Tần Kham chắp tay với chư thần trong điện, khiêm tốn cười nói: "Nếu như thế, Tần mỗ nguyện nghe cao kiến của các vị đại nhân trước."
Dương Đình Hòa chưa lên tiếng thì Lương Trữ đã rất không kiên nhẫn nói: "Nhật Bản hiện giờ chiến loạn không ngớt, chư hầu trong nước nổi lên bốn phía, hoàng thất từ từ thế yếu, Đại Nội thị và Tế Xuyên thị thế lực lớn nhất đã dần dần thành khí, mà hoàng thất thì gầy yếu không chịu nổi, tùy thời có thể bị thay thế, vào lúc nguy cấp như vậy, sứ thần hoàng thất xin Đại Minh ta phái binh đóng giữ, bọn họ căn bản không có hảo tâm, chắc là muốn kéo Đại Minh ta vào vũng nước đục, lão thần cho rằng, việc phái binh là ngàn vạn lần không thể được."
Lương Trữ nói xong, lại chán ghét lườm Tần Kham một cái, sau đó ngồi trên ghế vuốt râu nhắm mắt không nói gì.
Trương Thăng và Đồ Dung hai người đều gật đầu phụ họa, Dương Đình Hòa tựa hồ cũng thấy Lương Trữ có lý, vốn định gật đầu thì thấy Tần Kham ngồi bên cạnh Chu Hậu Chiếu không nói một lời, Dương Đình Hòa rất có thâm ý thoáng nhìn về phía Tần Kham, nhưng cũng không vội vàng tỏ thái độ, học theo Lương Trữ nhắm mắt dưỡng thần.
Các đại thần Còn lại hiển nhiên đều có cùng một suy nghĩ với Lương Trữ, Đồ Dung thấy trong điện vẫn chưa đạt được hiệu quả trăm miệng một lời, Chu Hậu Chiếu, Tần Kham và Dương Đình Hòa ba người vẫn chưa tỏ thái độ, không khỏi có chút thất vọng, thế là bổ sung: "Bệ hạ, hoàng thất Nhật Bản đã đoạn tuyệt triều cống Đại Minh hơn trăm năm, trong hơn trăm năm này hai nước không có qua lại, cho tới tận tháng trước, thủy sư đề đốc Thiên Tân Dương Đức Toàn âm soa dương thác đánh một trận thắng hạm đội Nhật Bản, dẫn tới ba phương thế lực của Nhật Bản tranh nhau triều cống, ha ha, triều cống như vậy, thành ý trong đó được bao nhiêu? Trong lòng hoàng thất Nhật Bản, quân thần Đại Minh ta chỉ sợ chỉ là quân cờ dưới tay bọn họ, cái gọi là kính cẩn nghe theo chỉ là vì 'lợi' mà thôi, thế nên lão thần cho rằng, ban thưởng vàng bạc tơ lụa cho sứ giả hoàng thất Nhật Bản là đã thế hiện hết phong phạm của Thiên triều thượng quốc ta rồi, chuyện phái binh là không cần thiết."
Lương Trữ mặt lộ vẻ khen ngợi: "Lão thần tán thành lời nói của Đồ đại nhân, lui một vạn bước mà nói, cho dù muốn phái binh tiến trú Nhật Bản, cũng nên chọn một người giữa Đại Nội thị và Tế Xuyên thị, hoàng thất thế yếu điêu linh, ăn bữa hôm lo bữa mai, Đại Minh phái binh phòng thủ hoàng cung, chỉ sợ kết quả không chỉ là giỏ trúc múc nước, ngược lại sẽ trở mặt với Đại Nội thị và Tế Xuyên thị, đối với Đại Minh mà nói cũng không có bất kỳ lợi ích gì."
Chúng thần Trong điện đều gật đầu đồng ý.
Chu Hậu Chiếu buồn chán hắt xì một cái, bộ dạng không có hứng thú.
Không thể trách Chu Hậu Chiếu không coi trọng, dù sao Nhật Bản đối với Đại Minh mà nói chỉ là một trong số các phiên thuộc c thần quốc, hơn nữa bởi vì mấy năm liên tục chiến loạn, Nhật Bản bất kể quốc lực hay là quân lực đều yếu, nói tới những việc ngoại giao này, Chu Hậu Chiếu cả đầu toàn cơm cháo, tất nhiên sẽ không quá mức chú ý tới một tiểu quốc man di.
Mọi người nghị định, Chu Hậu Chiếu đang định gật đầu đồng ý, mắt liếc ngang, thấy Tần Kham khí định thần nhàn ngồi trên ghế uống trà, Chu Hậu Chiếu mắt chớp chớp, nói: "Tần Kham, ngươi nói thử đi, chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Tần Kham buông nước trà, nghiêm mặt nói: "Thần không có cái nhìn gì cả, thần ở nhà nghỉ ngơi chờ vợ đẻ, quốc sự vốn không nên do thần nhiều lời."
