàng, hai người lúc cao đàm khoát luận, Tôn Anh hăng hái quá, không cẩn thận châm ngòi mấy câu thị phi, Hậu Bách Nguyên thiên hoàng trình quốc thư xin Minh đình đóng binh tất nhiên cũng không phải đơn giản là mời Thiên triều thượng quốc đến nhà hắn ăn cơm, mỗi bên có dã tâm riêng, thế là rất ăn nhịp với nhau.

Năm Chính Đức thứ năm, tức năm Văn Chính Nhật Bản thứ bảy, Nhật Bản Hậu Bách Nguyên thiên hoàng bỗng nhiên hạ ý chỉ, ngôn xưng Đại Hòa quốc tức đại danh Tam Hảo Trường Khánh chưởng quản quân chính kinh đô bất tuân phạm thượng, hạ chỉ chinh phạt, ý chỉ vừa ra khỏi cung, Tôn Anh đã dẫn ba trăm tướng sĩ Thần Cơ doanh đạn dược đầy đủ lao thẳng tới phủ đệ của Tam Hảo Trường Khánh chỉ cách hoàng cung kinh đô Nhật Bản một con phố, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai khởi xướng tấn công với Tam Hảo gia, hữu tâm tính vô tâm, cộng với hỏa khí sắc bén của Đại Minh, không đến một canh giờ đã tàn sát toàn bộ trên dưới các hai trăm người của Tam Hảo gia, Nhật Bản Hậu Bách Nguyên thiên hoàng cuối cùng cũng triệt để nắm giữ đại quyền quân chính của kinh đô, từ nay về sau có một địa bàn chân chính thuộc về thế lực của hắn, từ giờ không còn là hoàng đế bù nhìn không quyền không thế nữa.

Hành động này đã làm cả Nhật Bản chấn động, nhưng mà thiên hoàng vốn là hoàng đế Nhật Bản trên danh nghĩa, từ ngoài sáng mà nói, hoàng đế giết đại thần cũng không có gì không ổn, các đại danh hỏi thăm từ nhiều mặt, sau khi nghe nói hỏa khí của Minh đình rất lợi hại thì càng không dám manh động.

Nhân dư uy của trận chiến này, Hậu Bách Nguyên thiên hoàng và Tôn Anh ngựa không ngừng vó, càn quét sạch sành sanh thế lực của các đại danh lớn nhỏ phụ cận kinh đô, phạm vi trăm dặm của kinh đô Nhật Bản cuối cùng thành phạm vi thế lực của Hậu Bách Nguyên thiên hoàng, từ đó trong quốc nội Nhật Bản, Hậu Bách Nguyên thiên hoàng, Đại Nội Thị, Tế Xuyên Thị ba phương thế lực hùng cứ bốn đảo chín châu, hình thành thế chân vạc.

Hậu Bách Nguyên thiên hoàng Hùng tâm vạn trượng thấy xưng vương xưng bá không ngờ dễ dàng như vậy, không khỏi càng nảy sinh dã tâm, hết lần này tới lần khác tự nói với bản thân, mình đáng để có thực quyền, thế là hết lần này tới thúc giục Tôn Anh tiếp tục chinh phạt đại danh, ý đồ mượn lính của Minh đình hoàn thành việc thống nhất Nhật Bản, nhưng lại bị Tôn Anh không chút lưu tình cự tuyệt, thiên hoàng bực tứt nhưng lại chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.

Năm thứ hai, mâu thuẫn tích tụ lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ, Hậu Bách Nguyên thiên hoàng không ngờ ngầm liên lạc với đại danh ở ngoài kinh đô khởi xướng đánh lén đối với Thần Cơ doanh của Minh đình đóng binh ngoài hoàng cung, nhưng lại rơi vào cạm bẫy mà Tôn Anh sớm có chuẩn bị bày ra từ trước, trận chiến này Nhật Bản tổn thất tổng cộng hơn ngàn võ sĩ, của cải Hậu Bách Nguyên thiên hoàng hai năm vất vả lắm tích lũy được lại bị phá sạch.