Mọi người ngạc nhiên, Chu Hậu Chiếu ngơ ngác nói: "Chờ vợ đẻ á?"
Tần Kham ung dung chỉ chỉ vào mình: "Đương nhiên là thần đợi vợ đẻ rồi, phu nhân trong nhà đã có bầu được hai tháng, Cổ Bán tiên nổi danh kinh sư đã bấm tay tính cho thần, thai này tất là hỉ hoạch Lân nhi, hương khói Tần gia trường thịnh không suy, tước vị Ninh Quốc Công có người kế tục, thật sự là đáng mừng, các vị đại nhân thấy sao?"
Nói xong Tần Kham mỉm cười chắp tay với mọi người, có điều tư thế chắp tay có chút kỳ quái, vốn nên ôm quyền mà lễ, hai bàn tay Tần Kham lại rất mạc danh kỳ diệu xòe ra, vốn là hành lễ nhưng kỳ thực lại giống như là đang xin tiền, rõ ràng là "có tiền thì ủng hộ, không có tiền thì về nhà lấy tiền tới ủng hộ".
Mọi người Trong điện kinh ngạc nhìn chằm chằm tay Tần Kham, bỗng nhiên rất có hẹn ngầm phát ra tiếng ho khan kịch liệt, mấy vị lão thần ho tới tê tâm liệt phế.
Chuyện chính thất phu nhân của Tần Kham có thai kỳ thật trong triều ai nấy đều biết, vô số đại thần đã phái gia phó tới tặng lễ trọng, đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều thức thời như vậy, ví dụ như mấy vị Lương Trữ, Đồ Dung trong điện hôm nay, bởi vì thường ngày hục hặc với Tần Kham, thế là giả câm vờ điếc làm như không biết, hạ lễ tất nhiên cũng miễn, đây vốn là quy củ bất thành văn của quan trường, chọn người thiện mà theo, thấy người ác thì tránh, ai ngờ cái tên sát tài Tần Kham này lại không hiểu quy củ như vậy, không tặng lễ cho hắn thì hắn không ngờ ở trước mặt hoàng đế trắng trợn xòe tay đòi.
Lương Trữ và Đồ Dung lập tức có chút sượng mặt, sống cả đời chưa thấy tên nào lầy lội như vậy, chúng ta là quan hệ đối thủ mà? Không nửa đêm phái người tới cửa lớn nhà ngươi hắt phân đã được gọi là phong phạm trưởng giả rồi, ngươi còn trơ trẽn đòi quà nữa à?
Lương Trữ xấu hổ ho hai tiếng, đón ánh mắt phức tạp của mọi người, ở trên người móc trài quờ phải, cuối cùng ở thắt lưng lấy ra một khối ngọc bội tùy thân, ngọc bội trắng ngần sáng rực, hiển nhiên giá trị xa xỉ, những năm này người đọc sách thích dùng ngọc khí để dưỡng hạo nhiên chi khí, khối ngọc bội này của Lương Trữ vừa thấy đã biết là đồ cổ.
Cắn chặt răng, Lương Trữ than thầm một tiếng, cố nén đau xót trong lòng do dự đưa ngọc bội ra, rít qua kẽ răng những lời chúng mừng không hề có thành ý: "Chúc mừng chúc mừng."
Tần Kham rất không thành thật tiếp nhận ngọc bội, thuận tay nhét vào tay áo mình, sau đó... Quay đầu nhìn Đồ Dung với vẻ vô cùng chờ mong.
Vận khí của Đồ Dung không được tốt, Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử, chú ý chính là nghèo khó thanh cao, trên người nào có vật đáng tiền? Mò trái mò phải, chỉ lấy ra được mấy lượng bạc vụn, thứ này mà đem tặng thì hiển nhiên sẽ đắc tội với người ta, hơn nữa truyền ra hắn cũng mất mặt, thế là Đồ Dung xanh mặt, ho khan vài tiếng, mang theo mấy phần xấu hổ xua tay nói: "Hồi phủ tất có hạ nhân đưa quà tới."
Nói xong không thể không giống như Lương Trữ rít ra lời chúc mừng không hề có thành ý: "Chúc mừng chúc mừng!"
Tần Kham mỉm cười, ôm quyền đáp lễ rồi cười nói: "Hai vị đại nhân quá khách khí rồi, Tần mỗ vừa rồi chỉ thuận miệng nói mà thôi, các ngươi thật sự không cần khách khí như vậy."
Xì!
Chu Hậu Chiếu cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.
Theo tiếng cười của hắn, sắc mặt của Lương Trữ và Đồ Dung càng khó coi, vẻ mặt nổi giận như vừa bị cướp, Đồ Dung nóng tính mắt giật giật, có dấu hiệu nổi nóng.
Tần Kham vội vàng ném ánh mắt về phía Chu Hậu Chiếu, dùng ánh mắt nói hắn đừng có cản đường phát tài của mình, Chu Hậu Chiếu lập tức ngừng cười, vẻ mặt lại vui sướng vô cùng.