Đêm đó sau khi hoàn thành phục kích, Tôn Anh mặc giáp lãnh binh vào cung, Hậu Bách Nguyên thiên hoàng sợ tới mức hồn bất phụ thể, quỳ xuống đất khóc rống thỉnh cầu thiên binh thượng quốc khoan thứ, Tôn Anh không có ý trách cứ, chỉ xin thiên hoàng tới tẩm cung nghỉ ngơi, thuận tay tiếp quản quyền phòng thủ hoàng cung, hơn nữa Tôn Anh còn vô cùng nghiêm túc nghiêm túc nói với Hậu Bách Nguyên thiên hoàng, xin hắn nhất định đừng cô phụ kỳ vọng của Thiên triều thượng quốc, sớm ngày hoàn thành thống nhất Nhật Bản, về phần Hậu Bách Nguyên trong bụng mắng bao nhiêu câu "Bát cát" thì không thể kiểm chứng.

Đương nhiên, có cái tên dã tâm ám tàng Tôn Anh này đóng giữ, Nhật Bản cũng không bình tĩnh được, mấy trăm năm cũng không thể hoàn thành thống nhất quốc nội, nội loạn liên tiếp không ngừng, mâu thuẫn giữa các đại danh trong nước cũng ngày càng bén nhọn, không thể điều hòa.

Năm Chính Đức thứ mười bốn, mưa chiều trút lên trên quan đạo ngoài thành, trên quan đạo toàn là các đại thần mặc quan bào, Ninh Quốc Công Tần Kham mặc áo mãng bào đỏ thẫm cũng ở trong đó.

Mười năm thấm thoát trôi qua, Tần Kham hiện giờ đã các ba mươi tuổi có thêm một phần ổn trọng nội liễm, hình tượng cũng từ từ thay đổi, trừ dưới cằm nuôi một hàng râu xanh ra thì trên mặt cũng có thêm mấy phần tang thương nhìn thấu thế sự nhân tình.

Thái độ của các đại thần Chung quanh so sánh mười năm trước cũng thay đổi không ít, mười năm trước Tần Kham bất kể là đứng ở đâu, trong phạm vi một trượng rất ít có triều thần tới gần, khi đó Tần Kham thân đơn thế cô biết bao. Nhưng mà hôm nay sau mười năm, bên cạnh Tần Kham lại có rất nhiều đại thần đứng cùng, bọn họ đều thản nhiên cao giọng đàm tiếu với Tần Kham, có người người nịnh nọt, cũng có người thanh cao, thái độ đối với Tần Kham lại hết sức nhiệt tình, các đại thần bất mãn với Tần Kham hiện giờ cũng không dám ngang nhiên hầm hè với hắn, cùng lắm thì chỉ nhân lúc hắn không chú ý, giống như kẻ trộm buông tiếng cười lạnh rồi lập tức vội vàng nghiêm mặt.

Mười năm ma luyện, Tần Kham khó tránh khỏi đã trở thành quyền thần một thời.

Các đại thần đợi chừng hơn một tiếng ngoài quan đạo, lúc sắc trời sắp tối, cuối quan đạo có mấy con tuấn mã chạy như điên tới, kỵ sĩ trên ngựa đội mũ mặc giáp, uy phong lẫm lẫm lẫm lẫm, lớn tiếng thông báo hành tung c ngự giá với triều thần, triều thần đều chờ.

Lại chờ thêm nửa canh giờ nữa, một đội hùng binh uy vũ xuất hiện trong mắt mọi người, sau khi kỵ binh hộ vệ đi qua, một cỗ ngự liễn màu vàng kim tám ngựa kéo chậm rãi tới trước người chúng thần.

Ninh Quốc Công đi đầu, dẫn theo văn võ cả triều quỳ lạy ngự liễn, mọi người cùng hô: "Chúng thần, cung nghênh bệ hạ bắc chinh Thát Đát, khải hoàn trở về."